Giản Nhất vội vàng ôm Cố Tiểu Đồng xuống, đẩy xe đạp điện đi đến trước mặt Giản Hiểu Huy, cậu ta vội vàng gục đầu xuống.
Giản Nhất cả giận mắng: “Làm sao vậy, lại bị đánh?”
“Không phải.”
“Chị nhìn xem nào.” Cô nâng cằm cậu lên, đầu tiên nhìn mặt, tiếp theo là hai cánh tay, Giản Hiểu Huy đẩy tay Giản Nhất ra nói: “Ầy chị, thật sự không phải bị đánh, bây giờ em ở trường tốt lắm.”
“Thế sao lại ủ rũ như vậy?”
Giản Hiểu Huy đưa cho cô hai trăm tệ rồi nói: “Mẹ em muốn nhờ chị dạy bổ túc cho em, nên đưa tiền cho em đi mua quà tặng chị.”
“Quà đâu?”
“Không mua, mẹ em quá keo kiệt, người khác học bổ túc đều phải mất hơn một ngàn phí thuê gia sư, bà ấy lại chỉ cho hai trăm, còn nói tiền thừa trả lại cho bà ấy, em dứt khoát lấy hai trăm đưa cho chị luôn.”
Giản Nhất cười rộ lên, bằng mợ Khang Lan Anh của cô luôn ham món lợi nhỏ, có thể đào ra hai trăm tệ cho người ngoài đã rất hào phóng rồi, Giản Nhất cầm lấy hai trăm kia rồi nói: “Đi thôi, chị bổ túc cho cậu.”
Giản Hiểu Huy sững sờ: “Chị, hai trăm cũng được hả?”
“Cậu là em họ chị, không trả tiền chị cũng dạy cậu, hai trăm này để mua trái cây ăn lúc học.”
“Chị không ghét mẹ em à?”
“Ghét bỏ mẹ cậu làm gì? Bà ấy có cho chị tiền không? Đi thôi, chỗ này nắng quá, vào trong tiệm.”
Buồn bực vừa rồi tựa như nháy mắt đã tan, Giản Hiểu Huy tuy còn nhỏ nhưng vóc dáng cao lớn, tay dài chân dài, cao hứng ôm chầm lấy vai Giản Nhất: “Chị thật tốt.”
Giản Nhất đập vào tay cậu một cái: “Đang giữa đường, ôm ấp cái gì.”
Giản Hiểu Huy cười hí hí thả tay ra, chị em hai người tươi cười hơn hở đi về, đột nhiên nhớ tới Cố Tiểu Đồng còn ở phía sau. Cô bé đang cúi đầy nhìn tiểu bạch cẩu dưới chân, Giản Hiểu Huy lập tức chạy lại tặng cho Cố tiểu Đồng một cái ôm công chúa, vững vàng bế bé lên chạy ầm ầm về cửa tiệm hai tầng, tiểu bạch cẩu hớt hải chạy theo.
“Hiểu Huy, cẩn thận, cẩn thận kẻo ngã.” Giản Nhất lo lắng kêu lên ở phía sau.
Giản Hiểu Huy càng chạy nhanh hơn, chọc Cố Tiểu Đồng vui sướng cười khanh khách.
Giản Nhất lắc đầu bật cười, ngồi lên xe đạp điện đuổi theo hai người bọn họ, đến tiệm bánh hai tầng phát hiện trong ngoài đều rất đông khách, cô kêu Giản Hiểu Huy đem Cố Tiểu Đồng vào trong nghỉ ngơi, bên ngoài rất nóng. Đang chuẩn bị đi vào bếp thì chợt thấy ba Cố đứng trước quầy.
“Ba, sao ba lại đến đây?” Giản Nhất tò mò hỏi.
Ba Cố mỉm cười ôn hòa: “Bọn con ở đây không phải rất bận à? Ba tới đây giúp sức một lát.”
“Sức khỏe ba…”
“Không sao đâu.” Ông vươn tay cho cô xem, đã không còn run rẩy nữa.
Giản Nhất cười vui vẻ: “Thế ba đừng để vất vả quá nha, con đi làm việc.
“Được, đi đi con.”
Cô vào bếp giúp đỡ, bận trước bận sau đến khi nhân viên về hết mới có thời gian dạy bổ túc cho Giản Hiểu Huy. Hết thảy đâu vào đấy đều thuận lời, thư báo trúng tuyển của đại học đế đô cũng gửi về. Ba Cố và mẹ Giản hưng phấn lập tức mở hai bàn tiệc, mời toàn thể nhân viên của Like.Giản đi ăn mừng, rất nhiều nhân viên còn tặng Giản Nhất bao lì xì lấy hên.
Nhưng nội tâm Giản Nhất lại hơi phiền muộn, trong thư báo trúng tuyển có ghi ngày hai bảy phải đến trường báo danh, nói cách khác cô chỉ có thể ở lại Nam Châu hơn một tháng nữa, thời gian quá ít. Buổi tối về nhà cô ôm Cố Tiểu Đồng nói: “Bé con, không muốn xa em, không muốn xa em nha.”
Cố Tiểu Đồng ăn cơm nắm mứt táo ngồi xem thế giới động vật chăm chú, đây là chương trình yêu thích nhất của cô bé, thậm chí cả Giản Nhất cũng không để ý đến.
Giản Nhất duỗi tay nựng mặt bé: “Không để ý đến chị hả.”
Cố Tiểu Đồng quay đầu ai oán: “Em đang xem TV mà.” Sau đó tiếp tục ăn cơm nắm nhìn màn hình TV.
“Giản Nhất.” Mẹ Giản đem chăn mền mới tinh xuống lầu dưới: “Cái này con thích không?”
“Lấy mùng làm gì ạ?” Cô ngẩng đầu hỏi bà.
“Đến ký túc xá có muỗi thì phải làm sao? Đốt nhang muỗi cũng không bằng treo mùng, còn bảo vệ môi trường nữa.” Mẹ Giản từ khi nhận được thư báo trúng tuyển, đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Biết rõ trong trường có đẩy đủ vật dụng nhưng bà vẫn chuẩn bị, còn cho rằng chất liệt ở đó có khả năng không tốt, cứ chuẩn bị ở nhà là tốt nhất.
“Mẹ à, còn hơn một tháng nữa con mới đi mà.”
“Không sao, mẹ cứ chuẩn bị dần là vừa.”
Giản Nhất lại hỏi: “Vậy đồ cho Tiểu Đồng đi nhà trẻ có chưa ạ?”
“Mua cùng lúc luôn.” Mẹ Giản tiếp tục dọn dẹp.
Giản Nhất nhìn Cố Tiểu Đồng.
Cố Tiểu Đồng hễ xem thế giới động vật là mê mẩn, có đôi khi còn quên cả ăn. Giản Nhất không quấy rầy cô bé mà ngồi lên sô pha phía sau, điện thoại lúc này vang lên, là Lạc nham gọi đến. Tuần trước bà ngoại anh lâm bệnh phải đến thăm, và giải quyết một số công việc đến nay vẫn chưa quay lại Nam Châu.
Giản Nhất thấy chỉ có Cố Tiểu Đồng trong phòng khách, mạnh dạn bắt máy: “Lạc Nham.”
“Ừ, em đang làm gì vậy?”
“Xem thế giới động vật cùng Tiểu Đồng.”
“Thế giới động vật? Cô bé xem hiểu không?”
“Anh khinh thường ai đấy, bé con nhà em mê thế giới động vật từ lâu rồi.”
Lạc Nham cười khẽ ra tiếng, sau đó nói: “Ra đây.”
Giản Nhất sửng sốt: “Anh về Nam Châu rồi?”
“Ừ.”
Giản Nhất thầm vui vẻ, cô hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Cửa chính tiểu khu nhà em.”
“Được, anh chờ một lát.” Giản Nhất đứng dậy.
Cúp máy, cô nhìn thoáng qua Cố Tiểu Đồng đang chuyên tâm xem TV, sau đó hướng phía trên lầu kêu lên: “Mẹ ơi, con ra ngoài mua ít đồ, mẹ trông Tiểu Đồng nhé.”
Không đợi mẹ Giản trả lời, Giản Nhất đã chạy vào phòng ngủ thay quần áo, nhìn vào gương sửa sang lại một chút. Chuẩn bị chạy ra cửa nhưng lại quay lại phòng khách hôn lên mặt Cố Tiểu Đồng một cái: “Chị đi một lát rồi về, em ngoan ngoãn ngồi đây xem TV nha.”
“Dạ.”
Giản Nhất chạy ra ngoài như một cơn gió.
Mẹ Giản từ trên lầu đi xuống hỏi: “Tiểu Đồng, chị con đâu?”
Cố Tiểu Đồng đáp: “Chị nghe điện thoại xong ra ngoài rồi ạ.”
“Ai gọi đến vậy?”
“Con không biết.” Nói xong cúi đầu cắn một miếng cơm, tiểu bạch cẩu nghiêng đầu nhặt hết những hạt cơm rơi xuống thảm.
Mẹ Giản lại lên lầu lần nữa.
Giản Nhất chạy một mạch, thấy sắp đến cổng tiểu khu thì chậm lại. Vốn dĩ hai người “yêu lén” mới được mấy ngày lại phải tách ra một tuần, bây giờ còn gặp mặt buổi tối đương nhiên sẽ có chút thẹn thùng. Kiếp trước cô sống đến hai mươi tám tuổi cũng chưa từng có một mối quan hệ nào bền chặt như kiếp này, không chỉ là tình thân mà còn là tình bạn, tình yêu.
Chào hỏi bảo vệ gác cổng, cô đi ra cổng tiểu khu, ánh đèn đường nhàn nhạt chiếu sáng hai bên đường. Giản Nhất đảo mắt một cái liền thấy một chiếc xe đang dừng ở ven đường, thân ảnh cao gầy đứng trước mui xe, cho dù không thấy rõ mặt nhưng cô biết đó là Lạc Nham.
Giản Nhất đi về phía anh, Lạc Nham đứng bên cạnh xe chờ cô đến trước mặt, kéo bàn tay cô nắm trong tay mình, dưới ngọn đèn đường lộ ra nụ cười nhu hòa.
“Bà ngoại anh thế nào rồi?” Giản Nhất cũng cười, để mặc anh nắm tay mình.
“Rất tốt.”
“Sao anh không đi vào?”
“Bảo vệ không cho anh vào.”
“À, anh đến lâu chưa?”
“Vừa đến, có thư trúng tuyển rồi?”
Giản Nhất gật đầu ừ một tiếng.
“Lúc nào khai giảng?”
“Ngày hai bảy tháng tám.”
Lạc Nham muốn kéo cô vào xe, Giản Nhất vội nói: “Em nói với mẹ là ra ngoài mua đồ, phải về luôn.”
“Nhanh vậy đã về?” Lạc Nham khẽ cúi đầu nhìn vào cánh môi căng mọng của cô, dưới đèn đường mờ ảo càng thêm phát sáng, cực kỳ chói mắt: “Em trang điểm cho anh xem?”
“Gì?”
“Môi em…”
Mặt Giản Nhất bỗng chốc đỏ bừng, lúc cô vào phòng thay quần áo, ma xui quỷ khiến thế nào liền tô một lớp son dưỡng.
“Son môi?”
“Không phải son môi, là son dưỡng.”
“Son dưỡng là gì, để anh nhìn xem.”
Giản Nhất nhanh chóng tránh ra, thuận tiện rút khỏi tay anh: “Em vào đây, mai gặp lại.”
Lạc Nham nhìn thẳng vào cô, ánh mắt hệt như lúc tiểu bạch cẩu nhìn Cố Tiểu Đồng, đáng thương vô cùng. Cô mềm lòng tiến lại gần ôm anh, ngửi hương vị mùa hè sạch sẽ mát lạnh trên người anh rồi nói: “Mai gặp lại.”
“Mai gặp lại.”
Trông theo bóng dáng Giản Nhất khuất dần, Lạc Nham phát hiện chỉ cần Giản Nhất dịu dàng an ủi anh một chút, cái gì anh cũng đều đồng ý hết thảy, hơn nữa còn cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới, cảm giác này thật sự ngọt ngào muốn mạng. Lạc Nham đứng ở ven đường một hồi lâu mới quay lại xe, trên bảng điều khiển có thêm một chùm chìa khóa anh mới nhận hai ngày nay, căn hộ gần đại học đế đô.
Anh giữ chùm chìa khóa trong tay nhìn vào trong tiểu khu, đã không còn thấy thân ảnh của Giản Nhất nữa.
Giản nhất đến siêu thị gần nhà mua một chiếc bút lông màu đỏ, vào nhà gọi một tiếng: “mẹ ơi, con về rồi.”
“Ừ.” Tiếng mẹ Giản truyền ra từ phòng ngủ.
Giản Nhất đi vào phòng ngủ phụ, Cố Tiểu Đồng đã mặc đồ ngủ hoạt hình ngồi trên giường xem truyện cổ tích thiếu nhi.
“Em gái tắm xong rồi hả?” Cô ngồi vào mép giường hỏi.
“Mẹ tắm cho em.”
Giản Nhất ôm chầm Cố Tiểu Đồng hít hà: “Thơm quá đi.”
Chọc Cố Tiểu Đồng cười khúc khích.
Giản Nhất đứng dậy đi tắm, bước ra thì thấy mẹ Giản vào phòng hỏi cô: “Hồi nãy con mùa gì vậy?”
“Bút lông đỏ ạ.”
Bà nhìn chiếc bút lông trên đầu giường nói: “Có vậy mà lâu thế?”
Giản Nhất sững người, lại nghe mẹ Giản hỏi: “Giản Nhất, nói thật mẹ nghe, có phải con yêu đương với bạn học nào không?”