Edit: nainguyen
Beta: girl_sms
Có lẽ là lần đầu tiên trải qua kích thích quá mức nên thân thể có
chút mỏi mệt, cũng có thể là do Trì Thanh ôm ấp làm nàng quá thoải mái,
Bạch Lâm ngủ thật sâu, chờ khi nàng tỉnh lại, ánh mặt trời đã xuyên qua
cửa sổ, chiếu sáng toàn bộ căn phòng, mà bên người nàng lại không còn ai cả.
Chống thân thể ngồi dậy, vòng eo đau nhức cùng sự khác thường giữa
hai chân nhắc nhở Bạch Lâm, đêm qua không phải là mộng cảnh, mà là sự
thật chân chính. Tối hôm qua, Trì Thanh hôn môi nàng, vuốt ve nàng, cho
nàng khoái hoạt chưa bao giờ có.
Hồi tưởng lại lúc ấy cơ thể mình xáo động cùng nóng rực, còn khắc chế không được mà phát ra thanh âm. Bạch Lâm đem chăn xốc lên, nhìn ga
giường màu trắng ẩn ẩn một cái vết tròn ướt át. Nàng ngượng ngùng nên
không dám xem lâu, đưa tay đỡ vòng eo đau nhức xuống giường, đi vào
phòng tắm.
Đứng ở trước kính, Bạch Lâm cởi quần áo trên người, thân thể trần
trụi liền bại lộ trong không khí. Chỉ thấy dấu vết Tịch Khanh Nhược lưu
lại ở trên cổ đã thay đổi bộ dáng, trải qua một tối Trì Thanh cắn xé,
nơi đó tuy rằng không có xuất huyết, nhưng nhìn qua thật làm cho người
ta sợ hãi, ngay cả bộ ngực trắng nõn trước kia cũng có nhiều dấu tay đỏ
tươi.
Nhưng cho dù bị đối đãi thô lỗ như thế, Bạch Lâm cũng cũng không oán
Trì Thanh, ngược lại nàng thực thích cảm giác này. Với Bạch Lâm mà nói,
chỉ cần là Trì Thanh cho , bất luận là khổ hay là ngọt, là đau là
thương, Bạch Lâm đều sẽ nhận lấy tất cả, bao gồm cả việc đối phương lưu
lại ấn ký.
Nhìn thân thể của mình, Bạch Lâm chậm rãi nhắm lại hai mắt, tay vuốt
xuống cổ, lại trượt xuống dưới, tới vùng bụng cọ xát qua lại . Nàng nhớ
rõ, đêm qua, Trì Thanh cũng vuốt ve nàng như vậy. Tuy lực đạo rất lớn,
thường thường còn ấn xuống, khiến cho thân thể mình trở nên càng thêm
khó chịu.
Vài giờ trước, Trì Thanh dùng môi hôn lên nơi này, cũng hôn lên môi
mình, cổ của mình. Nghĩ đến Trì Thanh làm vậy, Bạch Lâm gợi lên khóe
môi, bỗng nhiên bắt đầu sinh ra cảm giác không muốn tắm rửa. Bởi vì, làm như vậy có thể lưu lại hương vị cùng cảm giác của Trì Thanh. Chẳng qua, suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, nàng không có khả năng thực hiện. Dù
sao, đêm qua ra nhiều mồ hôi như vậy, nếu không tắm rửa, hương vị trên
người tất nhiên sẽ không dễ ngửi .
Mở nước ấm, nằm ở trong bồn tắm lớn. Lúc thân thể bị nước ấm vờn
quanh trong nháy mắt, Bạch Lâm hừ nhẹ ra một tiếng, thoải mái quá mức.
Nàng không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình của mình vào
giờ phút này, là vui mừng, là sung sướng, hay là thỏa mãn cùng hạnh
phúc.
Mặc dù nàng đến nay còn không rõ Trì Thanh vì cái gì lại làm loại
chuyện này với mình, thậm chí không biết một hồi nữa nên đối mặt như thế nào Trì Thanh. Nhưng có một việc, Bạch Lâm có thể xác nhận, đó là, Trì
Thanh cũng sinh ra tình cảm vượt quá tình thân mẹ con với mình, nhưng
nàng ta cũng không mong phá hư quan hệ ở mặt ngoài của nàng cùng mình,
càng không hi vọng nàng cùng mình từng bước phát triển sâu thêm.
Chuyện như vậy thật làm cho Bạch Lâm cảm thấy mất mát, nhưng nàng
không thể không thừa nhận, đây là chuyện không thể thay đổi. Trì Thanh
đã động tình với mình, mối quan hệ cũng vì chuyện tối hôm qua mà trở nên không hề đơn thuần. Nhưng Bạch Lâm cũng không vì chút khoái hoạt kia mà choáng váng đầu óc, nàng hiểu được, Trì Thanh cùng mình, vẫn là quan hệ mẹ con, các nàng sẽ không bởi vì một hồi thân mật tựa như ảo mộng kia
mà trở thành người yêu.
Kết quả này, đối với Bạch Lâm mà nói, không thể nghi ngờ chính là tàn nhẫn . Nàng yêu Trì Thanh, nguyện ý đem hết thảy giao cho đối phương.
Trì Thanh nguyện ý nhận, nàng sẽ vui mừng. Trì Thanh nếu không muốn
nhận, Bạch Lâm cũng sẽ không bắt buộc nàng ta. Quan hệ của hai người
hiện tại giống như là một tầng giấy trắng, các nàng nhìn không thấy tâm ý của nhau, càng không có biện pháp nói ra cho đối phương biết.
Nếu không ai chủ động đâm thủng tầng trở ngại kia, chỉ sợ hai người
cả đời này đều chỉ có thể lấy phương thức hiện tại để tiếp tục ở chung.
Bạch Lâm không muốn như vậy, nhưng nàng hiểu được, có lẽ chỉ có làm như
vậy, mới là kết quả tốt nhất. Mình vĩnh viễn cũng không có biện pháp để
đến gần Trì Thanh, thậm chí ngay cả cơ hội quang minh chính đại nói cho
đối phương biết tâm ý của mình cũng không có, Bạch Lâm cũng không oán
không hận. Bởi vì nàng sợ làm cho Trì Thanh khó xử, càng không hi vọng
nàng bởi vì có quan hệ với mình, mà bị những người khác chỉ trỏ.
Hiểu rõ chuyện bản thân nên làm, tâm tình Bạch Lâm cũng tốt hẳn lên.
Nàng cảm thấy vui vẻ , thỏa mãn . Ít nhất những trả giá của nàng không
phải không có hồi báo, cũng không phải là đơn phương thầm mến. Bản thân
nàng cũng có được sự yêu quý của Trì Thanh, cho dù chỉ có một tối ngày
hôm qua.
Bạch Lâm không quên hôm nay mình phải cùng với Trì Thanh đi bệnh
viện, nàng không hề lãng phí thời gian, nhanh chóng từ bồn tắm bước ra,
chuẩn bị thay quần áo. Nàng chọn một bộ áo lông cao cổ màu xám mặc trên
ngườiphía dưới là quần bò màu lam đơn giản. Mặc dù ở trong nhà mặc áo
lông cao như vậy sẽ có chút nóng, nhưng không có biện pháp nào hơn. Dù
sao, dấu vết trên cổ nàng cũng cần phải che lại.
Thay quần áo xong, Bạch Lâm đi xuống lầu tìm Trì Thanh. Trải qua
chuyện tối hôm qua, giờ phút này nàng càng thêm tưởng niệm đối phương.
Nàng muốn biết, Trì Thanh sẽ đối đãi như thế nào với mình, là giống như
trước lạnh như băng, hay là sẽ có thay đổi. Nhưng khi nàng đi xuống lầu, nhìn thấy hai người đang ngồi ở sô pha là Lục Úy Lai cùng Đông Dụ Phi,
chờ mong trong lòng lại biến thành thất vọng.
“Bạch Lâm, ngươi tỉnh rồi?”
Lục Úy Lai nhìn thấy Bạch Lâm, cười cười cùng nàng chào hỏi, ngồi ở bên kia Đông Dụ Phi cũng gật gật đầu chào nàng.
“Òh, Úy Lai tỷ, bác sĩ Đông.”.
“Bạch Lâm, không cần xưng hô khách khí như vậy, ngươi kêu Úy Lai tỷ, thì cũng gọi ta là Dụ Phi tỷ đi.”
Đông Dụ Phi nói xong, tươi cười nhìn Lục Úy Lai, đem nàng ôm vào
trong ngực. Bạch Lâm nghe Đông Dụ Phi nói như vậy, không thể nghi ngờ là đang tuyên bố về mối quan hệ của nàng ta và Lục Úy Lai. Trên thực tế,
hai người ở cùng một chỗ đã sớm không còn là bí mật.
Nhưng nhìn hai nàng ôm nhau, Bạch Lâm lại không tự chủ mà nghĩ tới
Tằng Khả Hận. Người kia, tựa hồ cũng thích Lục Úy Lai mà? Đang lúc Bạch
Lâm nghĩ đến Tằng Khả Hận, đương sự lại đúng lúc xuất hiện trước mắt
nàng. Lúc đối phương đẩy cửa đi ra, nhìn thấy ngay hình ảnh Lục Úy Lai
cùng Đông Dụ Phi ôm nhau ở chung một chỗ.
Thân là người ngoài cuộc, Bạch Lâm có thể nhận ra, lúc Lục Úy Lai
nhìn thấy Tằng Khả Hận trở về, thân mình trong nháy mắt cứng ngắc, Đông
Dụ Phi lại ôm chặt Lục Úy Lai, lấy ánh mắt dò xét nhìn Tằng Khả Hận.
Giống như đang nhìnđịch nhân, một khắc cũng không dám lơi lỏng.
So với sự đề phòng của Đông Dụ Phi, Tằng Khả Hận lại có vẻ thoải mái
rất nhiều. Gần một tháng không gặp, nàng ta vẫn để mái tóc quăn màu đỏ,
quần áo cũng thuộc hàng mỏng manh. Thời tiết như vậy, chỉ mặc một bộ áo
da màu đen cùng váy ngắn ra ngoài, thật sự là chỉ có Tằng Khả Hận.
Nhìn hai chân Tằng Khả Hận đều bại lộ ra ngoài, Bạch Lâm chỉ nhìn
thôi liền cảm thấy lạnh lẽo. Hơn nữa, nàng có cảm giác Tằng Khả Hận nhìn qua tiều tụy hơn rất nhiều, cả người cũng gầy một vòng, không có tinh
thần trước kia, toàn thân đều lộ ra uể oải cùng suy yếu.
“Ôi, cơn gió lạ nào lại thổi Lục thầy thuốc cùng Đông thầy thuốc tới đây? Tiểu Lâm, không phải ngươi lại mắc bệnh gì chứ?”
Tằng Khả Hận vẫn phóng khoáng như vậy, lộ ra vài phần châm chọc. Nàng tùy ý đem trên cặp giày cao gót mười phân màu vàng đá rơi xuống, trực
tiếp đi tới, ngồi vào trong lòng Bạch Lâm. Bất thình lình thân mật làm
cho Bạch Lâm nhíu mày, mà mùi thuốc lá trên người Tằng Khả Hận cũng làm
cho Bạch Lâm sốt ruột muốn đem nàng ta đẩy ra.
“Tiểu Lâm, để cho tỷ tỷ dựa vào một chút sẽ chết sao? Nếu ngươi dám
đẩy ra ta, ta liền nói cho đại tỷ, cho nàng đánh mông ngươi.”
Nhìn ra ý đồ của Bạch Lâm, Tằng Khả Hận túm cổ áo lông của nàng, thấp giọng nói. Một lát sau, lại giống như nhìn thấy có gì đó đáng chơi, tầm mắt trở nên mê ly. Bạch Lâm không muốn để ý nàng, liền đem áo của mình
trong tay đối phương kéo ra, xoay người không thèm nhìn tới.
“Tằng tiểu thư, một tháng không gặp, thương thế của ngươi như thế nào?”
Lúc này, Đông Dụ Phi mở miệng nói, vẫn là bộ dạng khiêm tốn, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa. Chẳng qua, Tằng Khả Hận đối với thái độ này
không phải tốt lắm, thản nhiên liếc mắt một cái liền xoay người tiếp tục chơi với tóc của Bạch Lâm, giống như đứa nhỏ bốc đồng không để ý tới
người khác.
“Dụ Phi, ngươi đừng để ý, nàng ta vẫn đều là như vậy, vẫn là chính sự quan trọng hơn.”
“Ân, đều nghe lời ngươi, ngày hôm qua ngươi quá mệt mỏi rồi, hẳn phải hảo hảo nghỉ ngơi.”
Đông Dụ Phi nói ra những lời này thực thản nhiên, nhưng trong đó lại lộ ra sự ái muội mà người ngoài đều rõ.
Bạch Lâm không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy thân mình Tằng
Khả Hận run lên, bàn tay chơi với tóc của mình tựa hồ càng thêm dùng
sức. Nàng không chút dấu vết đem tóc cướp về, lại đem đầu của Tằng Khả
Hận đang nằm trên đùi mình đẩy ra, sau đó mới từ sô pha đứng lên.
“Ta đi pha trà.”
Bạch Lâm nói xong, liền rất nhanh đi khỏi phòng khách. Nàng không hỏi Lục Úy Lai cùng Đông Dụ Phi tới đây là làm gì, càng không biết Tằng Khả Hận như thế nào lại xuất hiện ở trong này. Nàng hiện tại chỉ muốn biết, Trì Thanh đi nơi nào, là giống lần trước đi không từ giã, hay là có
việc phải làm.
Pha trà xong, Bạch Lâm bưng bốn chén trà trở lại sô pha , mà Tằng Khả Hận vẫn duy trì tư thế ở chỗ kia, trước mặt là khói thuốc, không khí
chung quanh tràn ngập mùi này. Ở đây, trừ Tằng Khả Hận ra thì đều là
người không hút thuốc lá. Hơn nữa Lục Úy Lai cùng Đông Dụ Phi là thầy
thuốc, càng hiểu rằng hút thuốc lá có hại ra sao.
Thấy Tằng Khả Hận hút tàn một điếu, còn muốn hút tiếp, Lục Úy Lai
đứng dậy, đem gói thuốc của nàng ta cướp lấy, đồng thời cũng đem cái bật lửa của Tằng Khả Hận cầm lấy.
“Ngại quá, Dụ Phi cùng ta cũng không thích mùi thuốc lá, thân thể Bạch Lâm cũng không tốt, hít nhiều khói thuốc sẽ có hại.”.
“Òh.”
Nghe Lục Úy Lai nói, Tằng Khả Hận cũng không phát giận, chỉ òh một
tiếng rồi không nói tiếng nào nữa, rồi nhìn chằm chằm cái bật lửa mà Lục Úy Lai cầm
“Như thế nào? Ngươi còn cần nó sao?”
Lúc Úy Lai nói, đưa cái bật lửa đưa cho Tằng Khả Hận.
“Không cần, để lại chỗ ngươi đi.”
Đúng lúc này, thanh âm mở cửa vang lên, vài người ngẩng đầu vừa thấy, liền thấy Trì Thanh phong trần mệt mỏi từ bên ngoài đi vào, đằng sau
còn có Tô Ngạo Ngưng.
“Ôi chao? Tiểu Thanh Thanh, nhà ngươi hôm nay có nhiều người vậy?”
Tô Ngạo Ngưng mới tiến vào, liền mở miệng hỏi.
Nhìn thấy nàng ta xuất hiện, trong lòng Bạch Lâm liền trầm xuống. Trì Thanh cũng không nhìn nàng, cũng không chào hỏi nàng. Mà lập tức thay
đổi giày, lập tức đi đến bên cạnh Lục Úy Lai ngồi xuống, nhìn tư liệu
nàng đang cầm trong tay.
“Tiểu Thanh Thanh, ngươi trầm lặng như vậy làm gì? Nhiều người như vậy cũng không giới thiệu một chút sao?”
Tô Ngạo Ngưng hiển nhiên không có nửa điểm xấu hổ, rõ ràng thấy chỗ
ngồi của Trì Thanh rất chật, nàng ta vẫn là đi qua, ngồi xuống, bả đầu
tựa vào vai Trì Thanh. Chỉ tiếc, Trì Thanh cũng không trả lời câu hỏi
của nàng, không khí lập tức đông cứng.
“Đại tỷ đối với tiểu tình nhân thật sự là lãnh đạm a, một khi đã như
vậy, để ta tự giới thiệu đi. Ta là Tằng Khả Hận, ngồi ở bên cạnh đại tỷ
là Lục Úy Lai, Đông Dụ Phi, hai người kia đều là thầy thuốc, là… Một đôi tình nhân. Ân, bên cạnh ta chính là Tiểu Lâm , ngươi cũng biết rồi ha.”
Tằng Khả Hận nói xong, tỏ ra vô cùng thân thiết ôm lấy Bạch Lâm, làm cho người sau nhíu mày.
“Mỹ nữ thật là nhiệt tình, ta là Tô Ngạo Ngưng, là bạn gái của Tiểu Thanh Thanh.”
Tô Ngạo Ngưng vừa nói ra, trừ Đông Dụ Phi cùng Trì Thanh, cơ hồ mọi
người đều cả kinh. Trong ấn tượng của Lục Úy Lai cùng Tằng Khả Hận, Trì
Thanh xác thực cùng nữ nhân trước mắt này có quan hệ không hề tầm
thường. Nhưng nàng ta hẳn phải là Tô Ngạo Nhiên mới đúng, vì cái gì lại
kêu Tô Ngạo Ngưng? Đương nhiên, nghi vấn này, Bạch Lâm cũng đang nghĩ
đến.
Nàng nhìn Tô Ngạo Ngưng tươi cười như hoa mặt, đem bộ dạng của nàng
ta cùng hình dạng trong trí nhớ so sánh. Nàng xác định, người này đúng
là Tô Ngạo Ngưng. Nhưng nàng cũng nhớ rõ, đối phương tên là Tô Ngạo
Nhiên mới đúng. Nhưng mà, mặc kệ gọi là gì, nàng ta hiện tại giới thiệu
là bạn gái của Trì Thanh. Mà đương sự quan trọng nhất ~ Trì Thanh cũng
chỉ im lặng lật xem tư liệu, không phản bác, càng không có chút bất mãn. Bạch Lâm hiểu được, có một loại đồng ý tên là thầm lặng.
Bạch Lâm thật sự không biết mình nên cảm thấy may mắn hay là nên khổ
sở, dù sao, Trì Thanh cũng không giống lần trước, biến mất vô tung vô
ảnh. Nhưng lúc này nàng ta lại không phản bác Tô Ngạo Ngưng là bạn gái
của mình. Bạch Lâm ảm đạm gục đầu xuống, nàng không rõ, vì cái gì Trì
Thanh lại làm như vậy, rõ ràng tối hôm qua còn làm chuyện đó với mình,
vì cái gì hôm nay lại không để ý tới mình ? Chẳng lẽ hết thảy chưa từng
phát sinh quá sao? Một khi đã như vậy, chính mình cũng nên hảo hảo phối
hợp nàng ta.
“Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, tên cũng rất êm tai, không giống ta, chỉ toàn hận và hận .”
Tằng Khả Hận nói tới đây, tự giễu nở nụ cười, giơ tay ra chọt chọt
vào tay Tô Ngạo Ngưng, người kia thấy vậy cũng chọt ngược lại.
Động tác nhỏ này bị Lục Úy Lai nhìn ở trong mắt, tuy rằng nàng không
thường đi vào quán bar, nhưng cùng Tằng Khả Hận ở chung một chỗ lâu như
vậy, nàng cũng hiểu được, loại động tác này có tên là khiêu khích, chỉ
khi hai nữ nhân muốn giải sầu mới dùng phương thức như vậy để ám chỉ đối phương. Mắt thấy Tằng Khả Hận cùng Tô Ngạo Ngưng nhìn nhau cười, trong
mắt lộ ra nồng hậu hứng thú. Lục Úy Lai xoay người qua chỗ khác, chua
sót nở nụ cười.
Tằng Khả Hận, trong lòng ngươi suy nghĩ gì, có lẽ, ta vĩnh viễn cũng không thể lí giải…
PS: Thấy ghét Thanh mama ghê, ăn người ta xong rồi làm ngơ vậy đó
:(((( Cầu cho mai này đau khổ chết đi hiuhiu, sao mà truyện nào của Bạo
tỷ cũng có 1 nhân vật cam chịu và 1 nhân vật vô tình như vậy huhu, ức
chế quá :((( Chương nài Hận Lai đã trở lại và càng ngang trái hơn xưa
=)) Mắc mệt thiệt chứ, cả chính và phụ đều rối tung lên =.= Mấy chương
sau chắc Bạo tỷ sẽ cho Thanh mama ăn dấm chua =))
Chương này ra chậm cũng có nguyên nhân :”> Hi hi là do mình lười
quá, nay rảnh rang và tâm trạng tốt, cũng như không có ai đó bà tám bà
chín cùng nên mới Beta được, nếu có người tám thì vẫn chưa Beta đâu =))
Mấy bạn nên cầu cho không ai nói chuyện với mình thì mình mới ra chuyện
nhanh nhanh được :”> Nói vậy thoi chứ đừng có cầu nha mấy chế =))
Không ai tám mình buồn mình cũng ko Beta edit đao :))