Edit: Mada
Beta: girl_sms
Đối với Trì Thanh, Bạch Lâm luôn là một người rất biết nghe lời. Từ
nhỏ đến lớn, mặc kệ bị đối đãi bất công như thế nào, mình đánh chửi nàng ra sao, nàng cũng chưa bao giờ chống đối hoặc biểu lộ cảm xúc không
vui. Tất cả mọi người gồm cả Trì Thanh dần dần đều cảm thấy Bạch Lâm là
một người rất bình tĩnh trí lý.
Là một con người, ai cũng có chuyện không muốn người khác chạm vào,
rồng có vảy ngược, đụng vào ắt nổi giận. Trì Thanh chính là điểm chết đó của Bạch Lâm. Chỉ cần có liên quan đến Trì Thanh, Bạch Lâm sẽ lập tức
biến thành người khác. Một người hoàn toàn xa lạ, không ai tưởng tượng
được đó chính là người mà họ từng biết.
Bị đè trên sofa không cách nào nhúc nhích được, Trì Thanh nhìn chằm
chằm đôi mắt đen ngầu của Bạch Lâm, không ngờ mọi chuyện có thể chuyển
biến thành dạng này. Sở dĩ quyết định đưa Bạch Lâm đi du học ở Đức đã là chuyện mà nàng luôn đắn đo mấy tháng trước, không phải đột nhiên hôm
nay mới suy nghĩ ra, mà thực chất nàng luôn cân nhắc vấn đề này rất
nhiều lần. Nàng luôn tự hỏi không biết ý định này có phải là quyết định
tốt nhất cho Bạch Lâm hay không.
Mỗi lần tự hỏi mình, mỗi lần Trì Thanh đều quy ra một câu trả lời.
Đối với Bạch Lâm, lối thoát an toàn nhất chính là buông bỏ thành phố
này, buông bỏ tổ chức. Mấy ngày nay, Trì Thanh bận rộn liên lạc qua lại
với trường đại học bên Đức để làm hồ sơ nhập học cho Bạch Lâm. Một mặt,
nàng hy vọng Bạch Lâm rời đi càng nhanh càng tốt, mặt khác, nàng lại
không muốn người nọ đi. Nếu lần này đi rồi, không biết khi nào mới được
gặp lại.
Thời khắc nàng nhận ra tình cảm của mình dành cho Bạch Lâm, cũng là
lúc nàng cảm thấy đau khổ nhất. Trì Thanh không hối hận vì tìm được Bạch Lâm, càng không hối hận mình yêu nàng, chiếm được thân thể của nàng.
Đối xử tệ bạc với Bạch Lâm chính là điều mà nàng hối hận, một điều duy
nhất.
Hai mươi hai năm là một quãng thời gian không ngắn không dài, Trì
Thanh biết bản thân chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Tổn thương, đánh đập, đẩy Bạch Lâm vào vô số tình huống ngàn cân treo
sợi tóc. Đừng nói đến việc làm mẹ, Trì Thanh biết đến cả một người yêu
tốt mình cũng không làm được.
Yếu đuối, nhát gan, ích kỷ, bá đạo, không dịu dàng, tất cả thói hư
tật xấu trên đời của người yêu đều có thể dùng để miêu tả bản thân mình. Nàng nhiều lần cưỡng ép Bạch Lâm, khi uống rượu thì dùng sức mạnh cùng
thủ đoạn cướp đi trong trắng của nàng.
Bạch Lâm non nớt chưa từng làm chuyện đó, một ngón tay cũng có thể
làm nàng đau nhưng lúc ấy mình lại dùng hai ngón xuyên qua thân thể ấy.
Cảnh phòng tắm đẫm máu với bộ dáng Bạch Lâm nhẫn nhịn chịu đau, Trì
Thanh hận bản thân mình vô cùng, hận đến mức muốn lấy dao tự kết liễu
cuộc đời mình.
Nhớ lại lời nói mấy ngày trước của Tô Ngạo Ngưng, mười mấy năm nay
Bạch Quân đã biết đến sự tồn tại của tổ chức này, hắn sẽ không để các
nàng yên ổn muốn làm gì thì làm. Mấy ngày gần đây, hàng hóa liên tục bị
hư hao, các thành viên vô duyên vô cớ mất tích hoặc mất mạng. Trì Thanh
hiểu sớm hay muộn chuyện không lành cũng sẽ rơi xuống đầu mình.
Hiện tại tình hình chung không khả quan, kết cục của mình cũng rất
đơn giản, chỉ có chết hoặc sống, Trì Thanh lo là lo Bạch Lâm, người ở
bên cạnh mình. Nàng ta còn trẻ, thời gian dư dả, thế giới rộng lớn bao
la đang chờ đợi nàng. Không thể chỉ vì bản thân mình mà phải giữ Bạch
Lâm ở với mình, bắt nàng đối mặt với nguy hiểm sắp tới.
Cuối cùng Trì Thanh quyết định cho Bạch Lâm ra đi. Như vậy nàng mới
có thể yên tâm làm việc, cùng tên Bạch Quân thối tha cầm thú kia chơi
ván cờ cuối cùng. Dù cho có lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận với
hắn, nàng đều không sợ. Nàng có chết đi cũng có thể mỉm cười đi gặp cha
mẹ, Trì Hi, và Tô Ngạo Nhiên.
“Bạch Lâm, buông ra!”
Nụ hôn vừa dứt, Trì Thanh liền thở hồng hộc cảnh cáo Bạch Lâm. Tư thế của hai người hiện giờ khiến nàng cực kì mất tự nhiên, Bạch Lâm giờ
phút này, thật sự quá đỗi xa lạ.
“Không muốn đi… không muốn đi mà…”
Mặc dù Trì Thanh ra lệnh nhưng Bạch Lâm tựa như không nghe thấy, tiếp tục lầu bầu những câu vô nghĩa. Nhìn hai tròng mắt vô hồn của nàng, Trì Thanh dùng sức nắm lấy bả vai, lên gối thẳng vào bụng của Bạch Lâm.
Bỗng nhiên bị đánh, Bạch Lâm không phản ứng kịp, loạng choạng ngã ra
phía sau.
Nhìn đôi mắt lạnh như băng của Trì Thanh, gương mặt lạnh lẽo không có cảm xúc, Bạch Lâm đưa tay che bụng chậm chạp đứng lên. Bằng hữu bỏ rơi
là mất mát, người nhà bỏ rơi là chua xót, người yêu vứt bỏ… là tan nát
cõi lòng. Cảm giác bị người mà mình yêu vứt bỏ này, Bạch Lâm chỉ có thể
tưởng tượng đến cảnh trái tim nát từng mảnh để hình dung.
Ở trong thế giới của Trì Thanh, nàng chỉ là một kẻ thừa thải. Trì
Thanh không chỉ nói một lần câu’tốt nhất không có ngươi’. Mỗi lần nghe
câu đó, Bạch Lâm đều lẳng lặng biến mất khỏi mặt Trì Thanh. Không có một người nào biết, vẻ bình thản của nàng chỉ là bề nổi che khuất đi linh
hồn bị dẫm nát.
Bạch Lâm chưa bao giờ nghĩ hạnh phúc sẽ tự nhiên mà đến. Nàng chưa ở
bên cạnh Trì Thanh được bao lâu, giờ người đó lại muốn nàng đi. Nước
Đức, một quốc gia xa xôi chừng nào nhưng nàng ta lại muốn mình đi. Nàng
chỉ muốn cùng Trì Thanh ở bên nhau, tại sao lại không thể? Tại sao, tại
sao ngươi không cho ta một cơ hội chứ?
“Ngươi bây giờ đi thu xếp hành lí đi, ta sẽ kêu phi công đổi lại thời điểm xuất phát thành đêm nay.”
Nghe lời nói không một chút lưu tình của Trì Thanh, Bạch Lâm mấp máy môi, không nói gì bước tới gần Trì Thanh.
Thấy nàng không nói một lời tiến đến đây với đôi mắt vô hồn, Trì
Thanh lòng bất an khi nhớ đến tình huống vừa nãy. Nàng do dự một lát tựa như đang đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng rút ra vũ khí bên hông nhắm
thẳng vào Bạch Lâm.
Tiểu Lâm, thật xin lỗi. Kiếp sau, nếu có kiếp sau ta sẽ bù đắp cho
ngươi, tất cả mọi chuyện đều làm cho ngươi. Nhưng hiện tại ta chỉ muốn
ngươi đi. Kẻ như ta, không đáng để ngươi quyến luyến.
“Bắn đi.”
Nhìn họng súng đen như lỗ châu mai chỉa về phía mình, Bạch Lâm thấp giọng nói.
Nàng không ngờ có một ngày chỉ vì yêu Trì Thanh mà nàng ta lại lấy
súng chỉa vào người mình. Trong lòng yêu sâu đậm như khắc vào tận xương, yêu như vậy thì đau đến cỡ nào. Bạch Lâm nghĩ, nếu như bị bắn chết chắc sẽ thoải mái hơn nhiều phải không?
“Bạch Lâm, đừng ép ta, ta sẽ không nhân nhượng với ngươi đâu.”
Thấy Bạch Lâm không có ý dừng lại, Trì Thanh một lần nữa cảnh cáo
nàng. Nếu nhìn kĩ có thể phát hiện tay cầm súng của nàng đang run run,
giữ chặt súng đến nỗi hằn lên lòng bàn tay.
“Thanh, ta không sợ nên ta mới ở đây trước mặt ngươi. Từ rất lâu
trước đây ta đã bắt đầu yêu ngươi rồi. Ta biết, ngươi sẽ không chấp nhận mối quan hệ này. Nhưng ta thật sự không ngờ ngay cả nhìn mặt ta mà
ngươi cũng không muốn.”
Bắn đi… nếu ngươi giết chết ta rồi, ta sẽ không còn cảm giác được đau đớn nữa.
Không la hét, không khóc lóc, ngay cả ngữ điệu của nàng cũng bình
thản như nhau, Trì Thanh hiểu có thể làm cho Bạch Lâm nói những lời đó,
là tâm trạng của nàng ta tồi tệ đến mức nào rồi. Chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của đối phương, trong mắt khắc sâu thân ảnh của mình khiến
người ta hô hấp không thuận. Trì Thanh cúi đầu không đành lòng nhìn, rồi liền bị Bạch Lâm ép sát vào.
Động tác lúc này của đối phương nhanh và thô lỗ hơn ban nãy. Bạch Lâm dùng sức hôn lên cánh môi của Trì Thanh, nụ hôn mạnh bạo làm cho nàng
cảm thấy rất đau, theo bản năng muốn đẩy Bạch Lâm ra, lại không ngờ rằng đối phương đột nhiên đưa tay chạm vào ngực của mình còn vung tay xé
rách áo choàng màu xám mà mình đang mặc.
Ý đồ rành rành trước mắt của Bạch Lâm làm cho Trì Thanh khiếp sợ
không thôi, ánh mắt trước mặt đầy tơ máu, Trì Thanh cảm thấy người này
nhất định không thể nào là Bạch Lâm được, mà là một người khác vốn dĩ có bề ngoài giống nàng mà thôi.
Cổ bị cắn, cảm giác nhức nhói lan ra toàn thân, lúc này Trì Thanh mới biết bị cắn thì ra lại đau đớn đến thế. Từ trước đến giờ Bạch Lâm bị
mình cắn bao nhiêu lần mà mình lại không nghĩ đến cảm giác của nàng.
Cơ thể lâu năm luôn luôn tĩnh lặng giờ lại bị dục vọng ghé thăm, bộ
ngực được Bạch Lâm vuốt ve mà trở nên mẩn cảm. Phản ứng này làm cho Trì
Thanh cảm thấy thẹn thùng dị thường, nàng bắt đầu ra sức giãy dụa, dùng
hai chân cùng hai tay đánh vào người Bạch Lâm. Nhìn người kia tưởng
chừng gầy yếu không có sức, giờ phút này đột nhiên có sức mạnh hơn
người, mặc kệ nàng có dùng bao nhiêu sức cũng không tài nào đẩy ra nổi.
“Thanh, đừng bỏ ta… đừng rời bỏ ta…”
Trên người bị Bạch Lâm sờ soạng khắp nơi, bên tai tràn ngập những lời khẩn cầu tha thiết. Trì Thanh nghe mà chỉ cảm thấy mũi cay xè hốc mắt
ngận nước.
Nàng biết Bạch Lâm yêu mình nhiều bao nhiêu, thấu hiểu đối phương đã
chịu bao nhiêu kích thích cùng ủy khuất mới bùng nổ. Nhưng nàng không
thể mềm lòng. Cho dù phải đem trái tim mình nhàu nát, dùng dao đâm vào
nhiều lần cũng quyết không thể đối với Bạch Lâm mềm lòng thêm lần nào
nữa. Nếu mình mềm lòng, cuộc sống của nàng ta về sau chỉ thêm khổ sở mà
thôi.
“Bạch Lâm, buông ra! Ta không thích ngươi, lại càng không muốn ở bên ngươi… ưm!”
Trì Thanh vừa dứt lời Bạch Lâm liền cắn lên bộ ngực cách áo choàng
xám của nàng. Tuy còn mặc đồ lót nhưng Bạch Lâm cắn quá mạnh miệng khiến cho Trì Thanh kêu rên ra tiếng, sắc mặt của nàng nháy mắt ửng đỏ.
“Đừng như vậy… đừng bắt ta phải rời xa ngươi…”
Thực hiển nhiên, ý thức của Bạch Lâm đã sớm lưu lạc phương nao. Nhìn
hai tròng mắt mơ hồ còn có dục vọng, Trì Thanh cố đẩy ra bả vai của
nàng, trong lúc hoảng hốt, ngón trỏ ở còi súng không cẩn thận kéo cò.
Tiếng súng nổ vang vọng trong nhà, mùi máu tươi có trong từng hơi thở đủ để người ta phải bịt miệng lại. Thân thể một lần nữa được trả lại tự do, Trì Thanh nhìn viên đạn cắm sâu vào trong tường, còn có Bạch Lâm
đang đứng ngẩn người trên mặt đất, hoàn toàn không nghĩ tới trong lúc
cấp bách lại bất cẩn làm chuyện như vậy.
Giờ áo sơ mi trắng của Bạch Lâm đã bị máu ở cổ nhiễm đỏ tươi một
mảng. Trên cần cổ trắng ngần là một đường đạn cắt xoẹt qua, không quá
sâu nhưng lại rất dài, kéo từ phía trước ra phía sau cổ. Nhìn cổ của
Bạch Lâm Trì Thanh bỗng dưng nổi lên sợ hãi. Nếu chỉ chệch một chút thôi sẽ bắn xuyên qua cổ của Bạch Lâm, lúc đó người này hẳn…
“Thật xin lỗi.”
Trong lúc Trì Thanh đang sững sờ, Bạch Lâm nãy giờ không lên tiếng
đột nhiên mở miệng. Nhìn vết máu kia Trì Thanh tính đi đến cầm máu.
Nhưng không đợi nàng đi đến, Bạch Lâm đã khuỵa gối xuống, quỳ trước mặt
nàng.
“Bạch Lâm…”
Trì Thanh không ngờ Bạch Lâm lại quỳ xuống, kêu tên đối phương rồi không biết làm gì tiếp theo.
“Thật có lỗi, vừa rồi là ta vô lễ. Ta sẽ đi Đức du học, giờ ta đi chuẩn bị hành lí buổi tối ta sẽ đi ngay.”
“Ngươi làm sao vậy?”
Trì Thanh không hiểu tại sao Bạch Lâm đột nhiên trở về lúc bình
thường, trở nên bình tĩnh như trước với con ngươi màu đen không còn sáng rực nữa. Trì Thanh chỉ cần nhìn qua một cái liền đau lòng không dám
nhìn tiếp. Nàng biết mình đã hoàn toàn tổn thương Bạch Lâm rồi.
“Không có gì, chỉ là thông suốt một chuyện mà thôi, ta muốn hỏi ngươi một câu được không?”
Bạch Lâm nhìn bộ dáng kinh ngạc của Trì Thanh thấp giọng hỏi. Thái độ của nàng rất chuẩn mực, lễ phép, trên mặt không thấy dấu vết của sự đau khổ cùng xót xa, người điên cuồng vừa rồi hoàn toàn không phải là nàng.
“Được.”
Trì Thanh cứng ngắc trả lời, so với hồi nãy Bạch Lâm bây giờ còn kì lạ hơn.
“Nếu ta đi rồi, ngươi có hạnh phúc không?”
Bạch Lâm nói ra câu hỏi xong, Trì Thanh liền cứng người tại chỗ. Nàng cảm thấy trong lòng rát buốt, mũi cũng rát buốt, cái loại khổ sở này
làm cho nàng muốn rơi nước mắt. Điều làm cho nàng khó chịu hơn nữa chính là sự chân thành tha thiết quá mức trong đôi mắt Bạch Lâm.
Trì Thanh muốn bước đến ôm chầm Bạch Lâm vào lòng, nói cho nàng nghe
không cần phải đi đâu hết, nàng không cố ý làm tổn thương ai. Nhưng lời
nói đã ra khỏi miệng làm sao thu lại đây, kết cục này không thể nào sữa
chữa được nữa rồi. Trì Thanh không nói được, nàng chỉ có thể cứng ngắc
gật gật đầu tỏ vẻ trả lời.
“Ừ, ta hiểu rồi.”
Thanh, chỉ cần ngươi hạnh phúc, muốn ta làm gì cũng được. Có thể
ngươi nghĩ ta thật buồn cười, ta đường đường là con gái của ngươi nhưng
lại không có một chút liêm sỉ nào. Kỳ thật, trước mặt ngươi ta không cần tôn nghiêm. Ta cần ngươi, ngươi là tất cả của ta. Mất đi ngươi ta sẽ
trắng tay. Ta – không cần tôn nghiêm.
“Ta đi rồi không biết… khi nào mới gặp lại ngươi.”
Bạch Lâm nói xong, cầm tay Trì Thanh hạ xuống một nụ hôn. Nụ hôn đơn
giản nhưng dài. Nụ hôn bao hàm ý nghĩa Bạch Lâm nuối tiếc kỉ niệm bao
năm qua ở chung với Trì Thanh. Một tình yêu sâu nặng đến nỗi, chỉ một
phần nhỏ trong đó cũng nặng tựa ngàn cân.
Không biết bao lâu trôi qua, nụ hôn dài này mới kết thúc, Bạch Lâm
buông tay Trì Thanh, đi ra khỏi cửa. Nhìn bóng dáng không chút lưu luyến của nàng, trong lòng Trì Thanh căng thẳng, vội vàng muốn gọi nàng trở
về, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải. Cuối cùng đành ba chữ
vô dụng.
“Thật xin lỗi.”
Trì Thanh biết rõ câu thật xin lỗi có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể chữa lành vết thương lòng của Bạch Lâm.
“Không sao, ngươi vui là tốt rồi.”
Bạch Lâm quay đầu nói, nhìn vào mắt Trì Thanh. Không biết có phải do
ảo giác hay không, Trì Thanh thế nhưng lại thấy Bạch Lâm như đang cười.
Hình dáng tươi cười kia sáng lạn và tốt đẹp đến mức nàng nghĩ nó
không có thật. Tựa như phù dung sớm nở tối tàn, nở rộ qua đi, chỉ còn
lại héo úa…
PS: Thanh biến thái, Thanh tra công, Thanh mất nết :(( Tự cho mình là đúng, đọc mà muốn rớt nước mắt cho Lâm tỷ, bị ăn cho đã rồi giờ bị đẩy
đi Đức, cũng ko biết Trì Thanh làm vậy vì mình :))
Mấy nai Thiếu nữ ngây thơ ế ẩm quá, chắc ngược tơi tả thân xác nên ít người dám đọc =)) Đang dồn sức vào bộ nài, bỏ bê nhìu quá nên giờ đang
ráng Full mao mao :”> Dự là tháng 9 hoàn nha :”> Đc cái mấy chương cúi toàn H ko =))