Edit: ThiThi
Beta: girl_sms
Ngửi hương vị hoa cỏ thiên nhiên trên người Trì Thanh, kèm theo một
chút của sự phong trần mệt mỏi. Cũng chính hương vị này đã nhắc nhở Bạch Lâm,hết thảy những chuyện xảy ra giờ phút này không phải là mộng, mà
hoàn toàn là sự thật ở trước mắt. Trì Thanh tìm nàng , sau hai tháng
nàng nhớ mong mệt mỏi, cơ hồ là vào thời khắc nàng chết tâm, lại tìm
đến.
Bạch Lâm đã từng nghĩ mình sẽ kích động, sẽ liều lĩnh đem nữ nhân làm nàng nhớ đến phát điên này ôm lấy. Nhưng mà, lúc này đây tại thời điểm
chân chính gặp mặt, nàng phát hiện so với tưởng tưởng trong lòng , thực
tế quả thực rất khác biệt. Phá vỡ sự lạnh lẽo của con tim , nơi đã sớm
bị chết hoàn toàn, Bạch Lâm của hiện tại đã không còn dám giống như
trước kia, không dám hết lòng yêu Trì Thanh nữa.
Nàng sợ đối phương sẽ vì tình yêu của nàng mà đưa nàng đến nơi xa hơn , càng sợ phần tình cảm này sẽ gây rắc rối lớn hơn cho Trì Thanh. Mặc
dù việc yêu Trì Thanh đã sớm trở thành một thói quen của Bạch Lâm, thậm
chí so với hô hấp còn quen thuộc hơn. Nhưng vì không muốn người nọ khó
xử, cho dù có đau, có khổ, Bạch Lâm cũng sẽ cố gắng từ bỏ.
Cảm thấy người trong lòng giãy dụa, Trì Thanh khó hiểu buông Bạch Lâm ra, tùy ý đối phương từ trong lòng đi ra đứng ở bên kia. Không hề nghi
ngờ, Bạch Lâmnhư vậy là đang cự tuyệt. Nhìn vòng tay trống rỗng của
mình, lại nhìn bóng dáng lạnh lùng của Bạch Lâm, Trì Thanh muốn nói gì
cũng không thể nói, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tự giễu.
Quả nhiên, Bạch Lâm bị mình làm tổn thương quá nặng. Nàng đã không
còn thích mình như trước, thậm chí là bắt đầu chán ghét, ngay cả một cái ôm cũng không muốn. Nghĩ như vậy , Trì Thanh cảm thấy trong lòng chua
xót khó chịu, nhưng nàng biết , những điều này là nàng tự làm tự chịu.
“Trò chơi bạn cũ gặp nhau này cũng nên kết thúc , các ngươi rốt cuộc là ai?”
Lúc này, Vương Duy – người nãy giờ vẫn một mực không nói chuyện mở
miệng, hắn có thể nhìn ra Trì Thanh là người bên phía Bạch Lâm. Gặp nhân số của đối phương từ hai nữ nhân biến thành năm nữ nhân, trong mắt hắn
hiện lên một tia tinh quang, đánh giá gương mặt có chút tương tự của Trì Thanh cùng Bạch Lâm, cuối cùng dừng lại trên da thịt bị lộ trước ngực
của Tằng Khả Hận, ánh mắt đáng khinh kia làm mọi người ghê tởm.
“Vương lão bản, hàng hóa xảy ra vấn đề, ta có thể hiểu tâm tình lúc
này của ngài .Nhưng mà, sự tình cũng không nghiêm trọng đến mức muốn bắt ngườiđi chứ?”
Tô Ngạo Ngưng nhìn ánh mắt thất hồn lạc phách không biết suy nghĩ
điều gì của Trì Thanh, còn Tằng Khả Hận thì trầm mặc khó thấy, đành phải ra mặt trả lời vấn đề của Vương Duy.
Nàng tổng cảm thấy, tối nay giống như mọi người đều biến thành một bộ dáng khác. Trước không nói Tằng Khả Hận thích nhất góp vui lại trở nên
trầm mặc dị thường, chỉ tính riêng quả hồng mềm Bạch Lâm cư nhiên dám
cãi mệnh lệnh Trì Thanh thôi cũng đã đủ kỳ quái. Hơn nữa, Tiểu Thanh
Thanh ơi là Tiểu Thanh Thanh,biểu tình hiện tại của ngươi là cái quỷ gì
thế? Ngươi đang cùng con gái ngươi giận dỗi, không phải là cô dâu nhỏ bị chồng vứt bỏ a…
“Ngươi là ai?”
Nhìn Tô Ngạo Ngưng đứng ở trước mặt, Vương Duy hỏi.
“Ta là ai không quan trọng, dù ta có nói , đại nhân vật như Vương lão bản đây cũng sẽ không biết. Việc chúng ta cần làm lúc này là, nên
thương lượng một chútcách giải quyết vấn đề này như thế nào mới đúng.”
Tuy rằng đối với Vương Duy bất mãn mười phần, nhưng ý cười trên mặt Tô Ngạo Ngưng cũng không có tiêu giảm.
“Ngươi nói giải quyết như thế nào? Bằng không, xin mời mấy vị mỹ nữ
đây cùng ta và thủ hạ của ta vui vẻ một chút, đến lúc đó, chúng ta có
thể tiếp tục hợp tác làm ăn.”
Vương Duy nói xong, tầm mắt đáng khinh đảo qua đảo lại trên người
Bạch Lâm cùng Tằng Khả Hận, ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu. Nghe
xong lời này,phản ứng đầu tiên của Trì Thanh là muốn móc súng trong
người ra, Tô Ngạo Ngưng lại bật cười trước một bước.
“Ha ha, Vương lão bản thật đúng là hài hước.Nhưng mà , thật ngại quá, mấy tỷ muội chúng tôi còn chưa đói tới mức ăn quàng, đến cả súc sinh
cũng ăn.”
“Phốc.”
Tô Ngạo Ngưng vừa nói xong, Phó Xa đứng ở cạnh nàng liền bật cười ra
mấy tiếng. Trước kia khi còn ở tổ chức đã từng nghe nói qua người này
miệng độc, nay vừa thấy, quả nhiên là không hổ danh a.
“Động thủ!”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Vương Duy bị tức đến biến thành màu gan
heo, đối với thủ hạ ra dấu , những người đó trực tiếp rút súng bắn về
phía đám người Tô Ngạo Ngưng. So với đối phương , phản ứng của nhóm Trì
Thanh cũng không chậm. Từ lúc Tô Ngạo Ngưng nói xong, Trì Thanh đã túm
Bạch Lâm trốn sau xe đậu bên cạnh bờ biển, mà Tô Ngạo Ngưng ,Tằng Khả
Hận và Phó Xa cũng tránh ở một bên sườn khác.
Trên thực tế, trước khi tới nơi này, Trì Thanh cũng không có nghĩ tới các nàng sẽ đụng phải loại tình huống này. Nhìn số hàng bị đổi thành
bột mì kia, Trì Thanh lập tức nghĩ đến, Vương Duy muốn căn bản không
phải tiền, cũng không phải hàng, mà là mạng của Bạch Lâm!
Bình thường nếu gặp phải hàng giả, mà tiền lại chưa giao. Đa số sẽ ôm mông chạy lấy người, về sau không hợp tác qua lại nữa . Nhưng mà, Vương Duy lại tìmmọi cách dây dưa, thậm chí muốn mang Bạch Lâm đi. Như vậy
xem ra, ý đồ trong đó rõ hơn nhiều. Nghĩ đến Bạch Lâm hiện là người phụ
trách phân nhánh của tổ chức ở Đức, đáp án liền được hiện lên một cách
sinh động trước mắt. Kẻ muốn Bạch Lâm chết, cũng là kẻ bán đứng nàng căn bản không phải làVương Duy hoặc là gian tế của Bạch Quân, mà là người
trong tổ chức.
Chân tướng này làm cho Trì Thanh cảm thấy trái tim thật băng giá, lại nghĩ mà sợ. Nàng nghĩ, nếu mình đến chậm một bước, thực sự có khả năng
sẽ không còn cách nào cứu Bạch Lâm được nữa. Người này nếu bị Vương Duy
bắt đi sẽ chịu dạng đãi ngộ gì, Trì Thanh căn bản không có can đảm tưởng tượng nữa, càng không thể gánh vác nổi sự thống khổ khi mất đi Bạch
Lâm.
Nghĩ đến đây, Trì Thanh siết chặt tay Bạch Lâm hơn, dùng cánh tay che chắn đầu của nàng. Thanh âm va chạm giữa đầu đạn và kim loại liên tiếp
không ngừng vang lên, chính thức mở ra màn hỗn loạn bắn nhau. Trì Thanh
lấy súng ra bắn về phía Vương Duy, kĩ thuật của nàng chuẩn, tốc độ mau,
vốn đã rất khó có thể tránh né, hơn nữa cái đầu của mấy tên bảo tiêu
ngoại quốc thật sự quá lớn, động tác không đủ nhanh nhẹn, rất nhanh liền ngã xuống dưới súng của Trì Thanh.
Nhìn người của mình bị thương, tử vong càng ngày càng nhiều, Vương
Duy tựa hồ đã sớm dự đoán được sẽ xảy ra tình huống này, cư nhiên cho
người mai phục ở chung quanh bờ biển. Nhóm người này chết ,nhóm tiếp
theo sẽ lập tức vượt lên. Nhìn người càng lúc đến càng nhiều, tay cầm
súng của Trì Thanh cũng ẩn ẩn lộ ra một tầng mồ hôi, chỗ nắm tay của
nàng cùng Bạch Lâm đã sớm ướt đẫm.
Lúc này, Trì Thanh phát hiện Bạch Lâm muốn tránh khỏi tay mình, nàng
quay đầu thì gặp đối phương xuất ra khẩu súng vẫn luôn đặt trong người,
muốn tham gia chiến đấu. Không biết là xuất phát từ tư tâm hay là lo
lắng cho Bạch Lâm, Trì Thanh không hy vọng đối phương làm những chuyện
nguy hiểm như vậy. Mặc dù một mình mình đối phó thật sự khó khăn, Trì
Thanh cũng vẫn là muốn bảo vệ Bạch Lâm an toàn.
“Ngươi ngồi yên , đừng nhúc nhích.”
Trì Thanh nói xong, lấy tay đè đầu Bạch Lâm xuống, gặp đối phương
thành thật để mình tùy ý đem nàng ấn xuống. Bộ dáng cực kỳ giống chú chó nhỏ muốn đi ra ngoài cùng chủ nhân lại bị chủ nhân mạnh mẽ đẩy trở về,
nhìn qua thực bất đắc dĩ lại nghe lời. Nếu là bình thường nhìn thấy Bạch Lâm như vậy, Trì Thanh rất cókhả năng không khắc chế được mà ôm lấy
nàng. Nhưng tại thời điểm này không thích hợp để làm loại động tác đó.
Hướng về phía Tô Ngạo Ngưng ở đối diện gật gật đầu, hai người đồng
thời lấy một viên cầu màu đen từ trong người ra , văng ra ngoài. Nghe
vật thể “phịch” một tiếng nổ tung, Trì Thanh cùng Tô Ngạo Ngưng nhanh
chóng từ phía sau xe chạy đến bên kia, thừa dịp đối phương bị khói đạn
che phủ tầm mắt, hướng bọn họ bắn.
Đúng lúc này, những tiếng súng càng thêm hỗn độn từ một hướng khác
truyền đến, không đợi Trì Thanh cùng Tô Ngạo Ngưng kịp hiểu rõ, một đám
nam nhânmặc tây trang màu đen đem Vương Duy cùng với thuộc hạ của hắn
mang đến toàn bộ giết không còn một mảnh.Mắt thấy địch nhân bị những
người này xử lý, Tô Ngạo Ngưng nhẹ nhàng thở ra,từ phía sau xe đi ra.
“Các ngươi tới quá muộn, tiếp theo… Ngô!”
Tô Ngạo Ngưng còn chưa kịp nói xong, thân thể liền bị Phó Xa đứng bên cạnh túm lấy, rồi kéo chạy ra xa. Phía sau là tiếng súng vang lên liên
tiếp không ngừng, thậm chí so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn. Nhìn nhóm
người vừa mới giúp mình giải quyết xong đám người Vương Duy , lại hướng
về phía mình nổ súng này, Tô Ngạo Ngưng sửng sốt nửa ngày mới kịp phản
ứng lại, những người này căn bản không phải là đến giúp đỡ, mà là một
đám sát thủ khác.
Trước khi đến Đức, Tô Ngạo Ngưng cùng Trì Thanh cũng đã phái thủ hạ
của mình đến trước. Các nàng cũng không phải đứa ngốc, tuyệt đối không
thể đơn thương độc mã như vậy đến giúp Bạch Lâm. Vừa rồi nhìn đến đám
người Vương Duy bị giết toàn bộ, Tô Ngạo Ngưng tự nhiên cho rằng người
đến là người bên mình, lại không nghĩ đến tối nay sẽ náo nhiệt như vậy,
cư nhiên có đến vài thế lực tham dự trong đó.
Hỏa lực của đối phương càng ngày càng mạnh. Do các nàng ở trong tối,
bởi vậy cho đến khi đám người kia đến trước đèn xe, Tô Ngạo Ngưng mới
nhìn rõ diện mạo của người tới. Cầm đầu là một nam nhân rất cao, hắn mặc tây trang màu đen chỉnh tề, bên trong phối hợp với áo sơmi màu trắng,
đeo một cặp kính mắt vô cùng nhã nhặn.
Tóc tai gọn gàng cùng ngũ quan sắc xảo, ở vị trí huyệt Thái Dương có
một hình xăm hình dạng giống như mặt trời lại giống như bánh lái. Thấy
Tô Ngạo Ngưng nhận ra mình, nam nhân gợi lên khóe môi, cười lạnh mang
theo trào phúng, sát ý ở đáy mắt cùng diện mạo nho nhã kia hình thành sự tương phản mãnh liệt. Người này, Trì Thanh biết, Tô Ngạo Ngưng cũng
biết. Hắn chính là nghĩa tử được Bạch Quân thu dưỡng, làkẻ địch đứng thứ hai sau Bạch Quân của tổ chức – Bạch Tịch.
Tất cả mọi người ở đây ai cũng không nghĩ tới Bạch Tịch sẽ xuất hiện
lúc này, Trì Thanh vừa nhìn thấy hắn, liền kích động nổ súng bắn về phía hắn. Nếu không phải Bạch Lâm đúng lúc giữa lấy nàng, chỉ sợ nàng sẽ lao ra cũng không chừng. Tình hình chiến đấu từ lúc Bạch Tịch lộ diện càng
ngày càng nghiêm trọng, đạn trong súng của Trì Thanh cũng không còn mấy
viên.
Nhìn hận ý đối với Bạch Tịch trong mắt đối phương, Bạch Lâm biết, lấy tình trạng hiện tại của Trì Thanh mà nói, muốn chiến đấu lâu dài căn
bản là nằm mơ giữa ban ngày. Tựa như vừa rồi, có vài lần Trì Thanh bắn
lên trời vì kích động. Nhìn Trì Thanh như vậy, Bạch Lâm có chút đau
lòng, càng nhiều hơn là lo lắng. Nàng đứng lên, dùng chiếc xe che chắn
cho mình, bắt đầu gia nhập chiến đấu.
Bạch Lâm bỗng nhiên gia nhập đã làm gia tăng hỏa lực bên phía Trì
Thanh, ngay sau đó, người Tô Ngạo Ngưng gọi tới giúp đỡ cuối cùng cũng
đãđến. Tiếng súng cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, hơi vô ý một chút thôi cũng rất có khả năng tiếp xúc cùng viên đạn. Nay Bạch Lâm cũngđã an toàn, không cần thiết tiếp tục lưu lại. Tô Ngạo Ngưng năm lần bảy lượt muốn mang Trì Thanh rời đi, đối phương lại bởi vì gặp Bạch
Tịch mà ham chiến, chậm chạp không chịu đi. Thẳng đến khi hết đạn, mới
khôi phục một ít lý trí.
Nghĩ đến Bạch Lâm còn bên cạnh mình, Trì Thanh biết, hiện tại không
phảicơ hội tốt để đối phó cùng Bạch Tịch. Mặc dù giết chết nam nhân
nàyđối với Bạch Quân mà nói là một đả kích nặng nề, đáng tiếc, thiên
thời địa lợi nhân hoà không đứng về phía nàng, cũng chỉ có thể từ bỏ mà
thôi.
Vì bảo vệ an toàn cho Bạch Lâm, Trì Thanh để cho Tô Ngạo Ngưng cùng
Phó Xa mang theo nàng đi về phía thuyền trước, còn mình thì bảo vệ ở
phía sau. Đúng lúc này, Tằng Khả Hận ,người nãy giờ không thấy bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt các nàng. Gặp đối phương lông tóc
không tổn hao gì, Trì Thanh đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, lại nghĩ đến
tình huống khẩn cấp vừa rồi, Tằng Khả Hận lại không biết tung tích, sắc
mặt trong nháy mắt liền trầm xuống.
“Vừa rồi ngươi đi đâu?”
Trì Thanh vẫn luôn không thích tính cách của Tằng Khả Hận, cũng thực
chán ghét khi nàng luôn làm theo ý bản thân trong lúc chấp hành nhiệm
vụ. Ở tình huống nguy hiểm như vừa rồi, nàng ta chẳng những không hỗ
trợ, thậm chí còn chơi trò mất tích. Nếu có ai bởi việc nàng ta rời khỏi cương vị công tác mà xảy ra chuyện, trách nhiệm này ai nên gánh vác
đây?
Nhưng mà,dù nghe được sự bất mãn của Trì Thanh, Tằng Khả Hận vẫn
không nói một lời, chỉ nhìn nàng. Ánh mắt này Trì Thanh không xa lạ,
thậm chí là có vài phần quen thuộc. Khi hai người vừa mới biết nhau,
Tằng Khả Hận luôn dùng ánh mắt này nhìn mình, cũng nhìn một số kẻ muốn
thương tổn Lục Úy Lai.
Trì Thanh cảm thấy, trên người Tằng Khả Hận luôn mang theo một cỗ tà
khí. Tuy rằng trên mặt luôn mang theo ý cười. Nhưng mà, sống chung suốt
mười năm, Trì Thanh đến bây giờ vẫn không thể nào nhìn thấu lòng người
này. Thử hỏi, nếu là một người bình thường, sao có thể thương tổn một
người yêu mình đến vậy? Cho nên nói, Trì Thanh không có thiện cảm
vớiTằng Khả Hận, cũng không thích cùngnàng tiếp xúc.
Không muốn cùng Tằng Khả Hận tiếp tục lãng phí thời gian, Trì Thanh
chỉ nói một câu rồi lướt qua Tằng Khả Hận đi về hướng thuyền đậu. Nhưng
mà, ở thời điểmnàng nhấc chân mới nghĩ đến, ánh mắt vừa rồi của đối
phương, tựa hồ có hiện lên một tia xin lỗi. Trì Thanh còn chưa suy nghĩ
cẩn thận tia xin lỗi kia rốt cuộc là chuyện gì, thì đã nghe Tằng Khả Hận nhỏ giọng bên tai nàng nói một câu …
Thực xin lỗi…
Trình độ phản ứng của tư duy vĩnh viễn đều không bằng quán tính của
thân thể, nhìn thấy Tằng Khả Hận giơ súng lên, hướng về phía Bạch Lâm
đang đứng ở phía trước mình. Trì Thanh không kịp tự hỏi tại sao Tằng Khả Hận lại phản bội mình, càng không thể băn khoăn về an nguy của bản
thân. Cơ hồ là ngay lập tức nàng liền nhảy dựng lên, che chắn cho Bạch
Lâm đang chuẩn bị lên thuyền ở phía trước .
Đau đớn trên vai làm cho Trì Thanh run lên, mắt thấy đôi mắt kinh
ngạc của Bạch Lâm cùng khoảng cách ngày càng gần với nước biển của các
nàng. Ngay sau đó, tầm mắt là một trận lạnh lẽo, rốt cuộc cũng không
nhìn được gì nữa. Nước biển theo xoang mũi cùng lỗ tai thâm nhập vào
trong cơ thể, miệng vết thương trên vai vừa xót vừa đau, căn bản là
không còn chút khí lực nào.
Dù vậy, Trì Thanh vẫn thừa dịp còn chút thần trí đem Bạch Lâm ôm vào
trong ngực, dùng chân đạp nước, bơi đến bên thuyền. Đúng lúc này, một
trận cuồng phong khá lớn thổi quét mà đến, làm cho sóng gió động trời.
Trì Thanh chỉ cảm thấy áp lực trong nước càng lúc càng lớn, cơ hồ ép tới nỗi nàng không thể thở dốc, làm cho miệng vết thương ở bả vai như muốn
nổ tung vậy.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Lâm, rồi lại nhìn vào đồng tử của
nàng chiếu rọi ra sắc mặt tái nhợt của bản thân, còn có máu tươi từ
trong thân thể mình không ngừng chảy ra kia. Ngay sau đó, sóng biển thật mạnh nện xuống, Trì Thanh chỉ cảm thấy trước mắt đen một mảnh , liền
hoàn toàn mất tri giác. Chính là, cho dù dưới tình huống như vậy, nàng
vẫn như trước gắt gao ôm Bạch Lâm, không hề buông ra.
Thật vui vì còn có thể nhìn thấy ánh mắt quan tâm này của ngươi với ta, lần này, rốt cục cũng đến phiên ta bảo vệ ngươi…
PS: Lần đầu tiên thấy Thanh mama đáng mặt cường công, bảo vệ tiểu thụ của mình =)) Trước toàn thấy tra công ko à :)) Không hiểu chế Hận đang
nghĩ gì mà làm vậy nữa :( Tạo phản vậy là hết đường quay về với Lai tỉ
ròi huhuhu để cho con Phi kia nó lên mặt :((( Công nhận truyện của Bạo
tỷ toàn nhân vật tài năng, trúng đạn ròi vẫn ôm đc người, còn bơi bơi
nữa chứ =)) Vi diệu quá :”> Sống chết của 2 chế ra sao mời các bạn
chờ tiếp =)) Chờ đợi là hạnh phúc :))