Edit: J cent
Beta: girl_sms
Trì Thanh không nghĩ tới một cái với tay lại tạo thành hậu
quả như vậy, mắt thấy khăn tắm mong mảnh rơi trên mặt đất, lộ
ra thân hình trắng nõn. Giờ khắc này, không chỉ có Trì Thanh
hoảng thần, ngay cả Bạch Lâm thường ngày không sợ hãi điều gì
cũng khó thoát khỏi kinh hoảng ngạc nhiên.
Thấy Bạch Lâm lấy tay vội vàng che vùng trước ngược cùng bộ vị tư mật giữa hai chân lại, hơi nghiêng thân mình ngơ ngác nhìn Trì
Thanh. Hai khỏa no đủ đầy đặn vì chịu lạnh cùng kinh hách mà
cao cao đứng thẳng lên, ngay cả đỉnh phấn hồng cũng không an
phận mà nhô lên. Trì Thanh nhìn đến ngơ ngác, không hề có ý dời
tầm mắt hay giúp Bạch Lâm nhặt khăn tắm.
Kỳ thật, Trì Thanh vốn không muốn xem thân thể không nên xem
này, nhưng lại vô pháp khống chế hai mắt của mình mà nhìn liếc
qua. Dần dần, Trì Thanh cảm thấy hai mắt càng ngày càng nóng,
thân thể giống như bị hỏa thiêu, thật nóng thật muốn giải thoát.
Nàng biết, có lẽ chỉ có người trước mắt này mới có thể được giải thoát cho mình được.
Nghĩ như vậy, Trì Thanh không hề do dự, chậm rãi hướng về
Bạch Lâm, không khí trong phòng chợt quỷ dị ái muội. Bạch Lâm
không biết Trì Thanh muốn làm gì, cũng không biết mình nên phản ứng ra sao. Nàng muốn nhặt lên khăn tắm, nhưng nếu cúi người
xuống, sẽ làm vài bộ vị lộ ra bên ngoài. Giằng co như vậy,
tựa hồ cũng không phải biện pháp.
Đang lúc bồi hồi không biết có nên nhặt khăn tắm hay không, đợi Bạch Lâm lấy lại tinh thần, khuôn mặt Trì Thanh đã cách nàng
không đến vài cm. Đôi mắt đẹp màu đen kia không hề trong trẻo
lạnh lùng, thay vào đó là vực sâu không thấy đáy, thâm thúy
cùng u ám. Phát hiện Trì Thanh hướng về phía bản thân, Bạch Lâm
theo bản năng lùi về sau từng bước. Hai người lúc này đã đứng
rất gần, nếu gần thêm nữa, thân mình sẽ dán vào nhau.
So với thái độ kinh hoảng vô thố của Bạch Lâm, tâm tình Trì
Thanh cũng không được quá xấu hổ. Khó có khi thấy được Bạch Lâm lộ ra khiếp đảm cùng ngốc nghếch như vậy, Bạch Lâm hiện tại như chú cừu con bị sói sám nhìn thẳng, vừa bất lực lại vừa đáng
yêu.
Bị đôi mắt Trì Thanh nhìn thẳng, trên mặt Bạch Lâm bỗng đỏ
bừng, còn có đôi tai nhỏ đã đỏ lên như xuất huyết. Trì Thanh
cúi xuống, đem khăn tắm rơi dưới chân Bạch Lâm nhặt lên. Lại vô
tình va chạm vào bàn chân Bạch Lâm, khiến cho thân thể hai người đều run lên.
Bạch Lâm sinh ra rất đẹp, cơ hồ là di truyền mọi ưu điểm từ
Trì Thanh. Cho dù vị trí bàn chân, cũng rất tinh xảo. Đôi chân
trắng nõn, bé nhỏ. Từng ngón chân mượt mà như trái nho, lớn nhỏ chỉnh tề xếp hàng, bị dép lê che khuất một nửa, một nửa còn lại bại lộ ở bên ngoài. Vài ngón chân còn dính lấy vài giọt nước sau khi tắm rửa, nhìn ở dưới ngọn đèn, như kem tươi trên
ly thủy tinh, thêm vài phần tinh xảo lại đặc sắc, tạo nên mỹ
cảm mông lung nửa che nửa lộ.
Phát hiện bản thân nhìn chân Bạch Lâm mà ngẩn người, Trì Thanh đứng lên, nhận lấy ánh mắt kinh ngạc lại nghi hoặc của Bạch
Lâm, đem khăn tắm một lần nữa choàng lên người Bạch Lâm, trong
nháy mắt hô hấp đã trở nên bình tĩnh.
“Thân mình ngươi không thể bị cảm lạnh, thay áo ngủ dày chút đi.”
Trì Thanh thấp giọng nói xong, xoay người, không hề nhìn Bạch Lâm. Mà Bạch Lâm cũng không nói gì nữa, chỉ Ừm một tiếng,
liền từ trong tủ cầm ra áo ngủ Trì Thanh mua cho nàng, đi vào
phòng tắm.
Thẳng đến cửa phòng đóng lại, Trì Thanh mới dám thở thật
mạnh ra. Nàng vuốt vuốt ngực, cố gắng xua tan đi hình ảnh lưu
lại trong đầu. Nhưng nàng càng muốn quên, thì hình ảnh Bạch Lâm
không một mảnh vải lại càng rõ ràng ở trước mắt.
Nữ nhân đó, chính xác mà nói, là cô gái. Nàng ta sáng lạn, sạch sẽ mà trong suốt. Thân thể của nàng hoàn mỹ tận cùng,
như một giai điệu rung động lòng người. Như mặt trời cao cao phía trên, chỉ có thể xa xa nhìn xem, vĩnh viễn đều không thể tới
gần.
Trì Thanh cũng không biết lại có người có thể khiến mình
sinh ra cảm giác này. Nàng nghĩ đến sau khi Tô Ngạo Nhiên rời khỏi mình, tim nàng cũng đã héo rũ. Mặc dù là Tằng Khả Hận có
dáng người nóng bỏng, lõa thể đứng trước mặt mình, Trì Thanh
cũng không nửa điểm phản ứng.
Nhưng khi nàng nhìn thân thể Bạch Lâm, xém chút nữa thì dục
vọng đã đánh bại lý trí, suy nghĩ rối loạn. So với thân thể của
nữ nhân thành thục, không thể nghi ngờ, Bạch Lâm rất ngây ngô.
Ngay cả phản ứng khi bị nhìn thấy thân thể, cả hơi thở cũng
tràn ngập mùi xử nữ. Bạch Lâm rất sạch sẽ, rất đẹp, rất
hoàn mỹ.
Nàng giống như là tế phẩm cho thần thánh, ngay cả linh hồn
cũng vô cùng thuần khiết. Trì Thanh hiểu, Bạch Lâm tốt đẹp như
vậy, còn mình thì không xứng với nàng ta. Trì Thanh không ngừng ở
trong lòng nói cho chính mình, Bạch Lâm là con gái của ngươi,
là người bị ngươi gây tổn thương rất nhiều, thậm chí thiếu chút
nữa giết chết. Cho dù là nói như vậy, nhưng Trì Thanh lại khống chế không được tư duy của mình.
Đối với Trì Thanh mà nói, Bạch Lâm giống như là lễ vật mà
Thượng Đế ban cho nàng. Tuy rằng lễ vật này đến nhầm thời
gian, nhầm địa phương. Nhưng đã đến thì chính là đến, nếu lúc
trước đã quyết định giữ lại Bạch Lâm, Trì Thanh tuyệt đối sẽ
không hối hận. Điều duy nhất khiến nàng hối hận, đó là trước
kia vì sao nàng không đối tốt với Bạch Lâm. Như vậy, nàng ta
cũng ít đau khổ hơn.
Trì Thanh biết rõ, quan hệ của mình và Bạch Lâm đang chậm
rãi biến đổi, cảm tình của mình đối với nàng ấy cũng trở nên không hề đơn thuần. Chuyện ngày hôm nay chính là một mồi lửa,
nó làm nổ tung đầu óc Trì Thanh, làm cho nàng nhận biết, càng làm cho nàng hiểu được, tình cảm nàng đối với Bạch Lâm, đã
không quay đầu được. Điều này làm cho Trì Thanh cảm thấy sợ
hãi, cảm thấy mờ mịt vô thố, nhưng nàng lại không muốn buông
tha.
Nàng liều mạng muốn lưu lễ vật này lại, nhưng phần lễ vật
này quá đẹp, quá hoàn hảo, quá trân quý, nàng không thể giữ
lấy, cũng không dám giữ lấy. Trì Thanh hiểu, nàng nhất định
không thể có được Bạch Lâm, chỉ có thể nhìn người khác thực
hiện điều này. Có lẽ, hủy diệt cũng là một lựa chọn không tồi. Nếu hủy diệt Bạch Lâm, mặc dù nàng không thuộc riêng về mình, nhưng cũng không thuộc về bất kỳ ai khác.
Loại ý tưởng này chợt lóe qua, làm cho Trì Thanh kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh. Nàng phiền táo lấy tay xoa đầu, trong
lòng quở trách chính mình. Trì Thanh, thân thể của ngươi ô uế,
ngay cả tâm của ngươi cũng như vậy luôn sao? Nàng ấy không phải ai khác, là con gái của ngươi a. Ngươi như thế nào có loại suy
nghĩ như vậy? Ngươi như thế nào có thể…
“Ngươi có ổn không? Thân mình không thoải mái sao?”
Bạch Lâm đổi xong quần áo đi ra, nhìn thấy Trì Thanh đang dùng tay chống đầu ngồi ở trên giường, bộ dáng có vẻ rất khó
chịu. Bạch Lâm nghĩ Trì Thanh xảy ra chuyện, vội vàng hỏi.
Không biết được, khi nàng tới gần thì Trì Thanh càng thêm táo
bạo.
“Không có việc gì, cách ta xa một chút.”
Trì Thanh nói xong, liếc nhìn Bạch Lâm mặc áo ngủ hình con
gấu màu vàng nhạt. Kỳ thật, áo ngủ kiểu trẻ con này cùng
phong cách lạnh nhạt, khí chất nội liệm của Bạch Lâm rất không
hòa hợp, thậm chí là hoàn toàn tương phản. Trì Thanh cũng
không biết mình lúc trước vì cái gì muốn chọn loại áo ngủ
này cho Bạch Lâm, cho tới bây giờ nàng mới hiểu được, sở dĩ
chọn nó, bất quá là vì chính mình muốn nhìn, thế thôi.
“Vậy ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Cho dù không phải lần đầu tiên bị Trì Thanh yêu cầu cách
nàng ấy xa một chút, nhưng trong lòng Bạch Lâm vẫn cảm thấy
khổ sở. Bạch Lâm thấp giọng nói xong, tự động chọn nằm gần
sát cửa sổ ở trên giường. Nàng biết Trì Thanh không có cảm
giác an toàn, khi đang ngủ cũng sẽ ngủ vị trí xa cửa sổ.
Mắt thấy Bạch Lâm thật cẩn thận nằm trên giường, dáng người cao gầy, lại chỉ chiếm một chút diện tích, chỉ khoảng một
phần ba giường. Hành động của Bạch Lâm khiến Trì Thanh cảm
thấy bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng. Nàng hiểu, Bạch Lâm
làm như vậy, cũng chỉ vì mình. Nàng ấy sợ mình bị lạnh, sợ
mình ngủ không thoải mái. Nhưng, người sợ lạnh là nàng ấy,
thân thể suy yếu, cũng là nàng ấy.
Thời gian một giây lại một giây trôi qua, Bạch Lâm vì uống
thuốc có thành phần an thần, hơn nữa hôm nay bôn ba khắp nơi đã
làm cho nàng mệt mỏi không chịu nổi. Nhìn bóng dáng Trì Thanh, Bạch Lâm chỉ cảm thấy trong lòng thật ấm, buồn ngủ so với
bình thường cũng đến nhanh hơn rất nhiều. Nàng phát hiện tầm
mắt ngày càng tối, mí mắt cũng càng ngày càng nặng. Sau đó,
liền hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Nghe tiếng hít thở đều đều vững vàng của Bạch Lâm, Trì
Thanh đứng dậy xuống giường, đem đèn trong phòng tắt đi, chỉ để lại ánh sáng đèn bàn. Không muốn đánh thức Bạch Lâm, Trì
Thanh làm động tác lên giường rất nhẹ, nàng nằm xuống, sau đó
cũng không vội ngủ, mà dùng một bàn tay chống đầu, nhìn khuôn
mặt khi ngủ của Bạch Lâm.
Bạch Lâm khi ngủ lộ ra vẻ mặt thiên chân phù hợp với tuổi
của mình, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra bộ dáng thành thục. Khuôn
mặt trắng nõn nhỏ nhắn ẩn ẩn lộ ra vào phần phấn hồng, lông
mi thật dài rung động, giống như một bức màn trang hoàng vô
cùng đạp.
Đây cũng không phải lần đầu Trì Thanh nhìn thấy dung nhan
Bạch Lâm khi ngủ, nhưng mỗi một lần nhìn, nàng đều có phát
hiện mới. Bạch Lâm khi ngủ có thói quen đem miệng nhếch lên. Đôi môi như hai phiến cánh hoa bởi vì động tác đó mà càng thêm
khéo léo, càng thêm giương lên. Từ trên nhìn xuống, giống như
đang mỉm cười.
Bộ dáng Bạch Lâm như vậy cũng không nhiều người biết, khi
nàng ta thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không nhìn thấy được. Trong lúc
ngủ mơ màng lại rất đáng yêu, tựa như một cô gái chưa thấu hiểu
cõi đời, giam mình trong ngọn tháp cao cao. Trên thực tế, tuổi
tác Bạch Lâm vẫn còn rất trẻ. Nhưng nàng ta phải chịu nhiều trách
nhiệm lắm, mới có thể làm người ta cảm thấy nàng ấy rất
cường đại.
Vuốt cánh tay Bạch Lâm khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Cánh tay gầy yếu sờ không có một chút thịt, yếu ớt giống như
chỉ dùng sức một chút cũng sẽ làm gãy. Trì Thanh nhíu mày,
tính đem tay Bạch Lâm đặt vào trong chăn, để tránh nàng ấy bị
cảm lạnh. Nhưng lúc nhấc chăn bông lên, Trì Thanh lại thấy được
thứ không nên thấy.
Mặc dù dưới ánh sáng lập lòe, nhưng hồng ngân trên cổ Bạch
Lâm vẫn như trước rõ ràng khiến người ta không thể bỏ qua. Đôi
mắt Trì Thanh trầm xuống, lực chú ý đều đặt tại vị trí đó.
Cảnh tương không muốn nhớ lại lần nữa bị phơi bày, giống như mãnh
thú đang ngủ say bị chém một đao. Thình lình thanh tỉnh, đau
đớn thấu xương khắc sâu trong lòng.
Không quan tâm, hờ hững, không đại diện cho không ngại, không
thèm để ý. Cả ngày hôm nay, tâm tình Trì Thanh đều không ngừng
biến hóa, cao thấp phập phồng. Chính nàng cũng không nghĩ tới, Bạch Lâm lại có thể dễ dàng khống chế tâm tình của mình.
Lúc đầu, Bạch Lâm vì không muốn đi bệnh viện mà chống đối
mình. Lúc đó, Trì Thanh rất tức giận, nhưng lại cảm thấy có
chút vui mừng. Bởi vì, Bạch Lâm không hề là con rối gỗ, chỉ
nghe chỉ thị của mình mà làm việc, lại chủ động đưa ra yêu
cầu của nàng ta.
Nhưng khi Bạch Lâm đưa ra yêu cầu đi gặp bằng hữu, Trì Thanh
lại cảm thấy tâm tư của nàng ấy khiến mình đoán không ra, nhìn không thấu. Bạch Lâm rời đi năm năm nay đã làm cái gì, Trì
Thanh cũng không biết rõ. Có một số việc, cả tổ chức điều tra
cũng không ra, vì vậy nàng cũng không thể biết được.
Nhiều lần, Trì Thanh muốn hỏi Bạch Lâm, hỏi nàng ấy năm năm
nay sống như thế nào, làm cái gì. Nhưng mỗi khi nói đến bên
miệng, đều bị nàng nuốt trở về. Trì Thanh tìm không ra lý do
hay lập trường để hỏi Bạch Lâm. Lại càng không nguyện ý nghe
thấy nàng ấy trả lời cho có, hoặc một vài câu lừa dối.
Buổi chiều hôm nay, nàng ngồi ở thư phòng, lật xem ảnh chụp
thân mật của Bạch Lâm cùng Tịch Khanh Nhược. Trì Thanh thừa
nhận, nàng phẫn nộ, lại ghen tị, trong lòng cũng trở nên càng
thêm mơ hồ. Nguyên lai, Bạch Lâm cũng sẽ lộ ra ánh mắt chuyên
chú mà ôn nhu đó đối với người khác, thì ra ngoài mình, nàng
ta cũng sẽ đem sự kiên nhẫn cùng tính tình tốt đẹp đối với
người khác.
Không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu độc nhất vô nhị. Đây là
câu mà Trì Thanh xem được ở trong một vở diễn trên truyền hình,
lúc đó đối với những lời nói này nàng chỉ cười nhạt, cho
rằng những lời này cũng chỉ có những thanh niên ngây thơ chưa
trải qua sinh tử mới nói. Nay, nàng đã hiểu được tâm tình của
người nói ra câu này. Đúng vậy, Bạch Lâm là con gái của mình,
là người thân độc nhất vô nhị của mình. Nhưng, mối quan hệ này, rất mong manh.
Trì Thanh muốn độc chiếm nàng ấy, muốn có được nàng ấy.
Trì Thanh hy vọng trong mắt Bạch Lâm cũng chỉ có mình, càng hy
vọng bản thân mình ở trong lòng nàng ấy là người độc nhất vô
nhị. Dù trong quan hệ thân tình, hay là quan hệ khác, cho dù không
thể cùng một chỗ, nhưng trong lòng cũng chỉ có lẫn nhau mà thôi.
Cho tới bây giờ, Trì Thanh mới phát hiện mình sai lầm rồi.
Thanh cùng Khanh, hai chữ kia vốn không khác nhau nhiều lắm, một khi đã như vậy, làm sao có thể duy nhất?
Nghĩ như vây, cảm giác vô lực cùng sợ hãi từ đáy lòng sinh
ra. Trì Thanh nhìn chằm chằm vào hồng ngân trên cổ Bạch Lâm,
trong não tưởng tượng thấy cảnh tượng Bạch Lâm rời khỏi mình,
cùng Tịch Khanh Nhược ôm nhau ở cùng một chỗ, tầm mắt nàng dần
dần mê ly. Trì Thanh không biết từ lúc nào mình đã hôn Bạch Lâm,
cũng không biết làm như vậy có thể nàng ấy tỉnh giấc hay không. Nàng hiện tại chỉ muốn đem dấu vết kia xóa đi, không bao giờ
nhìn thấy nữa.
Nếu như không chiếm được…
Vậy thì Hủy diệt…là tốt rồi.
PS: Chương sau hình như H nhẹ gì đó, nói chung là có H à, nhưng tiếc
là dạo này mình khá bận nên có lẽ phải dừng edit beta trong vài tuần gì
đó :)) Nếu rảnh thì mình cũng gáng nhoi lên góp vui còn không thì thoi,
hẹn gặp lại các bạn vào chương H sau 1 thời gian nữa =)) Yên tâm, mình
không drop hẳn đâu hihi
Bộ nài thấy cũng ít người đọc nên hi vọng dừng tạm 1 thời gian cũng không ảnh hưởng nhiều đến ai :”