Edit: Jun
Beta: girl_sms
“Thế nào? Vẫn chưa có tin của đại tỷ sao?”
Ngồi ở đại sảnh biệt thự của Trì Thanh, Lục Úy Lai nhìn thấy Tô Ngạo
Ngưng gấp gáp trở về, liền lo lắng hỏi. Hiện giờ đã cách buổi sinh nhật
ba ngày, nhưng, sau khi nàng không khống chế được cảm xúc và bị Tô Ngạo
Ngưng mang về, vẫn không thấy Trì Thanh và Bạch Lâm trở về.
Sau vài giờ, hai người họ còn có thể tự an ủi bản thân, rằng có lẽ
Trì Thanh và Bạch Lâm đi nơi khác mà quên liên lạc với các nàng. Nhưng,
qua cả đêm, rồi trọn một ngày, cho dù Tô Ngạo Ngưng phái đi rất nhiều
thuộc hạ để thăm dò tin tức, nhưng ngay cả bóng dáng Trì Thanh lẫn Bạch
Lâm đều không thấy đâu.
Phát hiện này làm Lục Úy Lai toát mồ hôi lạnh, Tô Ngạo Ngưng cảm thấy vô cùng bất an. Suy nghĩ đầu tiên của cả hai là Trì Thanh và Bạch Lâm
đã xảy ra chuyện, bị Bạch Quân phát hiện và bắt đi. Đây là chuyện có khả năng xảy ra lớn nhất, cũng là kết quả tệ hại nhất. Nghĩ đến đây, Tô
Ngạo Ngưng nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm Trì Thanh, còn mình thì ngày đêm chú ý động tĩnh của Bạch Quân. Nhưng suốt ba ngày nay, một chút tin tức cũng không có.
“Ừ, tổ chức đã điều động vô số người đi rồi, nhưng vẫn chẳng thể tìm
được chút tin tức nào. Xem ra đúng như những gì chúng ta nghĩ”
Tô Ngạo Ngưng nói xong, sắc mặt trở nên vô cùng âm u. Nàng ngồi trên
ghế sofa châm một điếu thuốc, sương khói bay lên che khuất khuôn mặt,
đồng thời làm Lục Úy Lai nhíu mày.
Bạch Quân đối với Trì Thanh, hay đối với bất cứ ai mà hắn từng làm
tổn thương, đều là một bóng ma xua không tan, đuổi không biến. Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng những tổn thương đó vẫn không thể khép miệng. Nay, Trì Thanh bị Bạch Quân bắt đi, chờ đợi nàng là gì, ai cũng có thể nghĩ
ra. Lục Úy Lai không dám nghĩ với tính cách hiện tại của Trì Thanh, nếu
phải lần nữa trải qua nỗi nhục như vậy sẽ ra sao. Có lẽ, con người đó sẽ phát điên cũng có thể.
“Tô Ngạo Ngưng, ta xin ngươi, cho dù điều động bao nhiêu người cũng
phải nhanh chóng cứu đại tỷ ra. Ta thật rất sợ Bạch Quân sẽ làm những
chuyện không bằng cầm thú với nàng ấy, xin ngươi, nhất định phải nhanh
nhanh tìm được đại tỷ cùng Bạch Lâm, các nàng không được có việc gì…”
“Bác sĩ Lục không cần lo, bản thân ta tự biết thúc đẩy tìm kiếm, còn
việc khi nào thì tìm được, trước mắt ta không thể trả lời ngươi được.
Tóm lại, đã đã lùng ra các địa điểm hắn dùng để giấu người. Nếu còn
không được liền chuyển sang giám sát 24/24, luôn có biện pháp để tìm
được các nàng ấy.”
“Đúng vậy, nhất định phải tìm được đại tỷ, nhất định phải tìm được…”
Nghe Tô Ngạo Ngưng nói xong, Lục Úy Lai lại nhỏ giọng thì thào, đôi
mắt xinh đẹp dần dần mất đi tiêu cự. Từ lúc Trì Thanh mất tích đến giờ,
Tô Ngạo Ngưng có nghỉ ngơi vài giờ, mà Lục Úy Lai lại là suốt 3 ngày đều không nghỉ. Mặc dù có đôi lúc sẽ ngủ một chút, nhưng nàng cũng sẽ mơ
thấy ác mộng mà bừng tỉnh.
Tô Ngạo Ngưng biết, Lục Úy Lai bị đả kích không chỉ vì Trì Thanh mất
tích, mà hơn nữa là vì đau đớn mà Tằng Khả Hận gây ra cho nàng. Ngày
diễn ra buổi lễ đó, cảm xúc của Lục Úy Lai rõ ràng là vô cùng bất ổn.
Nhưng sau khi nàng tỉnh lại lại giống như không có việc gì, đi làm những chuyện mà nàng nên làm.
Không khóc, không la, không quậy, chứng tỏ nàng đem tất cả áp lực
giấu vào đáy lòng. Hơn nữa thân phận của mỗi người trong tổ chức đều rất đặc biệt, Lục Úy Lai căn bản không tính nói cho Đông Dụ Phi biết chuyện Trì Thanh và Bạch Lâm mất tích. Mấy ngày nay Tô Ngạo Ngưng luôn có thể
nhìn thấy tin nhắn của Đông Dụ Phi gửi tới. Mỗi lần đều là chất vấn Lục
Úy Lai vì sao không trở về, có phải đang ở cùng Tằng Khả Hận hay không.
Mỗi khi nhìn thấy mấy tin nhắn đó, Lục Úy Lai liền nhanh tay xóa đi,
không muốn trả lời. Nhưng cảm xúc ảm đạm và bối rối trong ánh mắt lại bị nhìn thấy rõ ràng. Tô Ngạo Ngưng biết, nếu người này thật sự không nghỉ ngơi , sớm muộn gì cũng suy sụp. Không chỉ cả thân thể mà cả trái tim.
“Bác sĩ Lục, hôm nay để ta phụ trách tìm người là được rồi, sắc mặt ngươi kém lắm, về nhà nghỉ ngơi chút đi”
“Không cần, ta…”
“Bác sĩ Lục, ta biết ngươi sở dĩ không nghỉ ngơi, là hy vọng duy trì
đầu óc hỗn loạn, như vậy sẽ không phải đối mặt với một số chuyện. Nhưng
vào lúc mấu chốt này, ta hy vọng ngươi có thể lý trí đối mặt. Có vài
người, nếu ở bên nhau là không thích hợp, miễn cưỡng cũng sẽ không đạt
được hạnh phúc. Huống chi, ngươi chắc không hy vọng sau khi Tiểu Thanh
Thanh trở về, nhìn thấy ngươi mệt đến ngất đi chứ?”
“Được rồi, ta về nhà trước, hy vọng Tô tiểu thư biết được tin tức đại tỷ có thể báo cho ta trước tiên”
Nghe Tô Ngạo Ngưng khuyên bảo, Lục Úy Lai có chút kinh ngạc. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cuối cùng quyết định thỏa hiệp. Có một số việc, sớm đối
mặt so với trốn tránh thì tốt hơn. Huống chi, thân thể mình cũng sắp đạt tới cực hạn .
“Yên tâm, sau khi tìm được Tiểu Thanh Thanh ta liền gọi điện thoại cho ngươi đầu tiên.”.
“Ừ, vậy ta về trước”
Sau khi tạm biệt Tô Ngạo Ngưng, Lục Úy Lai lái xe trở về nhà của nàng và Đông Dụ Phi. Vì là sáng mùng một nên Đông Dụ Phi đến bệnh viện làm,
căn nhà rộng lớn không có một bóng người. Tắm rửa rồi lên giường nằm,
Lục Úy Lai mấy lần muốn ngủ, cuối cùng lại bị lo lắng trong lòng biến
thành không còn buồn ngủ.
Nàng mở di động, nhìn thấy hơn mười tin nhắn của Đông Dụ Phi, nôi
dung đơn giản là hỏi mình ở đâu, có phải làm hòa với Tằng Khả Hận rồi
không. Nhìn từng chữ từng chữ mạnh mẽ chất vấn, Lục Úy Lai khổ sở nhíu
mày, cuối cùng đành xóa đi.
Đến cùng thì là từ khi nào mà quan hệ cùa nàng và Đông Dụ Phi hoàn
toàn thay đổi? Là sau khi mình làm Tằng Khả Hận bị thương, hay là từ
trước đó nữa? Có lẽ, ngay từ đầu, quan hệ giữa các nàng vốn có một vết
nứt, nay, sự việc càng ngày tích tụ càng nhiều, vết nứt này dần dần lớn
tới mức không thể vá lại được.
Không muốn nhìn thấy tin nhắn nữa, Lục Úy Lai buồn bã ỉu xìu nghịch
điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào lại tìm thấy một file có mật mã.
Nàng không biết file này chính mình tạo lúc nào, hoặc là nói, nàng căn
bản không biết có phải là do nàng tạo hay không. Dù sao, tên file my
love này nàng một chút cũng không có ấn tượng, mà nàng cũng không phải
người thích đặt mật mã cho file.
Sau khi thử vài mật mã thường dùng nhưng vẫn bị báo sai, Lục Úy Lai
suy nghĩ, liền nhập vào ngày sinh của mình. Kỳ quái là như vậy lại có
thể mở khóa. Trong file không có gì quý hiếm mà chỉ là ảnh chụp của
chính mình. Trong đó có ảnh mình đang ngủ, lúc nghiêm túc xem tài liệu,
cũng có ảnh chụp lúc mình ngẩn người.
Lục Úy Lai không nhớ mình có chụp những bức ảnh này, hơn nữa, theo
góc độ mà nói, những bức ảnh này cũng là do người khác chụp. Lướt qua
tất cả hình ảnh, xếp sau những bức ảnh là là một file ghi âm. Nhìn thấy
thứ này, Lục Úy Lai càng thêm tò mò, nàng nhấp mở ra, muốn biết trong
file là gì. Đầu tiên là một đoạn âm thanh ồn ào, ngay sau đó thế mà lại
xuất hiện giọng nói của Tằng Khả Hận.
“Ặc…có cái gì để nói đây? Úy Úy, ngươi nhìn thấy mấy bức ảnh này cũng không nên kinh ngạc nha. Ngoại trừ ta ra, cũng không ai có thể chụp
ngươi đẹp như vậy đâu. Đêm nay ngươi ngủ trước, còn ta thì lại mất ngủ
nha, ngươi nói ta có cần gọi ngươi dậy phạt không? Ôi chao…bỏ đi, hay để ta ca một bài cho ngươi nghe. Ta nhớ ngươi từng nói, rất thích bài hát
Ta yêu ngươi của Alin, ta còn cố tình học. Bài hát này, liền có thể hát
cho ngươi nghe”
Sau khi Tằng Khả Hận nói thế, lại là vài giây im lặng, ngay sau đó,
giọng nói mềm mại mang theo vài tia khàn khàn của đối phương truyền ra
từ di động. Lục Úy Lai nhớ rõ ca từ, nói chính xác thì, nàng muốn quên
cũng quên không được. Thời điểm đó, nàng cùng Tằng Khả Hận ở bên nhau.
Hai người tuy rằng là loại quan hệ bạn giường, nhưng Lục Úy Lai vẫn rất
hưởng thụ cảm giác ở bên Tằng Khả Hận.
Nàng nhớ rõ mình từng nói với Tằng Khả Hận, cảm giác của mình với nàng giống như lời bài ca.
“Ta yêu ngươi không giữ lại gì, ta yêu ngươi đến lúc cuối cùng, có
những người đáng để đợi chờ, có loại đau khổ đáng để chịu đựng…”
Lúc trước nàng muốn mượn nhưng ca từ này để biểu đạt tình cảm của
mình với Tằng Khả Hận, muốn nói với nàng ta, bản thân mình tình nguyện
chờ nàng, cho dù qua bao lâu. Đáng tiếc, đối phương vẫn không hiểu được
thâm ý trong đó.
Sau đó, mỗi ngày Lục Úy Lai đều chép lời bài ca này. Mỗi một lần hát
đến khàn giọng, sau là khóc rống rơi lệ, Tằng Khả Hận vẫn như vậy chưa
từng chú ý. Nay, sự việc đã qua lâu như vậy, Lục Úy Lai không nghĩ rằng
mình có thể ở chỗ này, lấy cách thức này mà nghe được bài ca ấy.
Nước mặt không tự chủ theo hốc mắt chảy xuống, Lục Úy Lai một lần lại một lần lặp lại những câu hát, cho dù thanh âm nghẹn ngào cũng không
dừng lại. Nàng nhớ Tằng Khả Hận, thật sự rất rất nhớ. Chẳng sợ quan hệ
giữa hai người đã rạn nứt, duyên phận giữa các nàng cũng hết, nàng vẫn
muốn một lần gặp lại người con gái đó.
Loại nhớ nhung này đau tận xương cốt, làm nàng không biết nên làm gì
nói gì, trừ việc nhớ lại từng ngày các nàng bên nhau, còn có là niềm hối hận vô cùng vô tận không thể tự kiềm chế. Lục Úy Lai thật sự không biết làm sao mới có thể khiến bản thân phấn chấn hơn, nhưng nàng cũng hiểu,
đây là cảm giác nhớ một người nhớ tới phát điên.
“Ngươi đang làm gì?”
Ngay lúc Lục Úy Lai khóc mệt, chuẩn bị lau nước mắt, cửa phòng ngủ
đột nhiên bật mở, người bước vào lại là Đông Dụ Phi vốn nên đang đi làm. Giờ khắc này , di động của Lục Úy Lai còn đang truyền ra bài hát do
Tằng Khả Hận hát, mà nước mắt trên mặt cũng chưa kịp lau khô.
Nhìn mọi thứ trước mắt, sác mặt âm u của Đông Dụ Phi càng thêm tối
tăm. Nàng cởi áo khoác trắng, đem túi xách ném qua một bên, đứng cạnh
giường Lục Úy Lai
“Mấy ngày nay ngươi đi đâu? Ở cùng ai? Vì sao không nghe điện thoại của ta? Tin nhắn cũng không trả lời?”
Câu hỏi của Đông Dụ Phi cứ như bom giội vào người mình, khiến Lục Úy
Lai vốn tâm tình không tốt càng thêm tức tối. Nàng muốn vào phòng tắm
rửa mặt rồi trở ra giài thích. Chỉ là, không đợi nàng làm gì, thân thể
đã bị Đông Dụ Phi túm lấy áp chặt lên giường.
Sau đó, sức lực của Đông Dụ Phi mạnh kỳ lạ, mặc cho Lục Úy Lai giãy
dụa như thế nào đều không thể thoát khỏi. Nhìn đôi mắt lạnh lẽo của đối
phương phản chiếu trong hình ảnh bản thân quần áo không chỉnh tề. Lục Úy Lai muốn sửa sang lại quần áo, đem bả vai lộ ra ngoài che lại. Đông Dụ
Phi nhìn thấu ý đồ của nàng, ngược lại còn dùng sức xé rách quần áo trên người nàng.
“Đông Dụ Phi! Ngươi làm gì! Dừng tay!”
Lục Úy Lai không ngờ rằng Đông Dụ Phi lại làm vậy, nàng cố gằng giằng bả vai đang bị áp chế ra, lại dẫn tới việc đối phương càng thêm kích
động. Chát một tiếng thanh thúy vang lên quanh quẩn trong lòng, Lục Úy
Lai vuốt vuốt khuôn mặt đau rát của mình, vô cùng kinh ngạc với việc ra
tay đánh nàng của Đông Dụ Phi.
“Lục Úy Lai! Tại sao tới giờ ngươi vẫn không quên được Tằng Khả Hận?
Nàng ta đã cùng người đàn ông khác kết hôn, ngươi vậy mà còn tâm tâm
niệm niệm nhớ nàng! Ngươi thật sự rất tiện!”
Hiện tại Đông Dụ Phi tức giận tới mức đánh mất lý trí, chỉ có chính
nàng biết, ba ngày qua nàng tìm Lục Úy Lai cực khổ ra sao, và lo lắng
đối phương rời bỏ mình nhiều như thế nào.
Vừa rồi lúc đi làm, nàng nghe bảo vệ khu nhà nói Lục Úy Lai quay lại, nàng liền bỏ qua hội nghị gấp rút trở về, lại nhìn thấy cảnh tượng Lục
Úy Lai nhớ về Tằng Khả Hận. Mặc dù mình vì nàng trả giá nhiều như vậy
cũng không có được lòng của nàng, thậm chí thân thể cũng chưa từng chạm
được. Nếu không có Tằng Khả Hận, nhất định sẽ không như vậy!
“Đông Dụ Phi, vấn đề giữa chúng ta không liên quan tới Tằng Khả Hận,
cho dù không có nàng ấy, ta cũng không có cách nào cùng với ngươi, ta…”
“Lục Úy Lai! Đến bây giờ ngươi vẫn bảo vệ nàng! Nếu không có Tằng Khả Hận, ngươi sẽ hoàn toàn thuộc về ta! Ta hiện tại không muốn ngu ngốc
chờ đợi, ta muốn ngươi, ngay bây giờ!”
Thân thể một lần nữa bị Đông Dụ Phi chặn lại, quần áo mỏng manh bị xé rách, lộ ra da thịt bên dưới. Sợ hãi và chán ghét làm Lục Úy Lai khó
chịu vô cùng, khiến nàng nhớ lại đoạn kí ức mà nàng không muốn nhớ lại
nhất. Tim đập càng ngày càng nhanh, cổ tay bị Đông Dụ Phi nắm chặt như
muốn gãy. Lục Úy Lai ra sức chống cự, trong lòng không ngừng cầu nguyện
Đông Dụ Phi có thể dừng tay.
“Đủ rồi!”
Ngay khi Đông Dụ Phi tìm tới giữa hai chân mình, Lục Úy Lai không
biết lấy sức từ đâu, dùng sức đẩy Đông Dụ Phi ra, nhấc chân đá vào đầu
gối đối phương, cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài. Mắt thấy Lục Úy Lai đi
không hề quay đầu, ngay cả một chút lưu luyến cũng không có. Đông Dụ Phi ngồi bẹt xuống đất, lấy tay che mắt, qua một lúc thì lại bật cười.
“A…Lục Úy Lai, ngươi đã nói, vấn đề của chúng ta không phải là nàng,
ta thật muốn thấy, nếu nàng ta chết rồi, ngươi sẽ như thế nào…”
PS: Chế Hận cute dữ dằn =)))))))))) Mới lần đầu tiên thấy bả hành xử 1 cách ra hồn mặc dù vẫn rất cà lơ phất phơ :))) Đọc đoạn đó xúc động
muốn khóc dễ sợ :(((((( Sao mà thương Hận đến thế, chắc mấy chương sau
sẽ là Sân khấu của Hận =))))))))))))) Bật mí là sau này phần phiên ngoại của bả cũng mùi mẫm ko kém nha hihi chờ nha, còn 40 chương nữa là full
ròi hihi
Dạo nài tối không rảnh nên buổi trưa phải cố gắng vượt khó post truyện :((((