Nếu hy vọng ông trời đối với ngươi nhân từ, vậy lúc ngươi rơi vào thế tuyệt vọng thì đó là thời khắc tàn nhẫn nhất. Trước kia, Trì Thanh cảm
thấy mình thật may mắn, có phụ mẫu yêu thương nàng, có muội muội đáng
yêu, có gia đình ấm áp. Tuy rằng không phải đại phú đại quý nhưng mỗi
ngày đều tràn đầy khoái hoạt cùng thoải mái. Nàng yêu gia đình của nàng, càng yêu người nhà của nàng.
Nhưng mà, khi nàng 12 tuổi lại phát sinh biến cố, cải biến nhân sinh
của nàng. Từ một khắc bắt đầu sự cố đó, Trì Thanh cảm thấy thế giới trở
nên tàn nhẫn, lòng người cũng trở nên khó dò. Nàng không biết còn ai để
có thể tin tưởng, càng không biết người trước đó một giây còn đối với
ngươi nhiệt tình như lửa, giây tiếp theo có thể hay không phản bội
ngươi.
Hoàn cảnh xa lạ làm cho nàng không biết theo ai. Thân thể bị thương
dần dần tốt lên, cũng không còn đau đớn như trước. Trong nháy mắt, nàng
đã trốn được hai tháng.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng đều nằm ở trên giường, hoặc là ở trong phòng. Nàng không dám đi ra ngoài, lại càng không dám nhìn
ánh mặt trời, hay tiếp xúc người xa lạ. Nàng cảm thấy, vừa ra ngoài sẽ
bị vô số ánh mắt nhìn thấy. Bọn họ sẽ đều muốn làm thương tổn mình, bán
đứng mình.
Tuy rằng Tô Ngạo Nhiên mỗi ngày đều đã dành chút thời gian đến thăm
Trì Thanh, cũng có đề nghị mang nàng đi ra ngoài hít thở không khí. Mỗi
lần như vậy, Trì Thanh đều giống đà điểu chui vào chăn bông. Nàng thầm
nghĩ, cũng chỉ hy vọng mình có thể trốn ra. Trì Thanh cảm thấy, mình bị
bệnh, bệnh thực nghiêm trọng. Cùng lúc đó, bụng nàng cũng có biến hóa,
càng ngày càng rõ ràng.
Trì Thanh cũng không quên, hiện tại mình đã không phải một người, mà
là gánh vác sinh mệnh hai người. Có thai và nôn mửa theo nàng như bóng
với hình, bụng cũng có dấu hiệu to ra. Trì Thanh minh bạch, mình không
thể giấu diếm tình trạng này nữa, nàng phải nói cho Tô Ngạo Nhiên, trong bụng mình đã có một sinh mệnh không nên có.
Vì thế, lúc đối phương đến thăm mình, Trì Thanh đem tình huống hiện
tại báo cho Tô Ngạo Nhiên. Khi đó, mang thai đã được hơn ba tháng. Nghe
Trì Thanh nói, Tô Ngạo Nhiên ngày thường luôn không đứng đắn hiện lên
một tia ngưng trọng. Nàng không còn nhìn Trì Thanh mà vui đùa, vẻ mặt
nghiêm túc tiêu sái đến cửa sổ, gọi điện thoại kêu thầy thuốc lại.
Không quá một hồi, có một nữ thầy thuốc mặc áo trắng đi vào, phía sau còn mang theo rất nhiều dụng cụ. Nhìn nữ thầy thuốc dùng một cái gì đó
chiếu qua lại trên bụng mình, Trì Thanh ngơ ngác nhìn hình ảnh trên màn
hình, tim đập mạnh lên. Qua thật lâu, thầy thuốc kia mới tháo khẩu
trang, nói ra tình huống hiện tại.
“May mà ngươi nói sớm, chậm thêm một chút, muốn lấy đứa nhỏ sẽ không
dễ dàng. Trước mắt, thai nhi đã hơn ba tháng, rất nhiều khí quan đều đã
thành hình. Theo bề ngoài thì là một bé gái. Nếu ngươi không muốn đứa
nhỏ này, ngày mai ta có thể giải phẫu phá thai cho ngươi”.
Nữ thầy thuốc nói Trì Thanh chỉ nghe được một nửa, về phần sau đối
phương nói gì đó, nàng sớm đã không quản. Hiện tại, trong mắt, trong
lòng của nàng, tràn đầy là hình ảnh của thân thể nhỏ bé kia. Đây là nàng lần đầu tiên cảm thấy chính mình có thể bóp chết một sinh mệnh.
Lúc trước, nàng không biết mình như thế nào đến thế gian này, cũng
không biết làm một mẫu thân có bao nhiêu thống khổ. Thẳng cho đến khi
nôn mửa ba tháng, xương sống thắt lưng đau, nàng mới hiểu được, một sinh mệnh tồn tại, cũng không đơn giản.
“Chúng ta nói chuyện, nàng có thể nghe sao?”
Qua hồi lâu, Trì Thanh mới phun ra một câu. Nghe được vấn đề của
nàng, nữ thầy thuốc đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt trầm trọng đáp.
“Ân, tuy rằng còn chưa thành hình hoàn toàn, nhưng có thể nghe được.
Nàng có thể nghe được chúng ta nói, thậm chí có thể nghe được nhịp tim
đập của ngươi.”
“Ha ha… Vậy nàng hiện tại nhất định là hận chết ta? Dù sao, chúng ta
hiện tại đang thương lượng, như thế nào đem nàng giết chết.”
Trì Thanh nói ra, toàn bộ căn phòng lâm vào yên lặng. Nữ thầy thuốc
hiển nhiên là gặp qua tình huống này, nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng, đáp ứng thư thả vài ngày.
“Như vậy, ngươi cứ nghĩ một chút, chờ có kết quả thì trả lời ta, được không?”.
“Được.”.
Nói xong, nữ thầy thuốc cầm dụng cụ ra khỏi phòng. Nhìn này bóng dáng người kia đi xa, Trì Thanh đem chăn bông trước bụng mình mở ra, hơi hơi hở bụng, cách một tầng chăn bông qua lại vuốt ve.
“Ngươi muốn lưu đứa nhỏ này hay là xoá sạch?”
Nhìn thấy Trì Thanh như vậy, Tô Ngạo Nhiên mặt không chút thay đổi
hỏi. Nhớ không lầm nàng rất ít khi nghiêm túc. Thấy nàng nhìn chằm chằm
bụng mình, Trì Thanh bất đắc dĩ cười cười.
“Ha ha, ngươi cảm thấy, ta còn có thể lựa chọn sao? Tô Ngạo Nhiên,
trong ánh mắt của ngươi, ta đó có thể thấy được ngươi cũng không hy vọng đứa nhỏ ra đời, mà ta, cũng không cần đứa nhỏ này. Sự tồn tại của nàng
chính là một sai lầm, một khi đã như vậy, không cần lo lắng nữa. Ngày
mai, giúp ta an bài giải phẫu đi.”.
“Được, Trì Thanh, ta hy vọng, ngươi sẽ không hối hận.”
Tô Ngạo Nhiên nói xong, hôn lên môi Trì Thanh, rồi mới xoay người rời đi. Phòng ở trong nháy mắt an tĩnh lại, Trì Thanh xốc chăn bông lên,
nhìn bụng mình, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Ta biết, ngươi vô tội, nhưng ta cũng không thể không làm chuyện này. Sự tồn tại của ngươi đối với rất nhiều người mà nói đều rất phức tạp,
muốn trách, cũng chỉ có thể trách ngươi đến nhầm địa phương. Cho nên,
chớ có trách ta, được không? Bất quá, cho dù ngươi muốn trách ta, ta
cũng không có biện pháp a…”.
Đêm nay, lại một đêm không ngủ. Ngồi ở cửa sổ, nhìn mặt trời chậm rãi hạ xuống rồi lại mọc lên. Trì Thanh mới phát hiện, nguyên lai chính
mình đã ở trong này ngồi suốt một đêm. Tiếng đập cửa vang lên, nàng thấy Tô Ngạo Nhiên bưng bữa sáng vào, rồi lại tựa đầu xoay trở về.
“Ăn một chút gì đi, chút nữa ta mang ngươi đi bệnh viện.”.
“Ân…”
Trì Thanh đáp lời, đứng lên. Nhưng không đợi nàng bước đi, liền cảm
thấy từ đỉnh đầu truyền đến một trận đau đầu kinh khủng. Mắt thấy Tô
Ngạo Nhiên sắc mặt từ bình thường chuyển sang kinh ngạc, Trì Thanh chỉ
còn thấy một màu đen trước mắt, liền hôn mê bất tỉnh. Chờ nàng tỉnh lại, đã ở bệnh viện.
Trì Thanh không nghĩ tới mình bởi vì ngồi ở cửa sổ suốt một đêm nên
té xỉu, nàng mở mắt ra, nhìn thấy Tô Ngạo Nhiên bên cạnh đang ở gọt táo, mạnh mẽ ngồi dậy.
“Đứa nhỏ đâu?”
Nếu không phải phát ra từ bản năng đem ba chữ này thốt ra, Trì Thanh
sẽ không nhớ lúc nàng té xỉu, suy nghĩ đầu tiên, chính là an nguy của
đứa nhỏ trong bụng nàng.
Thông minh như nàng, như thế nào đoán không ra, Tô Ngạo Nhiên không
hy vọng mình lưu lại đứa nhỏ này. Nhưng bản năng lại làm cho Trì Thanh
một lần lại một lần mềm lòng. Nàng không thể không thừa nhận, lúc nhìn
thấy hình ảnh của đứa nhỏ, biết được nàng có thể nghe được mình nói
chuyện, nàng thật sự luyến tiếc đứa nhỏ này.
Chẳng sợ nàng ta là vết nhơ của mình, là sinh mệnh không nên tồn tại, nhưng Trì Thanh vẫn là muốn cho nàng ta một sinh mệnh.
“Đứa nhỏ? Ăn đi.”
“Ngươi nói cái gì?”
Nghe được Tô Ngạo Nhiên nói, Trì Thanh lạnh lùng hỏi lại.
“Ta nói, ăn đi.”.
“Ba!”
Tô Ngạo Nhiên vừa nói ra, một bàn tay đã thẳng tắp tát lên khuôn mặt
của nàng. Nhìn trái táo bị rơi trên mặt đất, Tô Ngạo Nhiên cũng không
buồn bực, ngược lại còn đem trái táo nhặt lên, cho vào thùng rác. Quay
đầu lại, nàng vốn định nói cái gì đó, lại nhìn thấy hai mắt hồng hồng
của Trì Thanh, bỗng ngậm miệng.
“Tiểu Thanh Thanh, ngươi phải sửa thói dễ xúc động này đi. Nào có ai
như ngươi tùy tiện động thủ vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết, ta cũng biết nói chơi sao?”
“Có ý tứ gì? Ngươi nói, hài tử của ta còn trong bụng?”.
“Cho ta xin đi, đó là hài tử của ngươi, không phải của ta, ta làm sao dám tùy tiện thay ngươi quyết định?”
“Một khi đã như vậy, ngươi vì cái gì muốn gạt ta?”
Nghe được đứa nhỏ không có việc gì, Trì Thanh cũng dịu lại. Nhìn thấy dấu tay trên mặt Tô Ngạo Nhiên thì cảm thấy dị thường áy náy. Dù sao,
đối phương đã cứu mình, cho mình cuộc sống an bình. Cho dù không muốn
thừa nhận, nhưng lần trọng sinh này đều là nhờ Tô Ngạo Nhiên cho nàng.
“Ta chỉ muốn chọc Tiểu Thanh Thanh thôi, ai biết ngươi hung tàn như vậy đâu? Mặt đau quá, xoa xoa cho ta đi.”
Tô Ngạo Nhiên nói xong, lấy tay Trì Thanh đặt lên mặt, cười cười rồi
cọ đến cọ đi. Nhìn bộ dáng này của nàng ta, mặt Trì Thanh cũng không
chút thay đổi. Hai người trên cơ bản chính là hai thế cực đoan, một
người mê gái, một người mặt than.
“Tô Ngạo Nhiên, ngươi rốt cuộc là loại người nào?”
Qua hồi lâu, Trì Thanh mới mở miệng. Nàng ngẩng đầu, nhìn Tô Ngạo
Nhiên đang xấu xa cười đùa. Mặc dù trên mặt nàng ta có dấu hồng ngân nên hơi xấu xí, nhưng lại cười sáng lạn như ánh mặt trời, giống như đau xót gì đó đối với nàng mà nói, đều bé nhỏ không đáng kể.
“Ha ha, Tiểu Thanh Thanh hỏi ta là loại người nào, kỳ thật, ngươi hẳn phải rõ ràng? Ta không phức tạp, cũng chỉ là một người si mê ngươi,
thích chọc ghẹo ngươi, thích khi dễ ngươi. Ngươi hẳn là nhớ rõ, ta đã
nói qua rồi mà? Nếu là chính mình ra quyết định, sẽ không phải hối hận.
Mỗi người đều có cơ hội sửa đổi. Nếu ngươi muốn đứa nhỏ này, liền giữ
lại. Nếu không muốn thì phá bỏ.”
“Nhưng …”
Trì Thanh không hiểu Tô Ngạo Nhiên đang nghĩ gì. Nàng không rõ, người này không hy vọng mình lưu đứa nhỏ này, vì cái gì, còn nói với mình như vậy?
“Nhưng nhị gì? Ngươi sợ ta có âm mưu, hay sợ ta thương tổn các ngươi? Tiểu Thanh Thanh, ngươi không cần nghĩ ta hiểm ác như vậy được không?
Nếu ngươi quyết định sinh hạ đứa nhỏ này, ta tự nhiên sẽ đem hai người
các ngươi cùng nhau nuôi dưỡng. Dù sao, dưỡng một người cũng là dưỡng,
dưỡng hai người cũng là dưỡng.”
“Ngươi vì cái gì phải làm như vậy?”
Trì Thanh không hiểu, Tô Ngạo Nhiên rõ ràng chỉ mới 20 tuổi đầu. Vì
cái gì, nàng thành thục như vậy, đối với một người chưa từng gặp mặt tốt như vậy?
“Bởi vì, ngươi là Tiểu Thanh Thanh của ta a.”
Nhớ lại đến đây thì bị chặt đứt, thật giống như từ thiên đường rơi
xuống đất, làm cho Trì Thanh không thể không xem cảnh tượng tàn nhẫn
trước mắt. Nhìn Bạch Lâm vô lực nằm té trên mặt đất, tùy ý cho nữ nhân
kia nhục mạ nàng. Trì Thanh liền im lặng nhìn, trên mặt như trước không
chút thay đổi. Có lẽ, nàng thật sự làm được như Tô Ngạo Nhiên nói, vui
buồn không biến sắc.
Nếu lúc này nàng nhìn lòng bàn tay của mình, có thể nhìn lòng bàn tay trắng nõn có vết máu. Trong đó có lớn có nhỏ, mỗi một cái đều chảy ra
máu tươi. Có thể thấy được, Trì Thanh dùng bao nhiêu khí lực để khắc chế cảm xúc.
“Ngươi là đồ tiểu đê tiện, ngươi chính là tạp chủng có người sinh không có người dưỡng!”
Lúc này, nữ nhân kia vươn tay đem Bạch Lâm túm đứng lên, lớn tiếng
mắng. Ai ngờ, người này chưa bao giờ phản kháng nghe đến những lời này,
lại mạnh mẽ mở to hai mắt.
Giờ này khắc này, toàn thân Bạch Lâm cơ hồ đều bị máu nhiễm hồng.
Chất lỏng đỏ sẫm từ trên trán của nàng chảy xuống dưới, nhiễm đỏ tóc
đen, lông mi, còn có hai mắt đen thăm thẳm. Xuyên thấu qua một tầng máu, Bạch Lâm mở to hai mắt, đồng tử màu đen co rút lại, mắt có thật nhiều
tơ máu.
Nàng liền cứ như vậy không nháy mắt nhìn nữ nhân kia, hốc mắt như
muốn tràn ra máu. Người kia nhìn thấy Bạch Lâm như thế, theo bản năng
muốn rút tay về, ai ngờ, Bạch Lâm lại gắt gao nắm lấy cổ tay nàng ta.
Ngay sau đó, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cổ tay người kia đã bị bẻ gẫy
nát.
Loại bẻ gẫy này, không giống như bẻ sai vị trí xương, mà là khiến cho xương cốt gãy thành hai nửa. Máu tươi phun ra, bắn ở trên tường, trên
mặt Bạch Lâm. Cổ tay người kia nhìn kĩ còn có một chút thịt nát. Nhìn
qua, thật ghê tởm làm cho người ta sợ hãi!
“Ngươi là loại đê tiện! Ngươi cư nhiên dám! Tay của ta!”
Nữ nhân thống khổ gào thét, Bạch Lâm lại vẫn như cũ không có ý dừng
tay. Nàng khập khiễng hướng tới gần nữ nhân, miệng nỉ non lặp lại một
câu. Chỉ có vài người gần nàng mới nghe được, nàng nói…
“Ngươi có thể đánh ta, mắng ta, nhưng ngươi không thể vũ nhục nàng.”
Hai mắt Bạch Lâm đỏ bừng, dùng hai tay nhiễm máu nắm cổ nữ nhân kia.
Bộ dáng này thật giống với ác quỷ đòi mạng, đến từ địa ngục Tu La. Nàng
mỗi một lần tăng thêm lực đạo, sắc mặt nữ nhân kia sẽ trắng thêm một
phần. Nếu Bạch Lâm lại dùng lực thêm một ít, cổ của nàng ta toàn bộ sẽ
bị bóp gẫy. Không hề nghi ngờ, Bạch Lâm dùng lực đạo rất lớn, ở đây mọi
người thậm chí có thể nghe được tiếng xương tay của nàng bởi vì dùng sức quá độ mà phát ra thanh âm răng rắc. Bộ dạng không khống chế được này
của Bạch Lâm khiến cho tất cả mọi người không dám tới gần nàng.
Lúc này, ngồi ở chủ vị thượng Boss rốt cục có động tĩnh. Nhìn thấy
hắn đứng lên, từ trong người lấy ra một khẩu súng nhắm ngay Bạch Lâm,
sắc mặt Trì Thanh trầm xuống, rất nhanh đứng dậy đi đến phía sau Bạch
Lâm, đem hai tay của nàng từ trên cổ nữ nhân kia lấy xuống, rồi đem nàng ta ném ra trước. Kỳ quái là, vừa rồi còn giống như ác ma, nhưng khi
Bạch Lâm thấy Trì Thanh đối với mình như vậy, lại không có một chút phản kháng.
Ngực bị giày cao gót đạp lên, đâm trái tim đến phát đau. Bạch Lâm
nhìn Trì Thanh đang dẫm trên người mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Lúc
này, nàng nghe được nữ nhân kia kêu Trì Thanh giết mình, cũng nghe thấy
Trì Thanh nói với mình.
“Có lẽ, ta nên giáo huấn ngươi quy củ ở nơi này.”
PS: Bạch Lâm dù bị đánh cũng không phản kháng, nhưng khi Trì Thanh bị xúc phạm thì không còn khống chế được cảm xúc :( Tình yêu của tỷ ấy đối với Trì Thanh quá sâu đậm, huhu khi nào Thanh mama mới có thể hiểu được tình cảm này đây :(((
Chương sau Thanh mama sẽ rất nhẫn tâm, nhưng cũng có nguyên nhân cả,
cùng chờ chương sau nha :”> Mắc mệt khi Edit truyện ngược =)) Thề với bóng đèn từ sau tránh xa Hiểu Bạo :'( =))