Edit: nainguyen
Beta: girl_sms
Ban đêm gió lạnh gào thét sát bên tai, tiếng vọng khắp nơi. Nhìn
khuôn mặt trắng bệch của Bạch Lâm còn có đôi mắt mang theo tuyệt vọng,
không cần đoán liền biết, người này đã nghe được cuộc đối thoại trước đó giữa các nàng. Các nàng cũng không phải cố ý, mà là căn bản không nghĩ
tới Bạch Lâm sẽ quay lại.
“Lâm.”
Người đầu tiên phản ứng là Tịch Khanh Nhược, nàng đi đến trước mặt
Bạch Lâm, mở miệng muốn nói, cuối cùng là một chữ cũng không thể nói ra. Nàng biết rõ, là bạn của Bạch Lâm, những lời vừa rồi hẳn đã khiến Bạch
Lâm tổn thương thật sâu. Nếu không phải nàng muốn bức bách Trì Thanh
thừa nhận tình cảm tron lòng, Trì Thanh cũng sẽ không vì che dấu mà thốt ra những lời tổn thương kia.
Nghe được Tịch Khanh Nhược kêu mình, Bạch Lâm cũng không đáp lại,
thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn cũng không, liền lướt qua nàng, đi đến
bên cạnh Trì Thanh.
“Khuya rồi, về đi.”
Giọng nói không một chút độ ấm, ngược lại là lộ ra sự lạnh lẽo thấu
xương. Mặc dù là đối mặt Trì Thanh, trên mặt cũng không còn vui vẻ như
trước.
Bạch Lâm như vậy thật sự làm cho người ta đau lòng, cũng làm cho tâm
trạng Trì Thanh khó chịu. Trì Thanh so với bất kì ai đều rõ ràng hơn hết Bạch Lâm vì bản thân mình mà trả giá bao nhiêu, còn nàng lại đối xử với Bạch Lâm thế nào. Do ác quỷ trong tâm quấy phá, làm cho Trì Thanh không thể thanh thản đối mặt với Tịch Khanh Nhược hay với Bạch Lâm.
Nàng hiện tại thực hối hận vì hành vi xúc động khi nãy, càng hối hận
bản thân đã nói ra những lời không nên nói đả thương người kia. Nhìn hai mắt Bạch Lâm vô thần, Trì Thanh muốn nói với nàng vài lời nhưng lời vừa đến bên miệng, lại bị nàng nuốt xuống. Có lẽ, thực xin lỗi đã sớm thành ba chữ vô dụng nhất. Tổn thương nàng tạo ra cho Bạch Lâm, căn bản không phải chỉ cần thực xin lỗi là có thể khỏi hẳn .
Ngồi ở ghế phó lái, Trì Thanh không nói gì mà nhìn lướt qua khung
cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng thì rối tung lên. Chung quy, bức tường
ngăn cách nàng cùng Bạch Lâm tối hôm nay chính thức sụp đổ. Chính là Trì Thanh thật không ngờ nàng lại dùng hình thức, ngôn ngữ này cùng Bạch
Lâm ngả bài. Dùng dư quang ngắm sườn mặt lạnh lẽo của người kia, Trì
Thanh không thể đoán tâm tình của Bạch Lâm hiện tại là như thế nào. Nàng chỉ biết rằng, chính mình đã đem lòng thành của đối phương cho mình,
hung hăng đập nát.
Trong lòng áy náy làm cho Trì Thanh tâm phiền ý loạn, mà lời nói uy
hiếp của Tịch Khanh Nhược lại làm cho Trì Thanh nôn nóng không thôi.
Xuống xe trở lại biệt thự, mắt thấy Bạch Lâm một câu cũng không nói liền đi lên trên lầu, Trì Thanh không lập tức trở về phòng, mà là ngồi trên
sô pha, nói vệ sĩ từ hầm rượu lấy ra mấy bình, rồi ở phòng khách uống
cạn.
Đêm nay nhiệm vụ thất bại, mặc dù không có thương vong, các nàng cũng là thua, là thất bại thảm hại. Tỉ mỉ bày ra một tháng chuẩn bị không có chút công dụng nào, thậm chí ngay cả mặt Bạch Quân cũng chưa nhìn thấy, cứ như vậy xám xịt rời khỏi buổi đấu giá. Trì Thanh không biết Tịch
Khanh Nhược vì cái gì sẽ xuất hiện ở nơi này, nàng ta vì cái gì mà giúp
đỡ Bạch Quân, cũng không biết tin tức về nhiệm vụ lần này rốt cuộc như
thế nào mà rơi vào tai Bạch Quân. Nhưng có một chuyện có thể xác nhận,
tổ chức đã có kẻ phản bội. Không chỉ là hai kẻ trước đó bị Bạch Lâm giết chết, còn có rất nhiều kẻ nguy hiểm đang ẩn núp. Hơn nữa, những kẻ này
thực có thể là những người trực tiếp nhận nhiệm vụ này.
Ở trong đầu lọc lại những người gặp qua gần đây nhất, Trì Thanh trước mắt hiện lên khuôn mặt của Tô Ngạo Ngưng, Cát Đồng, tiểu cô nương kia,
Tằng Khả Hận, Lục Úy Lai, Đông Dụ Phi, ngay sau đó, là đội trưởng đã gặp ở biệt thự của tổ chức hôm trước. Mỗi người đều có những lý do không
phải là kẻ phản bội, nhưng mỗi người lại đều có điều kiện và khả năng
trở thành kẻ phản bội.
Trì Thanh phiền não xoa đầu, lại hồi tưởng lúc ở trên núi Tịch Khanh
Nhược uy hiếp mình. Nàng nói đúng, chính mình căn bản không xứng với
tình cảm của Bạch Lâm. Nhưng là, nàng cũng không thấy Tịch Khanh Nhược
cùng Bạch Lâm xứng đôi vừa lứa.
Bạch Lâm là người, không phải đồ vật hay sủng vật. Tịch Khanh Nhược
muốn cướp đi, không chỉ hỏi ý muốn của Bạch Lâm, càng phải hỏi mình có
đồng ý hay không. Mặc dù chuyện nàng muốn nói xin lỗi cùng Bạch Lâm,
nhưng xem xét đến cùng, lòng Bạch Lâm là của mình , thân thể của nàng
cũng là của mình. Trì Thanh không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn
Bạch Lâm, cũng không thích bất kì ai trừ mình đụng chạm nàng ta, lại
càng không để Tịch Khanh Nhược đem người cướp đi.
Mặc dù đối phương có năng lực khiến mình trở thành kẻ hai bàn tay
trắng, Trì Thanh cũng không có chút gì sợ hãi. Bạch Lâm là của mình,
không chỉ là con gái của mình, mà còn là nữ nhân của mình. Tuy rằng ngay cả nàng cũng không có đủ dũng khí thừa nhận quan hệ giữa nàng và Bạch
Lâm, nhưng chuyện này là thật, cho dù là ai cũng không thể thay đổi.
Nghĩ đến đây, Trì Thanh tự giễu cười cười bản thân thật thô bỉ, rồi
lại cười cho sự nhát gan của mình. Nàng rõ ràng biết Bạch Lâm thích
mình, cũng không đồng ý với đối phương, cũng không chịu trực tiếp cự
tuyệt. Mà vô điều kiện để Bạch Lâm đối xử tốt với mình mà không có chút
hồi báo. Chính mình như vậy, thật sự không xứng làm mẹ, cũng không phải
một người yêu tốt.
Thời gian đi qua từng chút, rượu hồng trước mặt cũng thấy đáy. Nàng
nhớ rõ, lần đầu tiên mình uống rượu, bộ dáng bên ngoài căn bản không
khác với Bạch Lâm bao nhiêu. Hương rượu có trăm ngàn loại, nhưng bất
luận là rượu gì, dùng nguyên liệu quý báu thế nào, vẫn sẽ cảm nhận được
hương vị chua xót này. Lúc vui uống rượu để chúc mừng, lúc đau khổ uống
rượu vì tra tấn bản thân. Trì Thanh không biết chính mình đã uống bao
nhiêu, nàng thầm nghĩ cứ uống xong đi. Say đến chết, đó là tốt nhất.
Một bình rượu đổ sang một bên, một bình rượu khác lần nữa mở ra, đang lúc Trì Thanh muốn tiếp tục rót rượu, cái chén trước mắt bỗng bị người
khác cầm đi. Trì Thanh bắt buộc chính mình vực dậy tinh thần, liền thấy
Bạch Lâm đang đứng ở trước nhìn mình, con ngươi đen láy mang theo lo
lắng cùng đau lòng.
Nếu như bình thường nhìn thấy ánh mắt như vậy, có lẽ Trì Thanh sẽ
thật cảm động, thật vui vẻ. Nhưng lúc này nhìn thấy, nàng chỉ cảm thấy
khó chịu. Bạch Lâm đối xử với nàng càng tốt, nàng lại càng cảm thấy đau
khổ. Vì cái gì ta thương tổn ngươi, ngươi lại còn muốn ở bên cạnh ta?
Bạch Lâm, chẳng lẽ ngươi là đồ ngốc sao?
“Chuyện gì?”
Trì Thanh hạ giọng hỏi Bạch Lâm, mặc dù tầm mắt không rõ ràng lắm,
nàng vẫn là có thể nhìn thấy lúc nghe câu hỏi của mình, trên mặt Bạch
Lâm vẫn hiện lên một tia kinh hoảng cùng vô thố, còn dùng tay bám vào
vạt áo.
“Đừng uống nhiều như vậy, đối với thân thể không tốt, để ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi.”
Bạch Lâm nói xong liền muốn đỡ Trì Thanh đứng lên, nhưng mà, người
sau lại hoàn toàn không có chút cảm kích. Thân thể bị đẩy ra, người uống rượu khí lực luôn rất lớn, hơn nữa Bạch Lâm không hề phòng bị, cư nhiên bị Trì Thanh đẩy đến lảo đảo, mà cái chén trong tay nàng cũng bởi vậy
mà bể nát.
Bạch Lâm không nghĩ tới Trì Thanh lại đẩy mình ra, biểu tình vốn lạnh lùng nay bị phủ lên thêm một lớp thất vọng. Nàng vô thố đứng tại chỗ,
không biết nên làm gì.
“Đừng xuất hiện trước mặt ta.”
Một câu đơn giản, đủ để đem lòng thành đưa vào chỗ chết. Nhìn chai
rượu Trì Thanh cầm lấy trên bàn, không hề dùng chén, mà là trực tiếp đổ
vào miệng. Bạch Lâm đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng, không nói được một
lời trở lên trên lầu.
Lúc thân ảnh của Bạch Lâm biến mất trong tầm mắt Trì Thanh , hai
người các nàng đều không nhìn thấy mất mát cùng đau lòng trong mắt đối
phương.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, nước chảy mạnh từ vòi hoa sen
xuống, một nữ nhân khỏa thân đứng ở dưới đó. Bả đầu ngửa lên, hứng lấy
nước ấm cọ rửa hai má và thân thể của nàng. Sợi tóc đen nháy từ bả vai
phân ra tán loạn, xuôi theo dòng nước, phủ kín cần cổ và tấm lưng gầy
guộc.
Với Bạch Lâm mà nói, sự thay đổi hôm nay thật lớn. Từ lễ Giáng Sinh
trở đi, nàng cùng Trì Thanh vẫn duy trì không khí hài hòa. Hai người vào mỗi buổi sáng đều cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó ngồi ở hoa viên im lặng đọc sách, cùng Tô Tô và Lạc Địch sống qua cả ngày.
Cuôc sống Bạch Lâm hướng tới chính là vậy, nàng cực kỳ yêu thích sự
tĩnh lặng, giản dị đơn giản. Nhưng mà, điều làm nàng vui vẻ nhất, vẫn là có Trì Thanh làm bạn. Nàng thực may mắn vì đối phương không giống lần
trước trốn tránh mình, mà lựa chọn cùng mình tiếp tục sinh hoạt dưới một mái nhà. Cho dù hai người đều không nhắc tới buổi tối hôm đó, cùng với
cuộc kích thình trong mê cung nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của nhau,
trong lòng các nàng cũng đã rõ ràng.
Từ thiên đường rớt xuống địa ngục rốt cuộc có cảm giác thế nào? Bạch
Lâm rõ ràng nói không nên lời. Rõ ràng một giây trước, nàng còn cùng Trì Thanh ở ban công nói chuyện phiếm, tay cầm tay cùng một chỗ. Vậy mà
giây tiếp theo, lại nghe được đối phương nói, do mình vì nàng làm hết
thảy, bất quá là tự làm tự chịu. Bạch Lâm hối hận, nàng hối hận vì mình
không đi, lại càng không nên cuộc đối thoại của Trì Thanh cùng Tịch
Khanh Nhược. Nếu không nghe thấy, nàng có thể tiếp tục giả ngốc, vì Trì
Thanh mà tự làm tự chịu.
Trái tim đau đến kịch liệt, khiến toàn thân đều trở nên vô lực. Bạch
Lâm ôm ngực, thân thể té ngã trên mặt đất. Loại đau này so với bất kì
vết thương nào cũng đau hơn hết, giống như có người lấy dao moi ruột gan nàng ra, mạng sống của nàng không đáng một đồng trước mặt người đó.
Thật đáng buồn vì cảm tình này như hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình,
ngày tình yêu đơm hoa kết trái cũng sẽ không đến. Mà chính mình đối với
Trì Thanh, chỉ là hoa rơi, vô luận mình vì nàng làm gì, đối phương cũng
không bao giờ cảm kích. Một khi đã như vậy, buổi tối hôm ấy là thế nào?
Nếu nàng ta không thích mình, vì cái gì lại làm ra chuyện đó?
Bạch Lâm đoán không ra tâm tư của Trì Thanh, nàng chỉ biết là, mình
chống đỡ không nổi nữa. Nàng mệt mỏi quá, mệt đến chết đi. Nhưng tại sao trước khi chết, nàng còn phải chịu đựng nỗi đau khổ hơn chết này. Vì
cái gì lại đáng buồn như vậy, vì cái gì nàng đến bây giờ vẫn thật lo
lắng cho người kia, tâm tâm niệm niệm vì Trì Thanh mà người kia không hề mảy may.
Thân thể không khoẻ khiến cho Bạch Lâm vô lực đứng lên, cũng chỉ có
thể cuộn mình quỳ dậy. Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu liền bắt gặp Trì Thanh cầm trong tay chai rượu, đem cửa
đẩy ra, nhìn chằm chằm chính mình.
Bạch Lâm không nghĩ tới Trì Thanh lại bỗng nhiên xông tới, nàng vịn
lấy bồn tắm lớn bên cạnh đứng lên, dùng hết khả năng làm cho mình nhìn
qua giống một người khỏe mạnh. Nhưng mà, không đợi nàng đứng vững, Trì
Thanh liền bước nhanh đi đến trước mặt nàng, nắm cổ của nàng khiến cho
nàng hé miệng, tiện đà đem bình rượu đổ vào miệng nàng.
Rượu đỏ nồng độ cồn không cao, tác dụng lại chậm, đối với người ít
uống rượu như Bạch Lâm mà nói căn bản chính là tra tấn. Cảm giác buồn
nôn vừa dâng lên, liền bị vị rượu chua sót cay cay ép xuống, ngay sau
đó, cổ họng đau đớn như thiêu như đốt.
Lúc bình rượu kia thấy đáy, Bạch Lâm che miệng mình cùng yết hầu,
dùng sức thở phì phò. Bỗng nhiên, bình rượu bị Trì Thanh ném vào bồn tắm lớn, ba một tiếng rơi vỡ nát. Ngay sau đó, Bạch Lâm liền bị nàng ta
dùng sức đặt trên gạch men sứ. Phía sau lưng không có một chút thịt cùng vách tường cứng rắn tiếp xúc, khiến cho Bạch Mạt Trừng đau đến kêu rên
ra tiếng, chính là, không đợi nàng bớt đau đớn, Trì Thanh đã liên tiếp
hôn lên.
Hết thảy biến cố chỉ phát sinh trong chưa đến một phút đồng hồ, đợi
nhịp tim Bạch Lâm bình tĩnh trở lại, thân thể của nàng đã không còn chút khí lực, cũng chỉ có thể để Trì Thanh tùy ý làm bậy. Nụ hôn này cũng
không hề ôn nhu, thậm chí là tràn ngập thô lỗ. Cánh hoa bị Trì Thanh cắn đến xuất huyết, cổ họng đau đớn, thân thể Bạch Lâm nháy mắt lạnh thành
một mảnh.
Mơ hồ, Bạch Lâm nghe được Trì Thanh đang nỉ non cái gì đó. Cẩn thận
nghe qua, lời nói trong đó làm cho toàn thân nàng run lên. Trì Thanh
đang nói, ngươi là của ta. Đáng tiếc, hai con ngươi đen kia lại tràn
ngập mê say cùng mờ mịt. Lòng vừa mới vui lại một lần nữa rơi vào vực
sâu, Bạch Lâm ở trong lòng cười khổ, lấy tay lau rượu bên miệng.
Nguyên lai là say rượu, nếu không, Trì Thanh lúc thanh tỉnh sao lại
hôn mình, sao lại nói ra những lời mà mình tha thiết mong ước?
Thanh, chỉ cần ngươi muốn, ta đều đã cho ngươi. Chỉ là, ngươi có
biết, giờ phút này người ở trước mặt ngươi, rốt cuộc là ai hay không?
PS: Chương sau chắc sẽ đẫm máu đây =)) Coi mà muốn đấm cho Thanh mama mấy phát, làm khổ người ta mà lúc nào cũng lên mặt, được yêu quá nên dở chứng ra đây mà, mấy người như vậy cứ để người yêu mình tàn phế, ngất
xỉu, mất trí hay chết đi mới hối hận =)) Máu chó quá :))
Cuối năm cuối tháng nhìu việc muốn nói quá mà chẳng biết nói từ đâu
=)) Thôi khỏi nói đi :”> Nói ròi bị chê nói nhảm hoài :”