Edit: Jun
Beta: Mada
Máu từ bụng chậm rãi chảy xuống thấm ướt quần áo đen, nhuộm chúng
thành màu như đỏ mà cũng như tím. Đau đớn từ miệng vết thương dần dần
lan khắp thân thể, cuối cùng giống như đã hẹn trước, toàn bộ tụ vào cùng nhau, ngưng đọng trong lòng.
Tằng Khả Hận có chút không thể tin sờ vào miệng vết thương, nhìn thấy bàn tay bị máu nhiễm đỏ, hơi sửng sốt, ngay sau đó liền nở nụ cười. Nụ
cười kia không giống với nụ cười quyến rũ hay nở trên môi nàng, mà là
tiếng cười to thoải mái. Tiếng cười rất lớn, nhưng khi nghe sẽ biết nàng rất gắng sức mới cười được, cũng không làm cho người nghe cảm thấy vui
vẻ.
Nhìn miệng vết thương của nàng vì tiếng cười cuồng dại kia mà chảy
máu càng nhiều, Lục Úy Lai ngây ngốc nhìn chằm chằm bàn tay dính máu của mình cùng khẩu súng bị ném xuống đất, cuối cùng, là rơi trên khóe miệng Tằng Khả Hận. Không ai biết nàng vì cái gì mà cười, Lục Úy Lai không
hiểu, Tô Ngạo Ngưng không hiểu, có lẽ, chính nàng cũng không biết, vào
lúc này nàng sao có thể cười.
“Ta đi rồi, nếu ngươi còn muốn báo thù, lúc nào ta cũng hoan nghênh ngươi tới.”
Cười đủ, cũng cười mệt rồi, Tằng Khả Hận nói với Lục Úy Lai, giống
như người không bị gì hướng ra cửa trước. Máu tươi từ miệng vết thương
theo làn váy của nàng chảy xuống, dính vào tất, lạc vào giày cao gót,
cuối cùng đọng lại trên sàn nhà màu trắng.
Nhìn theo vệt máu và bước chân lảo đảo của Tằng Khả Hận, tầm mắt Lục
Úy Lai từ mê man chuyển thành căng thẳng. Mở miệng lại không biết nên
nói gì mới phải, chỉ có thể nhìn Tằng Khả Hận đẩy cửa rời đi. Cho đến
khi tiếng đóng cửa vang lên, nàng mới như nghĩ ra gì đó, rất nhanh đuổi
theo. Đông Dụ Phi bên cạnh nàng hiển nhiên không ngờ Lục Úy Lai sẽ làm
như vậy, cũng chạy theo, chỉ để lại Tô Ngạo Ngưng một người ngẩn ra nhìn khẩu súng.
Mưa to không báo trước rơi xuống, mưa quất vào mặt, thế mà làm cho
người ta có cảm giác vô cùng hỗn loạn. Tóc dài bị mưa thấm ướt đẫm, che
khuất tầm mắt vốn mờ hồ của Tằng Khả Hận. Lại nhìn tới đám vệ sĩ vây
quanh mình, thêm cả mấy khẩu súng đang chĩa vào người, Tằng Khả Hận
khinh thường nhếch môi, sờ cặp súng bên hông.
Nàng chưa muốn chết, cũng không thể chết.
“Thả nàng đi.”
Ngay tại lúc Tằng Khả Hận muốn động thủ, giọng nói run run của Lục Úy Lai từ phía sau truyền đến. Tằng Khả Hận quay đầu nhìn cô, liền thấy
đối phương cũng giống như mình, ngay cả dù cũng không che, cứ như vậy
thẳng người đứng trong mưa. Màn đêm bởi vì mưa buông xuống mà trở nên
càng thêm thâm trầm, sương mù chắn giữa hai người, hơn nữa mất quá nhiều máu, làm cho Tằng Khả Hận nhìn không rõ khuôn mặt Lục Úy Lai. Nhưng
nàng biết, Lục Úy Lai khóc, vì mình mà khóc. Mặc dù cô giả vờ kiên
cường, đem âm lượng hạ xuống vô cùng thấp, Tằng Khả Hận cũng vẫn có thể
cảm giác được.
Vết thương trên người nhắc nhở nàng, nàng cần lập tức điều trị, nếu
không thật có thể sẽ chết. Cho dù muốn nhìn Lục Úy Lai thêm chút nữa,
Tằng Khả Hận vẫn không thể không cất bước đi ra ngoài biệt thự. Có lẽ là khí thế vửa rồi của Lục Úy Lai dọa đám vệ sĩ kia, nên bọn họ không ngăn cản mình, mà chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng. Tằng Khả Hận cười tự giễu, nàng biết, trong mắt người khác mình là kẻ xấu xa, vô cùng
đáng chết.
Ra khỏi biệt thự, Tằng Khả Hận không lái xe, không mục đích đi đến
một chỗ nào đó. Phần eo đã đau đến muốn mất cảm giác, vết thương từ vài
ngày trước chưa khỏi hẳn lại tái phát lần nữa, cả người nóng ran khiến
nàng ngay cả sức lực nhấc tay cũng không có. Nhưng, đau nhất, vẫn là vết thương do súng kia.
Quả nhiên, vết thương do người yêu tạo nên luôn là đau nhất. Cho dù
là người mạnh mẽ thế nào cũng sẽ ngã quỵ. Trời đất trước mắt đột nhiên
xoay tròn, cơ thể bị tàn phá rốt cuộc không thể gắng gượng để tiếp tục
đi, té ngã trên đất. Mưa cố tình lại càng ngay càng lớn càng mạnh, giống như cố ý trừng phạt nàng.
Ý nghĩa của việc sống sót, rốt cuộc là gì? Tằng Khả Hận tự hỏi rất
nhiều lần, lại vẫn không có đáp án. Không tự do, không có cảm giác an
toàn, không vui vẻ, không trải qua thời thơ ấu như người bình thường nên có, có cũng chỉ là bóng tối vô cùng vô tận hắc ám cùng cô đơn. Nhưng, ở thời khắc đen tối nhất của cuộc đời, một lần gặp gỡ lại thay đổi số
mệnh cả hai, cùng với con đường mà cả hai vốn nên đi.
Tằng Khả Hận khi còn trẻ và bây giờ dường như là hai người khác nhau, nàng không muốn tiếp xúc với người khác, với nàng, tươi cười là vô cùng xa xỉ. Mới đầu, khi được Trì Thanh cứu về, nàng luôn chống đối nữ nhân
lạnh lùng này, nhất là lúc nhìn thấy Lục Úy Lai cùng Trì Thanh gần gũi
như vậy, thậm chí Lục Úy Lai mỗi lần đều vì tiếp xúc với Trì Thanh mà đỏ mặt, phần chống đối kia liền biến thành loại cảm xúc càng mạnh mẽ hơn-
chán ghét.
Đúng vậy, Tằng Khả Hận chán ghét Trì Thanh, không quen nhìn Trì
Thanh, cũng như Trì Thanh chán ghét nàng. Hai kẻ chán ghét lẫn nhau lại
vì Lục Úy Lai mà giao thiệp. Tằng Khả Hận thích Lục Úy Lai, chuyện này
rất nhiều người, bao gồm bản thân Lục Úy Lai cũng sẽ không tin. Nhưng
trên thực tế, đây là chuyện mà Tằng Khả Hận chắc chắn nhất từ lúc sinh
ra đến nay.
Lục Úy Lai vẫn tưởng cô thích Tằng Khả Hận trước, nhưng cô không biết là, từ trước cả lúc cô thích Tằng Khả Hận, đối phương đã thích cô. Thơ
ấu ngây thơ, hai người là đối tượng trò chuyện duy nhất của đối phương,
giúp đỡ lẫn nhau, là người mà khi bản thân đau khổ nhất sẽ giúp mình.
Vì cái gì mà thích Lục Úy Lai, Tằng Khả Hận không thể nói rõ, cũng
không thể nhớ từ lúc nào, bởi vì với nàng mà nói, thích Lục Úy Lai đã là chuyện từ rất lâu. Có thể nói, Lục Úy Lai là người đầu tiên khiến cho
Tằng Khả Hận mở lòng, thử tiếp nhận sự tồn tại của những người khác.
Lục Úy Lai nói thích mình để tóc dài, Tằng Khả Hận không hiểu sao
liền không hỏi lý do, bắt đầu nuôi tóc, mãi cho tới khi đối phương nói
dài quá, mới tới tiệm cắt tóc cắt bớt đi. Lục Úy Lai nói cô thích cơm
tây mà đầu bếp này nấu, Tằng Khả Hận liền lén cô đi học làm cơm tây. Ban đầu từ việc biến một tảng thịt bò thành một cục than, hiện tại có thể
so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp.
Sau này, Lục Úy Lai còn thích nhìn mình mặc váy, thích mình nói với
cô nhiều hơn, thích sách của ai, thích y học, thích động vật. Những gì
mà Lục Úy Lai nói thích, mình đều làm vì cô. Mặc dù nàng không thích
cười, đơn giản lại vì Lục Úy Lai nói một câu thích thấy mình cười, nàng
liền đem nụ cười treo trên mặt, cười với rất nhiểu người, cũng khiến cho nụ cười này thành mặt nạ của mình. Nhưng Lục Úy Lai hôm nay, ngay cả
nhìn thấy mình cũng khó chịu.
Thân thể trở nên lạnh lẽo, sinh mạng cùng máu tươi chảy ra từ từ tuột mất, Tằng Khả Hận biết, nếu cứ tiếp tục, nàng thật sẽ chết, chết trên
đường cái lạnh như băng, sáng sớm hôm sau mới được người ta phát hiện.
Nhưng, nàng rõ ràng không muốn chết lại thật không muốn nhúc nhích, thầm nghĩ nằm ở nơi này, yên lặng nhớ lại kỷ niệm cùng Lục Úy Lai.
Nâng tay trái đã không còn sức, tầm mắt mờ ảo dừng trên vòng ngọc phỉ thúy, Tằng Khả Hận đem vòng ấn lên môi xem như là hôn nhẹ, tưởng như
đang hôn môi Lục Úy Lai. Từng có rất nhiều người theo đuổi nàng muốn
tặng cho nàng vòng tay hợp với nàng hơn, nhưng đều bị Tằng Khả Hận cười
dịu dàng từ chối. Nàng không cần trang sức gì cả, mà chiếc vòng ngọc này đối với nàng cũng không chỉ là món đồ trang sức đơn giản.
Tằng Khả Hận không cho rằng mình là người cực đoan, nhưng nàng lại
luôn cảm thấy vô vị, nhàm chán. Nhân sinh chính là một quá trình không
ngừng phấn đấu, còn trẻ thì cố gắng học tập, sau khi trưởng thành thì cố gắng làm việc, cho dù tìm được người yêu, cũng sẽ cố gắng duy trì tình
yêu, cuối cùng chết đi giữa dòng cố gắng vô tận đó.
Tằng Khả Hận chán ghét lối sống đó, càng oán hận quy tắc đó. Nàng
thích nằm trên giường không làm gì cả, nhàm chán đến mức tận cùng, hoặc
là lấy đau để chứng minh bản thân còn sống. Cho nên, mỗi khi Lục Úy Lai
không ở bên cạnh, nàng thường dùng cơn đau để huyễn hoặc bản thân.
Lúc đó, Tằng Khả Hận mới 17 tuổi, mà Lục Úy Lai chẳng qua cũng chỉ 20 tuổi. Các nàng một người bận rộn huấn luyện, một người ở đại học nỗ lực học y. Mỗi lần nhìn thấy có nam sinh đưa thư tình cho Lục Úy Lai, Tằng
Khả Hận đều ghen tị tới điên lên, nhưng lại không có biện pháp ngăn cản, nói cho mọi người biết, Lục Úy Lai là của mình .
Bởi vì Tằng Khả Hận hiểu được, một ngày nào đó nàng sẽ rời khỏi Lục
Úy Lai, sẽ tàn nhẫn tổn thương cô gái này. Cho nên, mỗi lần nàng đều
phải tránh ở nơi Lục Úy Lai không thấy, kiểm tra từng người muốn theo
đuổi người của nàng. Còn vì tại sao phải làm như vậy, Tằng Khả Hận chỉ
là hi vọng, sau khi mình đi rồi, có người có thể thật tình đối xử tốt
với Lục Úy Lai, để cô không phải chịu khổ.
Có lẽ, trong thế giới tình cảm, chuyện đau khổ nhất chính là muốn mà
không được, biết rõ không có kết quả vẫn liều mạng theo đuổi. Loại đau
khổ này làm Tằng Khả Hận không lời nào để tả, nàng mệt mỏi quá, thật sự
rất mệt. Nàng muốn ở cùng Lục Úy Lai, chuyện gì cũng không quan tâm,
không cần thay cô tìm người có thể phó thác cả đời, chính mình sẽ cho cô hạnh phúc. Đáng tiếc, nàng không thể…càng làm không được.
Giãy dũa giữa mớ bòng bong, tra tấn bản thân chết đi sống lại. Cuối
cùng Tằng Khả Hận tìm được thứ có thể giúp nàng giảm bớt đau khổ, chính
là tự đả thương bản thân. Lần đầu tiên dùng dao cắt vào da thịt, sự đau
đớn làm Tằng Khả Hận tạm thời quên đi gánh nặng, cũng quên đi đau khổ.
Nàng càng ngày hút thuốc càng nhiều, uống rượu nhiều, thậm chí ma túy
cũng thử qua.
Ngày đó, nàng uống rất nhiều rất nhiều rượu, tiêm vào lượng ma túy đã được đo kỹ. Loại cảm giác mê hoặc này làm nàng cảm thấy vô cùng thoải
mái, ly thủy tinh bị nàng làm rơi, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, nàng cởi
hết quần áo nằm lên trên, khiến những mảnh thủy tinh bén nhọn đâm xuyên
da thịt.
Một khắc kia thân thể dù đau, nhưng linh hồn lại hoàn toàn được thả
lỏng. Nàng vuốt ve thân thể chính mình, ảo tưởng đó là tay của Lục Úy
Lai, một lần lại một lần ma sát điểm mẫn cảm giữa hai chân, nhưng không
thật sự tiến vào. Bởi vì nơi đó thuộc về Lục Úy Lai, nàng là người phụ
nữ của Lục Úy Lai.
Mồ hôi phủ khắp người, giữa hai chân tràn ra dòng nước ấm dần dần làm ướt thảm. Tằng Khả Hận lớn tiếng gọi tên Lục Úy Lai, tưởng tượng Lục Úy Lai đau lòng nàng, âu yếm nàng. Biết bộ dạng mình lúc này vô cùng khó
coi, nhưng Tằng Khả Hận vẫn không thể kềm chế mà đẩy nhanh tốc độ tay,
lại dùng sức vặn vẹo cơ thể trên những mảnh thủy tinh.
Một mảnh lại một mảnh thủy tinh cắm vào da, mang đến đau đớn khôn
cùng (editor: ta thốn==///), thân thể cũng cùng lúc đó đạt tới cao trào. Loại đau đớn hòa cùng khoái cảm này làm Tằng Khả Hận cả đời không thể
quên, thâm chí có phần nghiện. Vì thế, nàng bắt đầu ham mê đau đớn, bắt
đầu dùng cơn đau để giảm bớt nỗi đau trong lòng.
Nhưng giấy không gói được lửa, có một ngày, nàng ở trong phòng dùng
lưỡi dao rạch lên miệng vết thương vừa mới kết vảy trên cổ tay, lại bị
Lục Úy Lai bỗng nhiên trở về thấy được. Đó là lần đầu tiên Tằng Khả Hận
nhìn thấy Lục Úy Lai tức giận như vậy, cô đánh mình, mắng mình, rất
nhiều ngày sau đó đều không để ý mình. Lại mang khóe mắt đỏ hồng mà giúp nàng băng bó miệng vết thương, đem vòng tay vẫn đeo trên tay cô đeo cho mình, che đi tay trái tràn ngập vết sẹo của nàng.
Tằng Khả Hận nhớ rõ, khi đó, Lục Úy Lai vuốt ve mặt nàng, nói với
mình không có sự cho phép của cô, tuyệt đối không được tháo vòng tay ra, lại càng không thể tự làm bản thân bị thương. Tằng Khả Hận đồng ý , cho tới bây giờ cũng chưa từng tháo vòng tay ra, cho dù là ngủ hay là tắm
rửa, nàng cũng không dám tháo xuống, lại không tuân thủ lời thề không
được tự thương bản thân.
“Úy Lai…”
Thực xin lỗi, ta yêu ngươi. Mặc dù trong hoàn cảnh này, ta không có
dũng khí nói với ngươi ba chữ này. Ta rất nhớ ngươi, ta không muốn nằm ở đây, ta muốn gặp ngươi. Nhưng ta không thể cử động, ta không có sức đi
tới trước mặt ngươi, ngươi cũng sẽ không tới đây gặp ta. Làm sao bây
giờ… Ta… Còn có… Có rất nhiều điều chưa làm cho ngươi a…
“A… Còn sống không?”
Phía trên truyền đến tiếng nói quen thuộc, Tằng Khả Hận cố hết sức mở mắt ra, liền nhìn đến một bóng đen mơ hồ xuất hiện bên cạnh nàng. Đối
phương hình như đang cười, nói cái gì đó với mình. Tằng Khả Hận muốn
nghe rõ lời của nàng, lại chỉ có thể nhìn thấy nàng từ trong lòng lấy ra một khẩu súng, nhắm vào mình.
Phằng….
PS: Khốn khổ quá :(( Sao lại có cái bộ quằn quại như vậy, Hận ơi là
hận, huhu đọc chương nài có ai rơi nước mắt ko vậy, sao mà bả tội quá đi :((((( đau cả tâm hồn và thể xác, chỉ biết vùi mình vào ảo tưởng, có lẽ bả iu Úy Lai còn nhìu hơn Lai tỷ iu bả :(( Phải iu đến mức nào thì khi
làm người đó tổn thương, ta mới chìm vào ảo giác như vậy :((( xúc động
đậy quá huhuhu *lấy thau hứng nước mắt, nước mũi* =))