Edit: Ma da
Beta: girl_sms
Tổn thương lớn nhất đôi lúc không phải do lời lẽ cay độc mang lại,
không phải nỗi đau thể xác do quyền đấm cước đá, mà do chính sự hờ hững
vô tình mang đến. So với đao kiếm chém sắt như bùn thì sự vô tình còn
sắc bén hơn. Lục Úy Lai luôn nhận thấy dù là trước đây hay hiện tại,
Tằng Khả Hận luôn mang đến cho mình cảm giác đó, cái cảm giác chính mình chẳng là gì trong đôi mắt kia.
Lụy Úy Lai thường nghĩ nếu Tằng Khả Hận có yêu mình sẽ không ôm hôn
người khác, không ba lần bốn lượt xem lời mình nói như gió thoảng bên
tai. Lần nào Lục Úy Lai cũng đều nuốt khổ sở vào trong, kiên trì nói cho Tằng Khả Hận hiểu nhưng đối phương nghe xong chỉ cười, một câu an ủi
cũng không có rồi kéo nàng lên giường, làm cái chuyện không có tình yêu
mà chỉ có dục vọng.
Qua một khoảng thời gian dài, Lục Úy Lai nhận ra bản thân chỉ là một
công cụ giải quyết sinh lý của Tằng Khả Hận. Đã là công cụ thì có thể là bất kì người nào, không nhất thiết chỉ có thể là mình. Giây phút này
ngay cả tư cách của một công cụ Lục Úy Lai cũng cảm thấy mình không
giống. Cái mà nàng trao cho Tằng Khả Hận người ngoài nhìn vào chỉ thấy
là sự nhục nhã, Tằng Khả Hận không có ý muốn chịu trách nhiệm đơn giản
bởi vì nàng ta không quan tâm.
Tằng Khả Hận gầy, so với lần trước gặp ở biệt thự gầy hơn. Size quần
luôn ở số nhỏ nhất, tháo dây nịt ra thì quần cứ thế mà tuột xuống. Nhìn
chằm chằm vào quần lót màu tím và vết sẹo màu hồng nhạt bên sườn, nếu là trước đây nàng nhất định sẽ tra hỏi vết sẹo từ đâu mà ra, hiện tại thì
không còn tâm tình để hỏi.
Thôi thì, mình có quan tâm nàng nhiều đến đâu cũng sẽ chẳng nhận được hồi đáp đâu.
“Mấy tháng không gặp, tay nghề lột quần áo của bác sĩ Lục tiến bộ
không ít, từ lúc ta đi đến giờ luyện tập với bác sĩ Đông nhiều lắm nhỉ?
Ghen tị quá đi, giờ ngươi nhất định phải đền bù cho ta đó nha.”
Nơi riêng tư bị lộ ra ngoài nhưng Tằng Khả Hận vẫn bình thường. Tách chân ra, hơi hơi nâng vòng eo, mời gọi Lục Úy Lai cởi ra.
Động tác gợi cảm câu người như vậy không lọt vào mắt Lục Úy Lai, mạnh tay xé rách quần áo của Tằng Khả Hận. Động tác thật thô lỗ, hoàn toàn
không phải là Lục Úy Lai của trước kia. Sơ mi có đến năm nút áo cởi từng cái thì rất tốn thời gian, Lục Úy Lai dứt khoát giựt mạnh năm nút liền
văng ra.
Tiếng năm nút áo rớt xuống không xa, cơ thể của Tằng Khả Hận cũng đập vào mắt Lục Úy Lai. Xương quai xanh tinh xảo, ngực tròn trịa, mỗi ngày
đều luyện cơ bụng nên có cơ múi rất rõ ràng. Da thịt Tằng Khả Hận trắng
tựa như lọ gốm bằng bạch ngọc, một bình bạch ngọc không hoàn mỹ, có rất
nhiều vết sẹo.
Vết thương trên vai, nhìn xuống dưới thấy một vết hình tròn trên
bụng, là vết tích của một viên đạn lưu lại. Quan sát vết thương không
quá khó để nhận ra nó vừa khép lại cách đây không lâu. Vết thương chưa
lành hoàn toàn còn dính màu của đỏ của máu, gợi lên những chuyện mà Lục
Úy Lai không muốn nhớ đến.
Có nhiều lần nằm mơ, nàng thấy Tằng Khả Hận xuất hiện trước mặt mình
toàn thân bê bết máu, hỏi tại sao lại tổn thương nàng. Mỗi lần choàng
tỉnh Lục Úy Lai phát hiện tay của mình run lẫy bẫy. Nàng suy nghĩ rất
nhiều, nếu có cơ hội gặp lại Tằng Khả Hận thì sẽ đối mặt và giải thích
với nàng ấy thế nào đây? Làm gì để bù lại cho nàng ấy đây? Suy nghĩ rất
nhiều nhưng đến khi nhìn thấy đối phương vào thời điểm hiện tại, Lục Úy
Lai chỉ đơn thuần muốn hôn lên miệng vết thương.
Bất quá đó chỉ là trong ý tưởng, Lục Úy Lai sẽ không hôn lên nơi đó
thật. Hơn nữa còn có một nơi khiến nàng lưu tâm hơn, chính là băng bao
quanh bụng của Tằng Khả Hận. Khi nãy nhìn Tằng Khả Hận dường như chẳng
có gì nghiêm trọng, nhưng giờ quần áo đã được cởi, ngụy trang không còn, nàng mới phát hiện ra thân thể này suy tàn biết bao nhiêu.
Nhìn băng vải của Tăng Khả Hận có kẹp theo một cây cặp gỗ trợ giúp ở
bên hông. Thường xuyên giúp Tằng Khả Hận chữa trị vết thương, chẳng có
sẹo nào mà Lục Úy Lai nàng không biết. Nghiêm trọng nhất chính là chỗ
này, bên hông đó như luôn chất chứa một tai họa ngầm.
Nghĩ đến đây Lục Úy Lai đè lên cặp gỗ, Tằng Khả Hận liền run lên nhè
nhẹ. Mặc dù trên mặt vẫn như trước không có gì nhưng Lục Úy Lai biết nếu không có cặp nẹp này chống đỡ, Tằng Khả Hận không thể đứng thẳng được.
“Sao thế? Bác sĩ Lục thích eo của ta lắm sao? Nói thật ta hy vọng
ngươi hành động nhanh chút đi, dù sao lúc này cũng không còn sớm nữa.”
Thấy Lục Úy Lai nhìn thắt lưng của mình ngẩn người, Tằng Khả Hận lên tiếng nhắc nhở.
Nghe nàng nói xong, Lục Úy Lai bật cười.
“Không liên quan, chút thời gian đó có tính gì. Đêm vẫn còn dài, Tằng Khả Hận, ta sẽ cho ngươi thấy định nghĩa của sự thỏa mãn.”
“Phải như thế chứ.”
Nghe Lục Úy Lai nói, Tằng Khả Hận đầu tiên là sửng sốt, không nghĩ ra ý tứ bên trong câu kia, thấy đối phương miễn cưỡng cười, Tằng Khả Hận
hiểu rõ. Tất cả chỉ là ngụy trang của Lục Úy Lai, nàng chỉ muốn phô
trương thanh thế, muốn chứng minh mình đã không còn như xưa nữa, chứng
minh nàng rốt cuộc cũng đã có thể nhẫn tâm đối với mình.
Cười cười muốn ôm Lục Úy Lai, quên mất hai tay đã bị trói không thể
cử động được. Tằng Khả Hận cảm thán trong lòng, Úy Lai, cố gắng của
ngươi ta đều thấy, cả sự kiên cường lẫn yếu ớt của ngươi. Ngươi muốn
nhẫn tâm phủi sạch, ta sẽ giúp ngươi.
Giúp ngươi hoàn toàn oán hận ta, không lưu lại một chút tình cảm nào.
Quần áo bị Lục Úy Lai ném qua một bên, trên người Tằng Khả Hận chỉ
còn một cái quần lót. Ngực vì lạnh mà đứng thẳng lên, Lục Úy Lai có chút ngờ nghệch, không biết nên bắt đầu từ đâu. Tằng Khả Hận thấy vậy liền
dùng hai chân kẹp lấy eo của đối phương, dùng làm điểm tựa ngồi thẳng
dậy.
“Sao nữa thế? Bác sĩ Lục không phải nói sẽ thỏa mãn ta sao? Tại sao
cởi xong đã muốn rút lui rồi? Kỳ thật ta rất nhớ ngón tay của ngươi, có
rất nhiều người đã từng chạm qua nơi đó nhưng đều không hợp ý ta, bọn họ người thì nhanh người thì chậm, ta… A!”
Lục Úy Lai hành động chặt đứt lời Tằng Khả Hận đang nói.
Môi bị cắn mạnh, mùi máu tươi tràn vào khoang miệng của cả hai. Cảm
thấy Lục Úy Lai lấy tay tách hai chân ra, cách một lớp vải mỏng của quần lót vuốt ve bộ phận tư mật.Tằng Khả Hận âm thầm bảo với chính mình đừng động tình nhanh, ráng kiềm nén xuống, kéo dài thời gian, nhưng Lục Úy
Lai chỉ vuốt ve vài lần thân thể của mình liền bị mất khống chế.
“Ngươi vẫn như trước.”
Lục Úy Lai đã từng có kinh nghiệm nhiều lần trước đây, đối với từng
biến hóa của Tằng Khả Hận nàng đều rất quen thuộc. Nàng biết cơ thể
người này rất mẫn cảm, mỗi lần lên giường đều rất nhanh tiến vào trạng
thái. Lục Úy Lai tưởng vì Tằng Khả Hận thích mình nên mới động tình
nhanh như vậy, giờ thì nàng chỉ có thể cười nhạo bản thân mình ngu ngốc.
Vóc người của Tằng Khả Hận không có gì bàn cãi, rất hoàn mỹ và mê
người, đáng tiếc, hoàn mỹ mê người là thế, nhưng người này không thuộc
về nàng. Lục Úy Lai không còn quan tâm đến đời sống riêng tư thối rữa
của Tằng Khả Hận nữa, không phải vì nàng không muốn quản mà là nàng
không dám quản, không có tư cách quản. Nàng chỉ là bạn trên giường của
nàng ấy mà thôi, bất quá chỉ đặc biêt hơn người khác ở chỗ nàng là người có được lần đầu tiên của nàng ấy mà thôi. Trừ bỏ điều đó ra thì không
còn gì khác nữa. Cho dù đêm đó không phải là mình thì Tằng Khả Hận sẽ
cho người khác. Cái mà nàng ta muốn chính là thỏa mãn sinh lý, về phần
ai giải quyết thì không quan trọng.
Quần lót trong tay ướt đẫm, ánh mắt Tằng Khả Hận cũng từ từ trở nên
mê ly. Đèn khách sạn mờ mờ ảo ảo chiếu lên gương mặt của nàng, tuyệt mỹ, đủ cho bất kì ai đều lưu luyến ngắm nhìn.
Lục Úy Lai nhìn đôi môi trước mặt bị cắn sâu đến chảy máu, vết đỏ
tiên diễm làm cho nàng muốn nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm lên. Ngón tay
lướt vào trong quần lót tiến vào bên trong, ngón trò và ngón cái chạm
lên quả hồng trung tâm, chậm rãi nhấn nhấn xoa xoa rồi từ từ tăng dần ma sát.
“Ưm… Tốt lắm… tiếp tục…”
Thân thể được vuốt ve, Tằng Khả Hận thở ra hai tiếng đứt quảng đầy
thỏa mãn. Thừa lúc Lục Úy Lai không chú ý, nàng mở hai mắt nhìn đối
phương với gương mặt mông lung chứa đựng thâm tình và sủng nịch.
Biết Lục Úy Lai mười tám năm trời, thời gian dài không thể tả, đối
với Tằng Khả Hận ai cũng đều dè chừng chỉ trừ Lục Úy Lai, cho đến hiện
tại cũng thế, chưa bao giờ thay đổi. Không chỉ tình yêu, nàng đối với
Lục Úy Lai là muốn có được cả thân thể.
Đêm nay ông trời quyết định tặng cho nàng một món quà, quà lớn đến
mức ngoài ý muốn, lớn đến tràn ngập xót xa. Lục Úy Lai giả vờ say rượu
để thực hiện ý đồ muốn tra hỏi mình tung tích của Trì Thanh, việc này
khiến trái tim của nàng trở nên băng giá. Tằng Khả Hận biết, hai người
đang đứng khác chiến tuyến, Lục Úy Lai lừa nàng như vậy cũng là hợp tình hợp lý thôi. Tuy nhiên nghĩ đến Lục Úy Lai lừa gạt vì bất cứ lý do gì
đi nữa, Tằng Khả Hận vẫn cảm thấy xót xa mất mát.
“Nói mau, đại tỷ và Bạch Lâm đang ở đâu?”
Thấy Tằng Khả Hận không nói câu nào, Lục Úy Lai lần nữa đặt câu hỏi,
dùng sức nhéo nơi trong tay. Không ngoài sở liệu, cơ thể Tằng Khả hận
run rẩy một chút, ánh mắt đục ngầu trở nên thanh tỉnh rất nhiều.
“A… Bác sĩ Lục sao vội quá vậy, mới vừa bắt đầu thôi mà ngươi muốn ta khai ra sao. Trì Thanh quan trọng đến thế? Ngươi mê muội nàng ta hơn cả thân thể ta sao?”
Nghe xong Lục Úy Lai nói, Tằng Khả Hận ra vẻ khinh thường.
“Tằng Khả Hận, tại sao đến lúc này vẫn còn nói nhăng nói cuội? Cho dù ngươi là con gái của Bạch Quân đi nữa thì đại tỷ cũng có ân cứu mạng
ngươi. Hồi trước nếu không phải nhờ nàng, ngươi nhất định mỗi đêm đều bị Bạch Quân tra tấn, làm sao sống đến ngày hôm nay.”
“Ta không cần ngươi kính trọng nàng, chỉ cần ngươi ít nhất xem nàng
như người nhà mà đối đãi, ta cũng không hỏi ngươi lí do gì giúp hắn ta
nhưng tại sao ngươi nghĩ cái gì mà cứ hết lần này đến lần khác ám hại
đại tỷ? Ngươi rõ ràng biết nếu Bạch Quân bắt được nàng thì sẽ có kết cục gì, an nguy của nàng ngươi tại sao lại không màng đến như thế!”
“Tằng Khả Hận, sao ngươi lại ích kỷ như vậy? Ta chỉ có nàng là người
thân duy nhất! Nếu nàng có mệnh hệ gì ta sống thế nào đây! Ta không muốn lãng phí thời gian, coi như ta cầu xin ngươi, nói cho ta biết nàng bị
nhốt ở đâu đi, được không?”
Lục Úy Lai chuyển từ tức giận sang khẩn cầu chân thành, Tằng Khả Hận
nhìn khóe mắt phiếm hồng kia trong lòng bắt đầu nhức nhói. Nàng làm sao
không biết tầm quan trọng của Trì Thanh đối với Lục Úy Lai cơ chứ? Nàng
đâu có máu lạnh đến mức bỏ mặc Trì Thanh bị Bạch Quân bắt đi?
Nhưng, ta đã có kế hoạch cả ngươi lại không biết. Úy Lai, mọi chuyện
âu lo của ngươi ta đều để ý đến, giải quyết cho ngươi, buồn cười làm sao trong lòng ngươi ta chỉ là một kẻ xấu xa ích kỷ.
“Bác sĩ Lục y thuật cao siêu, tài ăn nói cũng cao siêu như thế. Mà
chuyện ngươi nói có liên quan gì tới ta đâu? Bộ ngươi thấy ta quan tâm
đến chuyện của Trì Thanh và Bạch Lâm sao? Lục Úy Lai, ngươi đừng có tự
mình suy diễn, đối với ta mà nói ngươi cũng chỉ là một kẻ có cũng được
mà không có cũng chẳng sao…”
“Chát!”
Bàn tay tát Tằng Khả Hận nghiêng qua đến tận bên kia, nàng nhìn ánh
mắt đỏ lừ phẫn nộ của Lục Úy Lai, cứ như vậy mà bật cười. Lục Úy Lao
nhìn không nói gì nhìn bộ dạng tươi cười của nàng, cởi bỏ vật che đậy
duy nhất xuống, vươn hai ngón trực tiếp tiến vào thân thể Tằng Khả Hận.
Vì không đủ ướt át và lâu rồi không làm chuyện đó nên bên trong chật
hẹp vô cùng, Lục Úy Lai trực tiếp đi vào tận cùng bên trong, đau đến mức thân thể Tằng Khả Hận căng lên. Không đợi nàng lấy hơi, hai ngón tay
kia liền chuyển động, một giây cũng không có ý định ngưng.
Cổ bị cắn, tới vai bị cắn, rồi xương quai xanh. Môi Lục Úy Lai mỗi
lần đi qua một nơi đều lưu lại vết hôn ngân đỏ chói. Hai điểm trước ngực bị cắn kéo đến sưng lên, Tằng Khả Hận cảm thấy da đầu đều đau đến tê
dại, thật giống như Lục Úy Lai muốn cắn đứt nơi ấy của mình.
“Ân… mạnh… mạnh một chút.”
Mặc dù đau thấu xương cốt nhưng Tằng Khả Hận vẫn tự ngược bản thân,
yêu cầu Lục Úy Lai dùng sức thêm. Đột nhiên cổ chân bị nắm, sau đó hai
chân nàng liền bị Lục Úy Lai đặt ở trên vai. Xảy ra quá thình lình làm
cho Tằng Khả Hận trở tay không kịp, cặp nẹp cũng bị nghiêng theo phần eo căn bả không thể chịu được động tác ấy.
Rất nhanh cơn đau từ eo nổi lên, xương sống vang lên tiếng xương răng rắc đầy kháng nghị. Đau tựa như bị tạt axit, tựa như ngàn ong đâm
chích. Tằng Khả Hận mở miệng thở hào hển, hai tay bắt lấy ga giường nhằm giảm bớt đi phần nào, không màng đến cổ tay đang bị trói có thể chảy
máu.
“Úy Lai.. Úy Lai…”
Tằng Khả Hận gọi tên Lục Úy Lai, nàng cảm thấy trước mắt tối sầm đi,
càng ngày càng thu hẹp, thân thể rõ ràng đã đạt đến giới hạn của nó
nhưng được ý chí giữ lại nên mới không ngất xỉu. Tằng Khả Hận hiểu nàng
không thể ngủ trước Lục Úy Lai. Thức dậy không thấy ai là một cảm giác
rất đau lòng.
“Tằng Khả Hận, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, đại tỷ đang ở đâu nói mau!”
Thực hiển nhiên Lục Úy Lai sớm đã không còn lý trí. Nhìn Tằng Khả Hận đau đớn đến mồ hôi đầy mặt, nàng bắt mình không được để ý đến nó, kéo
thân thể đối phương dậy, bắt Tằng Khả Hận quỳ gối trên giường.
Hai tay bởi bị trói chặt ở cùng một chỗ, dây điện bằng sắt khắc sâu
vào da thịt, máu chảy dính lên gối nằm đỏ tươi. Tằng Khả Hận cảm thấy
Lục Úy Lai loay hoay ở chỗ eo một hồi, sau đó mới phát hiện ra nàng ấy
đã cởi băng gạc rồi ném cặp nẹp xuống sàn.
Eo không còn gì nâng đỡ Tằng Khả Hận hoàn toàn không thể ngồi thẳng.
Nàng bất lực nằm sấp về phía trước, Lục Úy Lai biết liền ôm lấy hông
người trước mặt, một lần nữa ngón tay hướng về phía nơi ấy xuyên qua.
Phần eo bị tra tấn chẳng khác nào bị dao chém sâu vào tận xương cốt,
Tằng Khả Hận hơi quay đầu nhìn đôi mắt đầy tơ máu của Lục Úy Lai, khóe
môi hơi gợi lên.
“A… Bác sĩ Lục dạo này thô bạo quá. Nhưng ngươi tưởng trình độ chừng
này thì có thể khiến ta khai ra chỗ Trì Thanh bị giam giữ sao? Ta có thể nói cho ngươi nhưng mà… ngươi… ít nhất phải thỏa mãn ta.”
PS: Lâu ko H nên sẽ H liên tục vài chương nhaaaa, H máo lửa và bạo
lực nha, đúng với style bt của má Hận :)) Đừng nghĩ Hận dễ dãi như Lai
nghĩ nha, Hận tuy dẹo chứ không có dễ dãi, mà thật ra ai biết bả có cho
ai chạm vào bả ko =))) Vẫn là câu đó, H đại đi cho rồi, 3k chữ ròi mà
vẫn còn có thể nói đc câu dài như Hận là ko dui ròi :(
Nãy giờ quên nghiêm cấm mấy em nhỏ cứ thấy H là tràn vào như vỡ đê
nghen, nếu xem thì dùng 1 mắt thôi, dành mắt kia để ngày mai đi học
=))))))))))) Xong mấy chương tình cảm lê thê sướt mướt bi kịch thảm cảnh thì sẽ đến mấy chương đánh lộn mà edit thấy mắc mệt nhất, đang tính tóm tắt rì viu cho mấy bạn biết chơi thoi mà sợ với khả năng của mình thì
truyện bi sẽ thành truyện cười nên cũng đang phân vân dữ dằn :( Ai tốt
bụng giỏi văn viết dùm đoạn đánh lộn y chang du kích của mấy chương từ
135 đến 140 đi :”>
(Còn tiếp)