Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 77: Chương 77: Tiệc Đấu Giá




Edit: girl_sms, Thaithithi

Beta: girl_sms

Khi đó Bạch Lâm tựa như mãnh thú đánh mất con mồi, nàng mạnh mẽ áp chế cảm giác bất an và phẫn nộ trong lòng, nàng cảm thấy mọi người xung quanh đã cướp đi người quan trọng nhất của mình. Vì thế, nàng xuyên qua đám người đông đúc, dáo dác đôi mắt đầy tơ máu để tìm kiếm bảo vật của mình. Dù đã cố gắng điều khiển thân thể, không cho nó vì sự sợ hãi trong lòng mà run lên bần bật, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không qua được con mắt của Trì Thanh.

Khoảnh khắc ấy, lòng Trì Thanh đau và hối hận biết bao. Nàng từ đầu không nên thử phản ứng của Bạch Lâm, càng không nên dùng cách đó để đùa bỡn sự nhiệt tình của đối phương. Người sai lầm rõ ràng là nàng, nhưng lại khiến cho Bạch Lâm chịu đựng không biết bao nhiêu thống khổ. Điều này thực sự tàn nhẫn. Trì Thanh không muốn thử gì nữa, nàng đi đến trước mặt đối phương, ôm lấy Bạch Lâm vào lòng. Trong nháy mắt, Trì Thanh có thể cảm nhận được Bạch Lâm thả lỏng cơ thể, dần bình tĩnh trở lại, đơn giản là bởi vì nàng ta nhận ra bản thân cuối cùng cũng tìm được thứ mà mình cần tìm.

“Ta tưởng ngươi đã bỏ ta đi rồi.”

Qua hồi lâu, Bạch Lâm mới hoàn toàn tĩnh táo trở lại. Thấy đối phương ôm mình trong lòng, nàng nhẹ giọng nói.

Người Trì Thanh cứng đờ, tiếp tục vỗ vỗ lưng nàng như trấn an, rồi bất đắc dĩ thở dài

“Ta vừa rồi đi mua trà sữa thôi, không ngờ lại khiến ngươi lo lắng như vậy.”

Giờ khắc này, Trì Thanh lựa chọn nói dối. Mua trà sữa chỉ là cái cớ mà thôi, ban đầu nàng hoàn toàn không có ý định đi mua, Trì Thanh nói dối xong liền nhét ly trà vào tay Bạch Lâm. Nhận được trà sữa trong tay, người kia nhẹ giọng nói cám ơn, hút một hơi đầy cả miệng. Hương vị ngọt ngào đậm đà của trà sữa này không phải là thứ khoái khẩu của Bạch Lâm, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, mà chỉ ngẩng đầu nhìn Trì Thanh.

Cặp mắt đen lóe lên tia sáng, trong đó còn có chút hỗn loạn và hạnh phúc. Ánh mắt này làm trái tim Trì Thanh chua sót, cũng làm cho nàng ý thức được, có vài thời điểm, lời nói dối thiện ý không phải hoàn toàn đáng trách. Nàng vì không cho Bạch Lâm hoài nghi cmình nên dùng thủ đoạn lừa gạt kém nhất để nói với đối phương. Rõ ràng là nói dối tại sao Bạch Lâm lại không hề nghi ngờ.

“Quên đi, vẫn là ta uống thì hơn.”

Trì Thanh cảm thấy phiền táo dị thường, tức giận lan qua ly trà sữa. Nàng chán ghét chính mình vì sao lại nhẫn tâm thử thách, càng chán ghét ly trà sữa đồng lõa này. Vì thế, Trì Thanh đem ly trà sữa trên tay Bạch Lâm đoạt lại, cũng không quản ly kia Bạch Lâm đã uống hay chưa , liền một hơi đem những gì bên trong uống hết.

Thấy Trì Thanh sốt ruột, Bạch Lâm không hiểu nàng ta vì cái gì muốn đem trà sữa của mình uống hết. Có lẽ ly trà sữa là Trì Thanh mua cho nàng, đối phương muốn uống thì đoạt lại cũng là chuyện bình thường thôi.

Uống xong ly trà sữa, Trì Thanh cảm thấy trong miệng chỉ toàn hương vị ngọt như đường. Nàng ghét bỏ nhíu mày, có cảm giác muốn ói ra. Lúc này, bên miệng bỗng nhiên nhiều ra một cái gì đó màu trắng. Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Bạch Lâm đang dùng khăn tay giúp nàng lau miệng, trong mắt cư nhiên toát ra vẻ sủng nịch.

Điều này làm cho Trì Thanh cảm thấy không thoải mái, dù sao, bị một người nhỏ hơn nàng 15 tuổi, còn là con gái của mình dùng ánh mắt sủng nịch như vậy nhìn, cũng không phải chuyện thú vị.

“Ngươi vì cái gì không tức giận?”

Trì Thanh thấp giọng hỏi , nàng muốn biết, Bạch Lâm phải chăng sẽ không bao giờ tức giận với mình dù mình làm gì hay không.

“Chỉ cần ngươi thích là tốt rồi.”

Bạch Lâm nói xong, kéo lấy tay Trì Thanh, mang nàng tới bãi đỗ xe. Mãi cho đến khi ngồi lên xe, trong đầu Trì Thanh còn quanh quẩn lời nói vừa nãy của bạch Lâm. Ngươi thích là tốt rồi, nhưng chuyện ta thích chuyện, sẽ thương tổn ngươi.

Lễ Giáng Sinh này rốt cục cũng kết thúc khi hai người trờ về nhà, tuy rằng các nàng đều không ăn cơm, nhưng Trì Thanh đã uống ly trà sữa lớn, đã sớm no rồi, Bạch Lâm cũng chỉ đơn giản ăn chút hoa quả rồi hai người lễ phép ở cửa nói lời từ biệt, sau đó liền trở về phòng.

Có lẽ, chỉ có giường cùng gối đầu mới biết được, các nàng phải vượt qua một đêm không ngủ khó khăn đến chừng nào..

***

Cuối năm là thời gian các hoạt động diễn ra nhộn nhịp nhất, Bạch Quân tổ chức hội đấu giá từ thiện có thể nói là hấp dẫn rất nhiều giới truyền thông cùng dư luận. Hội đấu giá khai mạc lúc 7 giờ tối , nhưng mới chỉ hơn 6 giờ , khách quý cùng truyền thông đã bắt đầu đến tham dự, có thể thấy được bọn họ đối với hội đấu giá này coi trọng thế nào.

Từng nhóm hai đến ba người ăn mặc lộng lẫy đứng thành vòng trong sảnh, bọn họ cầm trong tay ly rượu đỏ, vừa uống vừa nói nói chuyện vui cười. Bên ngoài nhìn vào, bọn họ là bằng hữu, là người yêu. Nhưng trong lòng bọn họ cất giấu bí mật gì, không người nào biết được. Ở trong hội trường này, có cả nhóm người của Trì Thanh.

Đứng ở góc sáng sủa trong đại sảnh, Trì Thanh với Bạch Lâm đứng cùng một chỗ, Cát Đồng với Tô Ngạo Ngưng thì mang theo tiểu cô nương kia di chuyển trong đám đông, thu thập tư liệu khách khứa. Đêm nay Trì Thanh trang điểm khá đậm, thứ nhất là tránh bị Bạch Quân phát hiện, tiếp theo, cũng là để phù hợp với dạng sự kiện này .

Nàng mặc váy dài màu đen tinh tế , chân mang giày cao gót đen . Vốn nàng đã cao 1m75, nay còn kết hợp với đôi giày này , khiến cho Trì Thanh cao đến 1m85, làm cho rất nhiều nam nhân ở đây theo không kịp.

Tóc dài được xõa ngang vai , vừa làm trẻ ra, lại tăng thêm vài phần tao nhã cùng trang trọng. Sợi tóc ngẫu nhiên rơi xuống trán , nàng lấy tay vén lên,mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra cần cổ thon dài cùng vành tai khéo léo. Hai vành tai mượt mà no đủ kia được chủ nhân của nó gắn thêm đôi hoa tai đính kim cương, phối hợp với làn da trắng sáng kia của nàng, căn bản chính là đã trắng nay càng trắng hơn.

Bởi vì đeo kính áp tròng nên đôi mắt đen huyền của Trì Thanh chuyển thành màu xám, nhưng vẫn như cũ không thể che dấu được sự sắc xảo trong đó. Giảm đi một chút hờ hững lạnh như băng thường ngày lại thêm một phần quyến rũ .Đôi môi anh đào tinh xảo được son đỏ chói nóng bỏng, hơn nữa còn có váy dài che kín lông chim màu đen.

Đêm nay Trì Thanh tựa như một ma thú nữ vương chi phối bóng tối , xinh đẹp, mị hoặc, cao cao tại thượng không thể với tới.

Bạch Lâm không biết mình đang làm gì, hoặc là nói, nàng căn bản quên mất mục đích của mình vào hôm nay. Suốt một buổi tối, nàng đều nhìn Trì Thanh. Xem dung nhan của nàng ta, nhìn sườn mặt của nàng, nhất cử nhất động của nàng. Mỗi khi có nam nhân đến gần Trì Thanh, Bạch Lâm đều lấy vẻ mặt đề phòng nhìn đối phương, thực giống như con mèo nhỏ, lúc nào cũng có thể đem mặt đối phương cào cho nát mặt.

Trì Thanh nhìn thấy bộ dáng đáng yêu đó của Bạch Lâm , nàng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng lại ngọt như ăn mật.Thì ra, đây là cảm giác được người khác để ý, không ngờ là tốt đẹp như vậy.

Đêm nay Bạch Lâm cũng rất đẹp, nàng mặc váy dài trắng hở ra bờ vai không tỳ vết, đi đôi giày cao gót màu trắng bạc. Màu đen tóc dài cũng không làm kiểu đặc biệt gì , chỉ đơn giản là xõa trên vai. Nhưng cho dù ăn mặc đơn giản là thế, lại vẫn làm cho Bạch Lâm hấp dẫn ánh mắt toàn trường.

Khác với Trì Thanh lãnh diễm mê hoặc, Bạch Lâm mang theo vẻ đẹp thanh thuần , sạch sẽ . Nàng có những nét đặc hữu của người trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn cùng làn da đầy sức sống, trang điểm nhẹ khiến ngũ quan vốn lập thể của nàng càng thêm nổi bật, hai mắt lạnh nhạt cùng hơi thở hờ hững xa cách kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ.

Bạch Lâm tựa như một tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, nàng khiêm tốn có lễ, bình tĩnh tự tin, mang theo cảm giác nhu hòa. Mặc kệ là gần nàng thế nào , đều giống như nàng ở một vị trí cao cao tại thượng nhìn xuống người phía dưới, đều bị nàng coi như nhỏ bé vô cùng . Có lẽ, trên đời cũng chỉ có một người có thể đả động đến Bạch Lâm, người kia, đó là nữ nhân đứng ở bên người nàng, Trì Thanh.

Có thể nói, Bạch Lâm cùng Trì Thanh cơ hồ áp đảo toàn bộ nữ nhân tại hội trường, cũng kinh diễm toàn bộ nam khách quý. Hai người một đen một trắng phối hợp hoàn mỹ không tỳ vết, cố tình hai người các nàng có dáng người cùng diện mạo tương tự nhau. Thế cho nên rất nhiều người đều thảo luận, các nàng đến cùng là chị em đến từ gia đình quyền quý nào, tham dự yến hội như vậy chỉ vì muốn giết thời gian hay sao.

Chính là nếu bọn họ nhìn thấy sau lớp lễ phục của Bạch Lâm cùng Trì Thanh là thường phục, còn có súng cùng mã tấu bên hông thì họ sẽ hiểu được. Mục đích hai người hôm nay tới không phải để giết thời gian, các nàng, là muốn đại náo một hồi.

“Ngươi nhìn ta cả đêm như vậy, không biết mệt sao?”

Không khí yến hội không phù hợp với bản thân, Trì Thanh cầm một chén rượu ra ban công thưởng thức ánh trăng. Sau một lúc, nàng phát hiện Bạch Lâm cũng đi tới, đứng ở phía sau nhìn nàng. Không cần quay đầu, Trì Thanh cũng có thể cảm nhận được tầm mắt chăm chú kia.

“Không, ta chỉ là đang nghĩ một lúc nữa phải làm cái gì mà thôi.”

Bí mật trong lòng bị chọc thủng, điều này làm cho Bạch Lâm có chút ngượng ngùng. Nàng thấp giọng nói xong, nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly. Vị cay của rượu vừa thấm vào cổ họng , làm cho Bạch Lâm không tự chủ được mà nhíu mày. Quả nhiên, so với uống rượu, nàng vẫn là thích uống trà hơn. Cho dù là trà sữa ngọt quá mức, cũng tốt hơn rượu nhiều lần.

“Không thích uống rượu thì đừng uống, nơi đó không phải còn có sữa sao?”

Nhìn ra Bạch Lâmthực chán ghét mùi rượu, Trì Thanh tựa vào lan can nói với nàng. Nàng cũng không phải cố ý muốn trêu chọc Bạch Lâm, chính là sau khi nàng nói xong , lại không nghĩ rằng sẽ làm đối phương đỏ lỗ tai.

“Ta sẽ uống rượu, chỉ là không thích mà thôi.”

Tựa hồ là nóng lòng muốn chứng minh mình không phải là tiểu hài tử, Bạch Lâm mở miệng phản bác nói. Thấy nàng kiên định nhìn mình, nắm chặt ly rượu trong tay, vẻ mặt sợ mình sẽ đem ly rượu này cướp đi. Trì Thanh phát hiện, dù Bạch Lâm trưởng thành như thế nào , khi ở trước mặt nàng vẫn sẽ lộ ra vẻ ngây thơ cùng đáng yêu khó có này .

Điểm này làm cho Trì Thanh cảm thấy vừa may mắn vừa vui mừng, trên thực tế, nàng cũng không hy vọng Bạch Lâm mất đi sự hồn nhiên này , người sống trên đời, nếu ngay cả một chút hồn nhiên còn sót này cũng vứt bỏ , thì cuộc sống cũng sẽ không còn lạc thú gì. Giống như … mình.

“Ngươi có thể thừa dịp hiện tại ăn một chút gì đi, để tránh một hồi không có khí lực. Còn nữa, mặc kệ chuyện gì xảy ra, ngươi đều phải đi theo bên người ta, một tấc cũng không rời?”

Trì Thanh nhìn Bạch Lâm, lo lắng nói. Nếu có thể, nàng thật sự không hy vọng Bạch Lâm tham gia nhiệm vụ nguy hiểm lần này.

Trước không nói Bạch Quân có khả năng sẽ cho người mai phục, chỉ nói địa thế nơi này, cực kỳ khó cho việc chạy trốn. Trước hôm nay, Trì Thanh chưa từng nghe nói tại đây còn có một ngọn núi như vậy, càng không thấy ai sẽ chọn loại hội quán này để tổ chức đấu giá.

Hội quán cũng không có tên, thậm chí ngay cả một bảng hiệu đều không có, cũng chỉ là một quảng trường lớn giống công viên, không có kiến trúc gì nổi bật . Muốn tiến vào hội quán, đầu tiên phải lái xe lên núi, bởi vì không có người khai phá, đường lên núi vẫn duy trì hình dáng nguyên thủy như trước, đường hẹp có rất nhiều đá vụn,khá gập ghềnh.

Trên đường đi , nhìn thấy Tô Ngạo Ngưng ở loại địa hình này còn cho xe chạy nhanh như bay , điều này làm cho Trì Thanh luôn luôn lạnh nhạt cũng phải nhíu mày. Nàng cũng không muốn còn chưa giết chết được Bạch Quân thì đã chết do tai nạn xe cộ, như vậy, thật sự quá nực cười.

Trong tình trạng lo lắng hãi hùng cuối cùng cũng tới cửa hội quán , vào cửa thứ nhất cần đưa ra thẻ vip hội viên cùng thiệp mời , cửa thứ hai thậm chí còn cần phải tiến hành kiểm tra vân tay mới có thể cho vào . Thật vất vả mới hoàn thành lộ trình, chờ các nàng tiến vào cũng đã hơn 6 giờ tối, nhưng bên trong đã tụ tập không ít người.

Thời gian kế tiếp, mọi người sửa sang lại quần áo, quan sát vị trí của thủ hạ Bạch Quân, trang bị bộ đàm cùng microphone. Tô Ngạo Ngưng yêu cầu bốn người các nàng phải thời thời khắc khắc duy trì liên lạc, trừ phi là nhân tố ngoại lai, nếu không, dù có chuyện gì mỗi người cũng không được một mình ngắt microphone cùng bộ đàm.

Toàn bộ tiệc tối, Trì Thanh luôn quan sát nhân viên trong hội trường, đồng thời, cũng luôn chú ý an toàn của Bạch Lâm. Nhìn thân thể gầy yếu kia của Bạch Lâm, Trì Thanh biết, tình trạng thân thể của đối phương căn bản chịu không nổi ép buộc quá lớn. Vô luận như thế nào, đêm nay nàng cũng không để cho Bạch Lâm bị thương.

PS: Mãi mới thấy Trì Thanh lo cho Bạch Lâm, cố gắng phát huy đi nha Dung mama í lộn Thanh mama =)) Chương sau sẽ gặp lại 1 nhân vật mà nhìu bạn iu thích :”> Đoán coi là ai :”>

Dạo nài tuy nghèo nhưng vẫn mua sách, giúp thanh tịnh, tâm hồn nở hoa để tránh xì trét :(( Đến khi nào bóp tiền của mình mới có thể hưởng dương đến cuối tháng, tháng nào cũng đầu chuột đuôi chuột =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.