Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực

Chương 13: Chương 13: chương 13




Sau khi Nhược Bạch ra về.

Đình Hạo đứng mãi bên cử sổ, mỉm cười lắc đầu, thầm khâm phục những lời nói có sức sát thương của Nhược Bạch, nó quả khiến anh không biết làm gì.

***

Ba ngày sau.

Tại sân bay.

Do phải lên lớp, đồng đội không có ai ra tiễn. Bách Thảo đứng khỏi ghế, khoác ba lô, nhận vé máy bay từ tay Nhược Bạch rồi hai người chuẩn bị đi kiểm tra an toàn. Vừa ngẩng đầu liền thấy Sơ Nguyên từ cổng số năm của sân bay đi vào.

"Sơ Nguyên sư huynh..."

Mặc dù nụ cười của Sơ Nguyên vẫn ôn hòa nhưng do đi vội, trán anh lấm tấm mồ hôi. Bách Thảo ngây người, co biết chiều nay anh phải trực ở bệnh viện, bởi tối qua anh đã nói với cô như vậy.

"Còn mấy thứ quên đưa cho em."

Sơ Nguyên mỉm cười, đưa cho cô một chiếc hộp to, xoa đầu cô nói:

"Đây là một số loại thuốc thông dụng, bệnh trạng và cách dùng đều ghi rõ trong đó. Lần này thời gian ra nước ngoài khá lâu, thi đấu căng thẳng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nhưng anh mong số thuốc này không cần dùng đến."

"Vâng."

Bách Thảo đỏ mặt đón cái hộp ròi cho vào ba lô.

Ánh mặt trời chiếu qua mái vòm trong suốt của đại sảnh sân bay sáng choang. Nhìn khuông mặt ửng hồng bối rối như con hươu nhỏ của cô, Sơ Nguyên thoảng thốt, trong đầu tựa hồ có thứ gì bùng nỏ, thoáng thất thần. Mặc dù tối qua đã gặp gỡ và dặn dò rất nhiều, nhưng hôm nay lúc ở bệnh viện lại muốn gặp cô, cho dù chỉ nhìn một lần.

"Hừm!"

Cau mày, Nhược Bạch khẽ ho.

Bách Thảo như sực tỉnh, má vẫn ửng hồng, ngơ ngẩn nhìn Sơ Nguyên đứng trước mặt cũng bối rối như cô, khẽ nói:

"Cảm ơn Sơ Nguyên sư huynh."

Có gì chất chứa trong lòng vỡ trào ra,Sơ Nguyên nhìn cô cười, lạinói với Nhược Bạch: "Nhược Bạch, tôi giao cô ấy cho cậu".

Nhược Bạch yên lặng nửa giây, đáp:

"Vâng."

Sơ Nguyên lại tiếp:

"Nhớ chăm sóc Bách Thảo."

"Vâng."

Nhược Bạch trả lời, sắc mặt bất động.

Nghe hai người đối đáp, mặt Bách Thảo càng đỏ, không dám ngẩng đầu. Mặc dù Nhược Bạch sư huynh biết quan hệ giữa cô và Sơ Nguyên sư huynh, nhưng kiểu đối đáp như vậy khiến cô chỉ muốn có một kẽ hở để chui xuống đất.

"Cũng nhớ chăm sóc bản thân, Nhược Bạch."

Ánh mắt dừng lại trên chiếc kẹp tóc hình trái dâu tây lóng lánh của Bách Thảo, Sơ Nguyên nén thở dài.

Cảm thấy ẩn ý của Sơ Nguyên qua những câu dặn dò đó, Bách Thảo hoảng hốt, vội ngẩng đầu hỏi:

"Nhược Bạch sư huynh bị..."

"Sơ Nguyên, hôm nay anh nói nhiều quá", Nhược Bạch thản nhiên nói rồi đón hành lý trong tay Bách Thảo, "Đi thôi, bắt đầu kiểm tra an toàn rồi".

Đại sảnh mái vòm rộng thênh thang.

Đứng giữa những hành khách qua lại, mắt nhìn theo bóng Bách Thảo và Nhược Bạch mỗi lúc một xa, dần dần khuất hẳn phía sau cửa kiểm tra an toàn. Nỗi bất an mơ hồ lại xâm chiếm lòng anh, Sơ Nguyên không thể nói rõ vì sao. Anh đứng yên rất lâu, mãi đến khi bắt gặp vài ánh mắt liếc nhìn của hành khách xung quanh.

"Nặng thế,đựng những thứ gì vậy?"

Qua cửa kiểm tra an toàn, hai người đi về phía cửa số bốn, Nhược Bạch thấy túi xách của Bách Thảo nặng trĩu.

"Nặng lắm hả?"

Bách Thảo vội vàng định lấy cái túi, nhưng Nược Bạch ngăn lại, cô ngần ngại gãi đầu, nói:"Em mang rất nhiều sách."

"Sách?"

"Vâng", Bách Thảo gật đầu, Em mang hầu hết sách giáo khoa,lúc không thi đấu sẽ tranh thủ ôn tập".

Nhược Bạch ngây người, nắm chắc quai túi.

"Không.... không nên sao?"

Không thấy trả lời, Bách thảo ngẩng đầu nhìn anh, hơi lo lắng. Nhược Bạch lặng lẽ đi bên cô, lát sau lên tiến:

"Cảm ơn em, Bách Thảo."

"Gì ạ?"

Bách Thảo luống cuống, tại sao Nhược Bạch sư huynh lạicảm ơn cô?

"Mỗi câu tôi nói em đều ghi nhớ, đúng không?", Nhược Bạch thong thả nói, nỗi xao động trong lòng không thể hiện lên mặt. Anh sợ cô bỏ lỡ bài học, cô đã mang hết sách đi để tự học, mỗi câu của anh, cô đều tâm niệm lắng nghe, tâm niệm làm theo.

"Vâng."

Bách Thảo gật đầu.

"Vậy thì, những trận đấu sắp tới nhất định phải đánh thật tốt."

Sánh vai cô đi về phía cửa vào, qua cửa kính trongsuốt Nhược Bạch nhìn đường băng bên ngoài. Dưới mặt trời từng chiếc máy bay sáng choang đậu trên đó đang chờ cất cánh.

"Vâng!"

Cũng nhìn về phía đường băng, Bách Thảo trả lời lớn!

Máy bay từ từ dừng bánh ở sân bay Tokyo.

Khách sạn Nhược Bạch đăng kí không lớn, nhưng rất sạch sẽ và yên tĩnh, cách địa điểm thi đấu chỉ có hai trạm xe buýt. Sắp xếp xong hành lí, Nhược Bạch bảo cô nghỉ ngơi, mình anh đến gặp ban tổ chức để làm các thủ tục liên quan.

Bách Thảo sắp xếp hành lý xong xuôi.

Lại theo thói quen lau thật sạch căn phòng của hai người một lượt, xong xuôi, thở một hơi, ngồi khoanh chân trên chiếu ngắm nghía căn phòng.

Hình như là một gian hai phòng.

Phòng của cô và Nhược Bạch chỉ ngăn cách bởi tấm cửa kéo bằng giấy, kéo cửa lại là thành không gian riêng biệt, kéo ra là lại có thể nói chuyện với nhau. Nghĩ đến buổi tối lúc đi ngủ, Nhược Bạch sư huynh sẽ ngủ ở phía bên kia cánh cửa, tim Bách Thảo đột nhiên nhảy loạn.

Ra sức lắc đầu.

Xua đi những ý nghĩ linh tinh, cô dứt khoát đứng dậy, đi chân trần trên chiếc chiếu trúc, luyện vài bài tập cơ bản, đến khi người vã mồ hôi mới quên hết mấy ý nghĩ đó.

"Ngày mai là lễ khai mạc và trận đấu đầu tiên, ngày kia mới đến lượt em thi đấu."

Trong một quán ăn Nhật Bản, Nhược Bạch gọi hai bát mì Udon, vừa nhìn cô cúi đầu ăn mì vừa chìa ra tờ lịch thi đấu và tư liệu về các tuyển thủ, nói:

"Đây là danh sách đối thủ của em, có người em từng giao đấu."

"A."

Nuốt vội miếng mì, Bách Thảo cầm tư liệu anh đưa, vừa nhìn thấy cái tên Ginjiyuri Katou đã ngây người, bởi vì theo danh sách phân nhóm này, cô sẽ gặp Katou trong vòng đấu đầu tiên.

Có điều cô không sợ Katou.

Thầm nhớ lại trận giao đấu với Katou cách đây chưa lâu...

"Không được chủ quan."

Nhìn vẻ mặt Bách Thảo, Nhược Bạch cau mày.

"Giao đấu trong tiết mục giải trí khác với thi đấu thực sự. Hơn nữa, lần này Katou thi đấu trên sân nhà, khán giả Nhật Bản đều mong cô ta chiến thắng."

"...Vâng."

Thoáng ngây người, Bách Thảo xấu hổ cúi đầu, ánh mắt lại dừng trên bảng danh sách phân nhóm, lại nhìn thấy cái tên vô cùng quen thuộc, kinh ngạc há miệng:

"Kim Mẫn Châu?"

Ba chữ Kim Mẫn Châu rành rành trên bảng danh sách, cô vẫn nghi ngờ mình nhìn nhầm, thầm nghĩ, Kim Mẫn hâu hình như vẫn chưa đủ tuổi tham gia thi đấu chính thức.

"Đúng, có Kim Mẫn Châu."

Bát mì Udon trước mặt vẫn chưa động đũa, Nhược Bạch lặng lẽ gắp những miếng thịt bên trên bỏ sang bát Bách Thảo, nói:

"Theo tư liệu do ban tổ chức cung cấp, Kim Mẫn Châu vừa qua sinh nhật nên đủ điều kiện tham gia, đây là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất cuộc thi này."

"Huynh ăn nhiều một chút!"

Nhìn thấy mấy miếng thịt Nhược Bạch sư huynh gắp cho, Bách Thảo hơi cuống, đột nhiên quên hẳn Kim Mẫn Châu, lại gắp trả vào bát anh, nói:

"Huynh chẳng chịu ăn gì cả."

"Tôi không đói, không muốn ăn.", Nhược Bạch lại gắp vào bát cô, "Mấy ngày tới em phải thi đấu, nên ăn nhiều thịt".

"Tại sao huynh không muốn ăn?"

Bách thảo lo lắng hỏi, suất ăn trên máy bay anh đã ăn rất ít, thỉnh thoảng lại ho khan.

"Mấy hôm trước ăn hơi nhiều", Nhược Bạch nói.

"Chưa bao giờ thấy huynh ăn nhiều."

Bách Thảo càng lo, những ngày qua, ngoài lúc đi học ở trường, cô hầu như đầu ăn cùng anh, thấy anh càng ngày ăn càng ít.

"Nhược Bạch sư huynh, có phải huynh bị ốm không?

Bỗng dưng thấy lo, Bách Thảo không kìm được, giơ tay sờ trán Nhược Bạch. Nhược Bạch vô thức muốn tránh, nhìn thấy ánh mắt lo âu của Bách Thảo, cuối cùng để cho cô sờ trán mình.

Trán anh nóng hơn bình thường một chút.

Nhưng chưa đến mức sốt.

Bách Thảo thở phào, rồi lại ngây người nhìn anh, nói:

"Vậy, hay là huynh không thích mì Udon nên không muốn ăn? Huynh muốn ăn gì, để em đi mua!"

Nói xong, mắt cô sáng lên.

"Chuyến đi này Sơ Nguyên sư huynh cho em vay ít dola mang theo! Nhược Bạch sư huynh, huynh muốn ăn gì cứ nói, huynh nhìn này..."

Vui vẻ rút ra một tờ hai mươi đô la, mắt Bách Thảo nhìnanh vẻ chờ đợi.

"Mì Udon rất ngon."

Cúi đầu, Nhược Bạch dùng đũa gắp mấy sợi mì đưa lên miệng, thong thả nhai, vừa nhìn vào đôi mắt cô chợt bình yên trở lại như vừa trút gánh nặng:

"Có điều không thích ăn thịt và hải sản trong đó, em có thể ăn giúp tôi không?"

"Huynh không thích ăn thật chứ?"

Nửa tin nửa ngờ, Bách Thảo rụt rè hỏi. Bao lần, Nhược Bạch sư huynh mượn cớ không thích đồ ngọt, không thích đồ uống, đem tất cả những thứ ngon đưa cho cô.

"Đúng."

Nhìn cô cuối cùng cũng ngập ngừng ăn hết chỗ thịt đó, mắt Nhược Bạch vui vui, dường như đã thấy yên tâm hơn.

***

Trong nước.

Tra trên mạng danh sách tuyển thủ tham dự cuộc thi Taekwondo quốc tế ở Tokyo, trong quán cafe internet, Hiểu Huỳnh sung sướng vô cùng, la Diệc Phong đang ngủ gật bên cạnh, ép anh xem bảng danh sách, ngón tay run run chỉ:

"Nhìn này! Nhìn này! Ha ha ha! Em còn tưởng cuộc thi quốc tế lớn sẽ đáng sợ thế nào, kết quả, vẫn là đối thủ cũ, Ginjiyuri Katou và Kim Mẫn Châu!"

"Ha ha ha!"

Hiểu Huỳnh sung sướng không thể kiềm chế, dường như đã nhìn thấy chiếc cup vàng lóng lánh trong tay Bách Thảo!

"Katou đã thất bại dưới tay Bách Thảo! Kim Mẫn Châu thì khỏi nói, đánh trận nào thua trận ấy! Ha ha ha, hai người bọn họtham gia có phải là giúp Bách Thảo đoạt giải quán quân không! Ha ha ha ha..."

Trong quán cafe, ánh mắt mọi người đều liếc lại, Diệc Phong giơ tay cốc vào đầu cô, lừ mắt nói:

"Im đi!"

Hiểu Huỳnh đau nhăn mặt, ôm đầu kêu:

"Hừ, tại anh ghen chứ gì, ghen vì Bách Thảo sắp đoạt quán quân thế giới đến nơi, còn anh chưa bao giờ được thò chân vào đấu trường quốc tế, đúng không?"

"Cô đã thò được chân rồi hả?"

Thấy lại sắp bị đánh, Hiểu Huỳnh lập tức cười nịnh. Đến khi thấy Diệc Phong bắt đầu ngáp, mới phấn khởi nói tiếp:

"Này, có phải thâm tâm anh cũng cảm thấy Bách Thảo nhất định đoạt giải quán quân?"

"Mong là thế."

Diệc Phong nằm bò trên mặt bàn bắt đầu ngủ. Vừa ăn xong cơm trưa, đang định chợp mắt thì bị Hiểu Huỳnh kéo ra đấy.

"Sao anh không vui?", Hiểu Huỳnh dẩu môi, "Hay là anh cho rằng Bách Thảo chưa chắc thắng?"

"Ừ."

Diệc Phong uể oải nhắm mắt.

"Tại sao? Tại sao chứ?", Hiểu Huỳnh cuống lên.

"Thi đấu ở Nhật."

"Ở Nhật thì sao? Chẳng lẽ Bách Thảo ngồi mấy giờ máy bay thì thể lực sụt giảm, hay là lo lắng quá khiến tinh thần giảm đi? Xì, em không tin!"

"Khi Bách Thảo thi đấu với Katou, lúc cô ta tấn công khán giả sẽ ầm ầm cổ vũ, còn lúc Bách Thảo tấn công, chỉ có im lặng, thậm chí là tiếng la ó. Bầu không khí như vậy, ai biết Bách Thảo co chịu đựng được không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.