Bước qua cánh cổng, đại điện của ma pháp sư thật sang trọng tráng lệ.
Trên các bức tường trang trí rất nhiều những hoa văn ma pháp huyền bí,
vô cùng sống động.
Ở giữa đại điện có một chiếc bàn tròn đường kính tám mét, xung quanh là mười hai chiếc ghế dán những biểu tượng khác nhau.
Tại chiếc bàn bốn người đang ngồi, ba nam một nữ. Toàn bộ đều khoảng bảy
mươi đến tám mươi tuổi, đặc điểm chung đều râu tóc bạc trắng, trên người tỏa ra khí thế bức người. Một trong số đó khoác hoàng bào, trên ngực
thêu hình con nhện vàng, là hội trưởng hội pháp sư Thổ Chu – Hoa hội
trưởng.
Lão nhân mặc trường bào màu đen nói: “ Không biết tiểu nữ oa ngươi đến đây có việc gì” ?
Kiều Vân ngạc nhiên, mới đó đã phát hiện ra thân phận thật của nàng, quả không hổ danh cường giả ma pháp sư.
“Không ngờ bị phát hiện nhanh vậy, quả là cao thủ. Hôm nay tiểu nữ đến đây
muốn lập hội tại Thanh Xuân trấn, không biết ý kiến các tiền bối như thế nào”. Kiều Vân nói, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe.
“Ngươi có đủ điều kiện chứ” ? Lão nhân hoàng bào thêu hình con rồng mở miệng, dường như chủ của nơi này chính là lão.
Nàng đáp: “Đương nhiên đủ, giờ chỉ cần sự cho phép của người đứng đầu nơi đây nữa thôi”.
Bỗng nhiên, lão ta xuất ra một luồng ma lực vô hình, ngắm thằng Kiều Vân mà đánh tới.
Nàng nhận ra điều ấy, không chậm trễ phóng thích ma pháp nguyên tố Quang, tạo tành bọc năng lược tỏa hào quang chắn xung quanh.
Ầm.
Hai luồng ma lực chạm vào nhau, nhất thời đánh bật nàng thối lui ba bước.
“Ma pháp sư Quang hệ”. Tất cả mọi người có mặt trong đại điện đều ngạc nhiên, chỉ trừ Bạch Long.
“Ha ha, đỡ được một chiêu của ta, xem như ngươi không tầm thường. Không cần nói nữa, các ngươi có tư cách lập hội. Giấy phép lập hội đây, điền tên
hội, hội trưởng vào”. Nói rồi, lão ta lôi một tờ giấy, một cây bút đưa
cho Kiều Vân.
Nàng lấy tên hội là Huyết Nhãn, hội trưởng đương
nhiên do nàng đảm nhận. Điền xong thông tin, Kiều Vân ra hiệu cho cùng
năm người trở về.
Trước khi đi, lão giả ấy có nhắc nhở: “Hãy nhớ, tìm một biểu tượng riêng cho hội của ngươi. Cấm được đạo của người khác nghe chưa. Ta sẽ chờ xem hội của ngươi tuyệt như thế nào”.
Sau
khi nhóm người của nàng rời đi. Hoa hội trưởng mới nói: “Nhạc đại nhân,
ngài cho chúng lập hội dễ dàng vậy sao ? Còn chưa kiểm tra điều kiện nữa mà”.
Lão giả mặc hoàng bào thêu con rồng được gọi là Nhạc đại
nhân kia vuốt chòm râu, mỉm cười nói: “ Ngươi không biết rồi. Ả ta không bình thường đâu. Lúc nãy ta đã kiểm gia qua. Không hề cảm nhận được
chút gì thực lực của ả. Ta sử dụng mười phần thực lực mà chỉ bức lui ả
ba bước chân, ngươi hiểu rồi đó”.
“Không thể nào ! Chẳng lẽ ý ngài nói, ả là một Paladin, thực lực ngang ngửa ngài ư” ? Lão bà giật mình nói.
Thực lực của lão giả họ Nhạc này, tại hoàng thành có ai mà không biết. Đứng
thứ hai bảng cường giả của đế quốc, hiện tại đương cao cấp Paladin. Họ
không ngờ rằng, ngày hôm nay xuất hiện một tồn tại khác ngang ngửa hắn,
hơn nữa còn rất trẻ.
Tất cả đều cảm nhận được. Kiều Vân bí ẩn vô
cùng, đột ngột xuất hiện ở Đại Việt đế quốc. Dự rằng nàng sẽ khuynh đảo
đất nước này. Tất nhiên đó là chuyện của tương lai.
Thiên giới, nơi ở của các thiên thần.
Một nữ nhân mái tóc đỏ rực, xinh đẹp tuyệt thế, chiến giáp vỡ nát gần hết,
khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn lộ rõ vẻ khuynh thành. Đôi cánh trắng tả
tơi, nhuộm đỏ bởi máu.
Đứng cạnh nàng là một nam nhân tuấn tú với đôi cánh đen xơ xác, tròng mắt màu tím. Tuy cơ thể chịu rất nhiều vết
thương nhưng vẫn oai phong lẫm liệt.
Sau lưng họ có một nữ hài tử khoảng 5 tuổi, không chịu chút thương tổn nào. Tóc nâu đỏ, mắt một màu
đen một màu tím, đôi cánh của hài tử này một bên màu trắng diễm lệ, một
bên màu đen xơ xác. Khuôn mặt non nớt xinh xắn giờ ướt đẫm nước mắt,
trông thật thảm thương.
Bao quanh họ có rất nhiều thiên thần khác.
“Đào Bích Liên, Thiên Thần Tử. Hai kẻ các ngươi to gan lắm, một bên là thiên sứ, một bên là thiên thần sa ngã, vậy mà dám vụng trộm với nhau, sinh
ra một đứa quỷ không ra quỷ, thiên sứ không ra thiên sứ. Để ta xem các
ngươi hôm nay kết cục như thế nào”. Một kẻ trong số đó nói.
Nữ thiên sứ tên Bích Liên kia nói chua xót: “Thiên sứ, thiên thần sa ngã gì. Chẳng lẽ chúng ta không được yêu nhau” ?
“Bích Liên, biết điều ngươi theo chúng ta sở về thần điện chịu tội, may mắn
tránh khỏi tội chết”. Kẻ dẫn đầu là một nam nhân mặc giáp bạc, trên tay
cầm kiếm cao giọng nói.
Nàng ta trả lời: “Hử ? Trở về ? Các ngươi nói nhăng nói cuội gì thế ? Ngươi hãy về nói với đại thiên sứ. Thay ta
cảm ơn ngài nuôi nấng ta, giờ ta chẳng thể trở lại đó nữa”.
“Hừ ! Nếu đã vậy ! Tất cả xông lên ! Giết hết gia đình bọn chúng !” Hắn ta tức giận quát.Lập tức, toàn bộ thiên sứ tụ tập ma lực nguyên tố. Tung đòn về phía ba người họ.
Nam nhân tên Thần Tử đưa tay ra. Ám nguyên tố được phóng thích.
“Tử Ngục Hỏa”.
Luồng hỏa diễm màu tím từ người Thiên Thần Tử xuất hiện quấn quanh ba người.
Tạo thành bức tường lửa khổng lồ, hút lấy ma pháp của các thiên sứ rồi
phản ngược lại.
Ầm ầm.
Ma pháp bay ngược lại, làm không ít thiên sứ bị thương, ngã xuống đất như diều đứt dây.
Hộc... hộc.
Đòn vừa rồi hắn đã vận dụng hết sạch ma lực trong người, cơ thể trở nên yếu ớt. Ngồi gục xuống, hai mắt giương lên lộ vẻ kiên quyết.
Tên
đứng đầu tức giận, hắn lao nhanh tới, giơ kiếm đâm lên trời. Ma lực rót
vào kiếm, tạo thành kiếm ảnh dài hai mét màu vàng nhạt.
“Phán quyết”.
Kiếm ảnh ấy hướng về phía Thiên Thần Tử và hài tử đằng sau chém tới.
Hắn lộ vẻ hoảng loạn, hiện giờ sức mạnh không còn. Kết cục duy nhất hắn phải chịu, đó là cái chết.
Bỗng nhiên, cánh tay tuyết trắng quen thuộc đẩy hắn và hài tử sang một bên.
Chính là Đào Bích Liên, kiếm ảnh đâm xuyên qua người nàng rồi biến mất. Nàng
phun một búng máu, vẽ một màu đỏ lên bầu trời xanh. Một thân ảnh mảnh
mai với đôi cánh trắng nhuốm máu từ trên không chầm chậm rơi xuống, cảnh tượng thê thảm đến lạ kỳ.
“Bích Liên nàng... “ Thiên Thần Tử thất thần. Hắn nhìn cảnh tượng xảy ra nhưng không hề tin vào mắt mình.
Ôm lấy thân thể nàng, khôn mặt Thiên Thần Tử ướt đẫm lệ. Hắn đưa tay vuốt
ve nguôn mặt thanh tú, diễm lệ nhưng lạnh ngắt của nàng, miệng lẩm bẩm:
“Thê tử... này... nàng nghe ta nói chứ... này... Nàng từng bảo chúng ta
sẽ sống cùng nhau vui vẻ đến cuối đời cơ mà, đừng đùa giỡn ta nữa. Tỉnh
lại đi... nghe ta nói không “?
Hài tử ấy cũng quỳ bên cạnh thân xác nàng, khóc nức nở: “Mẹ ơi... tỉnh lại đi... mẹ đừng chết mà”.
Thiên Thần Tử cười cay đắng, nước mắt rơi xuống khuôn mặt lạnh ngắt của nàng. Đột nhiên, hắn ngửa mặt lên trời, hét lên: “KHÔNG...”
Hắn xoa
đầu nữ hài tử nói: “Cha xin lỗi... là cha không đủ mạnh để bảo vệ hai
người... Mong con hãy sống thật tốt... Hãy tha thứ cho chúng ta”.
Nói rồi, hay tay hắn kết ấn. Ma lực toát ra ngoài, tạo thành tràng cổ ngữ, bao quanh nữ hài tử.
Một cánh cửa trồi lên từ mặt đất, hình bầu dục bị cắt mất phần đáy. Cổ ngữ
di chuyển xung quanh khiến nó tràn ngập sắc thái thần bí, đồng thời làm
cho các thiên sứ theo dõi cảm thấy bất an mãnh liệt mà không ngôn ngữ
nào diễn tả được.
“Nguy rồi ! Hắn muốn mở cánh cửa xuống địa giới”. Tên thiên sứ dẫn đầu thốt lên, định tung ma pháp phá hủy cánh cửa, nhưng...
Cánh cửa hút lấy nữ hài tử vào bóng tối vô tận bên trong nó. Ma pháp tiến
tới lập tức triệt tiêu, sau đó cánh cửa biến mất không để lại dấu vết.
Sau khi đứa con biến mất. Thiên Thần Tử ôm lấy Đào Bích Ngọc, nhìn nàng
bằng ánh mắt trìu mến: “Bích Ngọc, hẹn nàng kiếp sau, chúng ta vẫn mãi
là phu thê. Sống hạnh phúc đời đời kiếp kiếm. Giờ, ta có thể ở bên cạnh
nàng rồi”.
“Băng phong”.
Dứt lời, dưới chân hắn xuất hiện
một trận đồ ma pháp. Băng từ dưới đó bao bọc lấy hai người, giống như
một đôi uyên ương trong băng hàn.
“Tách... tách... tách... Tảng băng dần dần nứt ra.
“Choang”.
Tảng băng vỡ nát, hóa thành vô số mảnh băng nhỏ, phản chiếu ánh sáng lấp
lánh. Cảnh tượng ấy thật đẹp đẽ, huyền ảo nhưng vô cùng buồn thảm.
Họ yêu nhau, nhưng thân là kẻ địch, thế lực hai bên không cho phép, chỉ có thể lén lút đến với nhau. Tình cảm chân thành, thắm thiết ấy đã đưa đẩy họ dẫn đến một kết cục tàn nhẫn.