“Vào đi”. Kiều Vân nhẹ giọng. Tức thì cánh cửa mở chầm chậm một tiếng
“két” nhẹ, Vương Lộ Phi mặc đồ ngủ, đầu tóc hơi rối bước vào.
“Đêm hôm tới tìm ta có việc gì ? Nào, ngồi xuống đây”. Kiều Vân lấy ghế đặt
xuống hỏi. Nàng làm việc gì cũng nhẹ nhàng, hiển nhiên không muốn kinh
động Thiên Tuyết Linh.
Vương Lộ Phi ngồi xuống, nhìn Kiều Vân một lúc, rồi nói: “Đại tỷ này. Tỷ nói muốn lấy máu của ta, là dùng làm gì vậy” ?
“Có việc quan trọng, ngươi cứ nghĩ thế là được”. Kiều Vân lạnh lùng đáp. Nữ hài này nghi hoặc cũng không sai. Trước giờ làm gì có kẻ nhận bảo vệ,
giúp đỡ người khác mà đi xin máu chứ không phải tiền tài, vật phẩm.
“Vậy à” ? Vương Lộ Phi bộ dáng vẫn còn nghi hoặc, tuy nhiên không dám hỏi
thêm. Trầm ngâm một lúc, nàng ta mới lấy dũng khí nói: “Nếu được thì...
Bây giờ tỷ có thể lấy máu luôn được không ? Đối mặt với những âm mưu của Hồng Liên đại nương, muội không chắc lắm có thể sống sót trong thành
trở lại được. Huống hồ bà ta nắm trong tay vô số sát thủ đỉnh cao.
Kiều Vân ngạc nhiên, giọng nói xuất hiện tiếu ý: “Biết nguy hiểm vậy, mà vẫn dám quay lại tham dự lễ hột tiếp nhận chức thành chủ. Cư nhiên không
phải đi vào chỗ chết sao” ?
“Dù chết thì vẫn phải quay lại, một
mực hoàn thành di nguyện của mẫu thân, và thăm phụ thân nữa. Tuy phụ
thân bận nhiều việc, không có thời gian quan tâm tỷ đệ muội ở Ngọc Lam
trấn, nhưng ông vẫn rất thương yêu bọn muội và mẫu thân”. Vương Lộ Phi
kiên quyết nói, tâm tình có chút kích động.
Kiều Vân cười nói: “Vậy sao ? Đừng lo lắng nhiều, ta hứa bảo vệ hai ngươi, đương nhiên làm được. Giờ thì, quay... hự”.
Đang nói dở chừng, đột nhiên Kiều Vân mặt biến sắc, đôi mắt dần chuyển sang
màu đỏ. Một lực lượng vô hình nào đó đang thay đổi tâm trí nàng, trong
đầu truyền lên những cơn đau dữ dội,. Kiều Vân há miệng, để lộ răng nanh nhọn hoắt.
“Không thể nào, hết thời hạn ba tháng rồi ư”. Kiều
Vân thất thần lẩm bẩm, nếu bây giờ không uống máu người khác, chỉ sợ vài phút nữa nàng mất kiểm soát, gây ra đại họa.
“Đại tỷ, người
không sao... ưm... ưm...” Vương Lộ Phi chưa nói hết câu, Kiều Vân đã áp
sát lấy nàng, đưa đôi môi mềm mại lại gần.
Vương Lộ Phi không
hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên Kiều Vân ôm nàng, cảm thấy một thứ gì
đó mềm mại đang dính lấy miệng nàng. Đó là... Một nụ hôn ? Sự việc xảy
ra bất ngờ khiến Vương Lộ Phi sắc mặt đỏ ửng, vẻ bối rối hiện rõ trên
khuôn mặt, cả nguời đột nhiên nóng bừng, tim đập liên tục. Tuy nhiên do
trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng mập mờ của ngọn nến nên không nhìn
rõ. Đây là lần đầu tiên có người hôn nàng, hơn nữa lại là... nữ nhân.
“Ưm... ư...”
Vương Lộ Phi có cảm giác thứ gì đó đang chảy ra khỏi người, theo đường môi đi ra, sức lực đang dần dần giảm, bất quá cảm giác ấy không hề đau khổ
chút nào, ngược lại rất thống khoái.
Kiều Vân chỉ biết rằng, môi
của Vương Lộ Phi rất mềm, và có một dòng nước ngòn ngọt đang chảy vào
trong cơ thể nàng giúp nàng mau chóng hồi phục. Đồng thời nàng phát
hiện, cảm giác uống huyết dịch này, không ghê tởm như nàng nghĩ.
Tâm trí hoàn toàn ổn định Kiều Vân mới buông Vương Lộ Phi ra. Bất quá hài
nữ này đã ngất xỉu từ khi nào, một phần là do thiếu máu và một phần do
sự xấu hổ, ngại ngùng đạt đến cực hạn.
“Xem ra hơi quá rồi, cơ mà cảm giác uống máu nữ nhân như thế này... Cũng hay đó chứ. À mà không
được, thôi bỏ đi, không khéo thành nữ quỷ khát máu thì chết dở”. Kiều
Vân tặc lưỡi, sau đó bế Vương Lộ Phi lên trên giường nằm cạnh Thiên
Tuyết Linh, còn mình thì hướng phía bàn ghế đi tới, nàng quyết định sẽ
ngủ ở đó.
...
“Oáp ! Ý... Có cảm giác hơi mệt mỏi, mà mùi gì
thơm thế”. Vương Lộ Phi tỉnh dậy, cảm thấy đầu hơi choáng váng chút. Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, giật mình thấy Thiên Tuyết Linh nằm ngủ say như chết.
“Đây là phòng của Vân tỷ, vậy nghĩa là...” Vương Lộ Phi
nhớ lại cảnh đêm qua, phút chốc khuôn mặt lại đỏ bừng, hiện tại hài nữ
này đang tưởng tượng những hình ảnh không hay ho lắm.
“Ồ dậy rồi à ! Ta có nấu cháo cho các ngươi đây, ăn mau kẻo nguội”. Kiều Vân mở
miệng làm Vương Lộ Phi giật thót tim. Nhìn nàng một lúc, mặt lại đỏ
bừng, quay phắt ra hướng khác.
“Rốt cuộc thì chắc tại đêm qua ta
làm nó ghét rồi”. Kiều Vân thầm nghĩ. Thiên Tuyết Linh sau khi ngửi thấy mùi thức ăn lập tức bật dậy, tỉnh táo lạ thường.
“Oa ! Cháo gà
mẹ nấu ngon nhất luôn á”. Thiên Tuyết Linh mắt sáng ngời long lanh, vội
bê bát cháo ăn lấy ăn để, nhưng cháo mới nấu xong khá nóng nên nó cứ
thổi phù phù suốt.
Kiều Vân bê một bát khác nên, đặt trước mặt
Vương Lộ Phi nói: “Cháo nóng đây, ta có nấu thêm một số thảo dược bổ
huyết lắm đấy. Đệ đệ ngươi ta đã đưa rồi”.
Vương Lộ Phi nhìn Kiều Vân, sắc mặt lại thêm ửng đỏ. Thấy vậy Kiều Vân vén tóc mái nữ hài lên, đưa trán sát lại chạm trán. Khuôn mặt Vương Lộ Phi đã đỏ nay lại càng
đỏ hơn, cả người một lần nữa nóng bừng. Kiều Vân cười mỉm nói: “Mặt
ngươi đỏ bừng, trán hơi nóng, chắc gai gai sốt rồi, có vẻ không đáng lo
lắm. Thôi không quấy rầy các ngươi nữa, ta đi chuẩn bị chút. Khi nào ăn
xong nhớ đi sửa sang lại đầu tóc”.
Nói rồi nàng đi thẳng ra ngoài, chuẩn bị sắp xếp thứ gì đó.
Cũng tại một khách điếm khác, trong một căn phòng, có một nam tử tóc vàng và hai tên áo đen. Sau khi nghe tin một tên áo đen nói, hắn tức giận đến
nỗi đập vỡ cái bàn bên cạnh, lạnh giọng nói: “Không thể nào, gần trăm
tên sát thủ được bố trí khắp La Sương thành, chết đột ngột không rõ kẻ
nào ra tay. Điều này cũng quá kinh người rồi”.
“Ả ta... nhất định là ả ta... không nhầm vào đâu được”. Một tên hắc y thốt lên, dường như rất sợ hãi.
“Cái gì ! Ngươi biết kẻ nào ra tay sao” ? Nam nhân tóc vàng có vẻ rất khẩn trương, hắc y nhân còn lại cũng nhìn hắn.
“Hôm đó ở trong rừng, ta dẫn khoảng năm mươi tên đi giết hai tỷ đệ họ Vương. Lúc sắp giết được rồi không biết lòi đâu ra một hài tử đá ta bay ra xa, một nữ ma đầu tóc đỏ tàn sát toàn bộ quân ta chỉ trong vòng hai chiêu.
Lúc ấy ta thấy ả dùng ma pháp Ám hệ và Mộc hệ, cách thức giết người
giống hệ với cách giết những tên sát thủ ấy, tất cả đều có những lỗ máu
trên người. Chứng kiến một cảnh kinh hoàng như vậy ta vội vàng tháo
chạy, giờ nghĩ lại vẫn thấy ám ảnh”. Tên hắc y bắt đầu kể lại, thì ra
hắn là tên Đấu hoàng dẫn đầu bọn lâu nhâu tấn công hai tỷ đệ trong rừng, bị Kiều Vân phát giác ra giết toàn bộ, duy chỉ có hắn chạy thoát.
“Ma pháp sư song hệ ? Giết người trong vòng một chiêu ? Không thể nào ! Hai tỷ đệ nghèo nàn đến từ thị trấn ấy mà thuê nổi cường giả ma pháp sư bảo hộ. Sao lại thế được, chúng ta không hề nghe chút gì về điều này”. Tên
nam nhân tóc vàng thần sắc bất ổn nói. Ba kẻ này có chút hơi sợ hãi.
Tuy nhiên Hồng Liên phu nhân đã thuê chúng với số tiền cực lớn, giờ bỏ không làm, chúng làm sao mang nổi cái danh La Thần.
Theo như chúng biết, hai tỷ đệ ấy là con của chính thất. Nếu thành chủ Vương Trùng Dương có mệnh hệ gì thì quyền thừa kế thuộc về hai đứa nó, bất
quá Vương Lộ Phi lại là nữ, Vương đông vẫn còn là tiểu hài tử, đương
nhiệm quyền này có hơi chút khó khăn, song Hồng Liên phu nhân vợ hai lại không chấp nhận điều này. Bà ta muốn con của bà ta lên làm thành chủ,
cho nên mới thuê sát thủ tới sát hại hai tỷ đệ này.