“Những cái này không phải máu chứ? Chắc là sốt cà chua hả?” Phụ nhân chỉ những vết máu trên người Kiều Vân rồi hỏi.
“Đúng rồi! Máu đấy!” Nữ hài đáp lại tỉnh bơ.
Phụ nhân biểu cảm hơi rung động, vội vàng nói: “Kì quái, có máu thì chắc là do đánh nhau nên bị thương, nhưng sao chả thấy vết thương nào vậy”.
Xoa cằm suy nghĩ một hồi, tiểu Trần liền nói: “Có thể là bị một căn bệnh
hiểm nghèo nào đó, ho ra máu liên tục. Sống trong một gia tộc giàu có,
ma pháp sư nhiều vô cùng. Chính bản thân là một ma pháp sư mà lại không
thể bộc lộ được tài năng của mình do mắc bệnh từ bé, liên tục bị khinh
thường, khi dễ. Vì quá uất ức, không muốn liên lụy đến mọi người nên bỏ
nhà trốn đi. Sau bao nhiêu gian nan vất vả trèo đèo lội suối, y phục
không còn nguyên vẹn, mà lại ho ra máu liên tục. Dẫn đến bị kiệt sức,
thiếu máu, hoa mắt, chóng mặt, nhức đầu, rồi trực tiếp ngất ở trên ngọn
đồi. May mắn gặp được con ở đấy nên đưa về chăm sóc”.
Nghe vậy
phụ nhân cũng gật gù tỏ vẻ đã hiểu, hai mẫu tử này nhìn lại Kiều Vân bị
ngất, trong mắt ánh lên sự thương cảm. Nếu như để nàng nghe thấy điều
này chắc trực tiếp đập đầu vào đậu hũ tự sát mất. Bởi cuộc đời nàng đã
bị thêu dệt thành một câu chuyện đầy đau đớn, éo le…
“Mà thôi, mẫu thân đi nghỉ đi, trời cũng sắp tối rồi, mai chúng ta sẽ bán thảo dược mua thuốc”.
Nữ hài dặn dò phụ nhân một hồi, sau đó ra ngoài hình như là chuẩn bị cơm
nước, tiện tay bỏ thảo dược hái được vào trong hũ cạnh cánh cửa, đậy nắp lại. Và ngày hôm đó cứ thế trôi qua tẻ nhạt.
Trước mắt Kiều Vân hiện tại, chỉ là một mảnh đen kịt, giống như động đen vũ trụ, tối tăm và không chút ánh sáng.
Từng đợt, từng đợt đau đớn vẫn truyền lên thần thức, cảm giác khó chịu như bị ngàn vạn con kiến cắn.
Vận dụng cái thứ năng lực ở con mắt kia, gần như khiến tinh thần lực của
nàng khô cạn, chấn động kịch liệt. Ma lực nguyên tố trong người cũng gần như là hết sạch.
Tuy nhiên, tốc độ hồi phục của nàng trong trạng thái vô thức vô cùng nhanh, chỉ trong một đêm mà ma lực đã khôi phục
gần như hơn nửa, tinh thần cũng bớt đau đớn một chút.
Sáng hôm sau.
Trước thân thể Kiều Vân đang có hai nữ nhân một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm vào nàng.
“Ủa sao nàng ta còn chưa có dậy nữa, hay là… Chết rồi?”
Phụ nhân mở miệng nói.
“Con cũng không biết! Có khi chết thật rồi cũng nên, mất máu nhiều thế cơ mà…” Hài nữ bất đắc dĩ đáp lại.
“Kiểm tra thử xem có phải tử thi không?” Phụ nhân quay ra nhìn nữ hài.
Hai người nhìn nhau cùng gật đầu, sau đó thì…
“Phù… Thân thể vẫn mềm mại như trước, không phải tử thi, nhịp thở vẫn bình
thường. Chúng ta đa nghi quá rồi”. Phụ nhân vuốt trán, thở phào nhẹ
nhõm.
“Còn sống là tốt rồi. Thôi, con đi bán thảo dược đây”. Nữ
hài vội vàng xoay người nhìn ra ngoài cửa. Đi đến chiếc hũ lôi bốn cây
thảo dược ra. Thảo dược vẫn tỏa hương thơm ngát, tươi tốt như trước lúc
hái. Đó chính là cái đặc trưng của thảo dược, nếu bảo quán cẩn thận thì
cho dù nửa năm cũng không hề héo.
Đúng lúc ấy, bên ngoài có truyền tiếng nói xôn xao.
“Đại ca, lần này thật không tệ! Quanh chỗ núi rừng khỉ ho cò gáy này có một
thị trấn. Chúng ta vừa đến đe dọa một chút là bọn người dân sợ vỡ mật,
tất cả đều nhờ vào đại ca là ma pháp sư đó nha”.
“Đúng thế! Thu
được thật nhiều tiền a. Mấy ngàn đồng tiền bạc chứ ít gì. Hình như đây
là căn nhà cuối cùng thì phải. Trông tồi tàn thế này chắc chẳng có bao
nhiêu đâu, lại còn ở xa chỗ thị trấn nữa chứ”.
Thanh âm này mang theo ý xu nịnh rõ như ban ngày.
“Ừ! Vô xem thử, nhỡ đâu lại có mỹ nhân. Hắc hắc…”
Nữ hài vừa ra khỏi cửa, thấy ở xa xa mấy chục mét có một đám người. Đôi
mày thanh tú hơi nhướng, quát lên: “Các người là ai? Sao lại tới đây?”
Đám người vừa tới toàn bộ đều là nam nhân, có 5 người tất cả. Kẻ nào trông
cũng hầm hầm, ánh mắt bất thiện, hông đeo trường kiếm. Dẫn đầu bọn chúng là một đại hán da đen, cao gần hai mét, cơ thịt cuồn cuộn.
Vừa thấy nữ hài, bọn người kia hơi sững sờ một chút, sau đó cười ầm lên.
“Ha ha, chỉ là một con nhóc mà cũng lớn miệng. Ồ, tư dung không tồi, lớn
lên chắc xinh đẹp lắm đây. Nếu theo đại gia làm thị nữ thì sẽ được ăn
sung mặc sướng đấy”.
Tên đại hán dẫn đầu nhếch mép, đưa tay vuốt chòm râu cười nói.
“Đúng đúng! Ha ha”. Bọn đứng đằng sau cười nói phụ họa, giọng điệu thập phần bỉ ổi.
Nữ hài sắc mặt khẽ biến, mặt đỏ bừng. Nhất thời không hiểu tại sao hôm nay lại gặp phải bọn ăn cướp này thì trong nhà lại truyền ra thanh âm nhẹ
nhàng ôn nhu.
“Tiểu Trần nhi, có chuyện gì ngoài đó thế”.
Thanh âm vừa truyền ra, bọn người kia hơi sững sờ một chút. Từ trong nhà phụ
nhân chậm rãi bước ra ngoài, đứng ngay cạnh nữ hài. Nhìn ra phía năm
người mới đến, trong mắt ánh lên sự run sợ.
“Ồ! Không ngờ cái
chốn khỉ ho cò gáy này lại tìm được một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần thế
này. Chẳng lẽ nơi đây có mỗi hai người bọn ngươi sống thôi sao? Tiếc
thật!” Đại hán kia ồ lên một tiếng, chăm chú nhìn phụ nhân.
“Đúng vậy! Các người định làm gì? Vì sao lại tới đây?” Phụ nhân khó hiểu nói.
Tên đại hán nhìn một hồi, ánh mắt thâm hiểm, mang theo nụ cười dâm tà, tay chỉ về cái giỏ trên tay Tiểu Trần.
“Lê Minh, Hạ Lôi! Lên trói ai người đó lại cho ta, hôm nay gặp phải cực
phẩm thế này, tất cả cùng hưởng. Sau đó đem bán cho thanh lâu là được
khối tiền. À, tiện thể cướp luôn bốn cây thảo dược kia cho ta, thảo dược hiếm đấy”.
Bốn người đằng sau cầm dây trói hùng hùng hổ tiến tới, biểu cảm bất thiện.
“Các người.... “ Hai mẫu tử triệt để sợ hãi, sắc mặt trắng xanh lẫn lộn.
Nhưng bất lực không làm gì được, lấy sức lực hai nữ nhân yếu ớt làm sao
có thể địch lại năm nam nhân được.
Hai mẫu tử kịch liệt phản
kháng làm bọn chúng động nộ. Một tên mặt dài, mắt híp nhìn nguy hiểm kia giơ tay hung hăng tát phụ nhân một cái. Phụ nhân cơ thể đã ốm yếu do
bệnh tật lâu năm không chịu nổi, ngã lăn xuống đất, liên tục ho ra máu,
da dẻ trắng bệch.
“Không được đụng vào mẫu thân ta! Người bị bệnh rất nặng… “ Tiểu Trần mặt đỏ bừng, khóc lóc nức nở.
“Hừ! Yếu như vậy thì đợi huynh đệ ta vui vẻ xong chắc chết luôn quá. Mặc kệ, tiếp tục trói lại!” Đại hán đứng sau hô lớn.
Hai người mau chóng bị trói sang một bên. Tên đại hán to lớn nhìn về ngôi
nhà gỗ, khuôn mặt chữ điền lướt qua vẻ tàn nhẫn: “Ngôi nhà này… Đốt trụi đi”.
Hắn giơ bàn tay đen sạm, một ngọn lửa xuất hiện. Vung tay
về phía trước, đoàn hỏa diễm bắt đầu biến lớn, bao bọc quanh ngôi nhà gỗ ọp ẹp.
“Mẫu thân, tỷ tỷ kia… “ Tiểu Trần hai mắt đỏ hoe, khuôn
mặt đỏ bừng nhìn lại căn nhà. Bọn cướp thì đứng cười ha hả, dường như
khung cảnh trước mắt chúng sẽ là căn nhà bị đốt trụi thành tro tàn.
Dị biến bỗng phát sinh không giống như những gì chúng mong đợi. Hỏa diễm
đang bành trướng dần dần thu nhỏ lại, theo cánh cửa bay vào trong nhà.
Một trận đồ ma pháp đỏ rực từ từ bay ra ngoài, trận đồ này đang hấp thu hỏa diễm tứ phía. Chuyện xảy ra nhất thời làm bọn người kia câm nín, hai
mẫu tử kia thì hớn hở vô cùng.
“Hừ! Chỉ một Đại pháp sư sơ kì thôi mà cũng giương oai diễu võ”.
Thanh âm nữ tử mê người vang khắp ngọn núi, làm bọn người kia kinh sợ tột độ. Đây chính là uy áp của một siêu cấp cường giả, thanh âm này làm tâm
thần chúng rung động kịch liệt.
“Hãy sám hối cho những tội lỗi mà các ngươi gây ra đi! Cảm nhận nỗi đau của những người bị các ngươi hại chết!”
Trận đồ nghịch chuyển, hỏa diễm từ đó bay ra, trực tiếp cuốn lấy năm nam
nhân ăn cướp. Bị hỏa diễm thiêu đốt tuyệt đối không phải cảm giác dễ
chịu gì, chúng đau đớn đến nỗi không ngừng la hét, chẳng mấy chốc tan
thành tro bụi bay theo gió. Đến chết chúng cũng không hiểu, nếu như
không mò tới đây, có lẽ kết cục đã khác.
Hai mẫu tử dù sao cũng
là lần đầu tiên chứng kiến cảnh giết người kinh khủng thế này, nhất thời vẫn ngây ngốc ra đó. Một lúc say mới tỉnh táo lại, vội vã dìu nhau vào
trong nhà, xem tình hình.
Trong nhà tất cả vẫn còn nguyên, không
sứt mẻ dù chỉ là một chút, vẫn còn nguyên như ngày hôm qua. Ở chiếc
giường tre đơn sơ vẫn là một nữ tử xinh đẹp đang nằm, không có bất cứ
một hành động gì, hai mắt nhắm tịt, trên người phủ một tấm chăn mỏm.
Kiều Vân dần mở đôi mắt nặng trĩu, để lộ con mắt đỏ máu đáng sợ, làm cho phụ nhân giật nảy mình, ngay cả Tiểu Trần đã nhìn thấy một lần cũng không
khỏi thổn thức.
Phụ nhân cùng Tiểu Trần vội vàng nói: “Cảm ơn nữ hiệp vừa ra tay giúp đỡ”.
Đôi môi hơi mở, nàng chậm rãi nói: “Gọi ta là Kiều Vân, ta phải cảm ơn hai
người mới đúng. Ở chỗ này ít ra vẫn đỡ hơn ngoài đồi núi làm bạn với
rừng xanh và thú vật”.
“Ơ nhưng mà sao tỷ lại ra nông nỗi này chứ?” Tiểu Trần lập tức hỏi.
“Cái này là do khi làm phép, bị tổn thương quá nặng, cho nên mới tàn nhưng
không phế như bây giờ. Cơ thể ta hiện tại tạm thời không thể di động
được, bất quá vẫn cảm nhận được những thứ xung quanh. Làm phiền mấy
người chăm sóc vài hôm vậy. Cái câu chuyện ngươi dựng về ta ấy, cũng
được đó chứ”. Kiều Vân cười mỉm nói.
“Ngại quá!” Nghe vậy Tiểu Trần đỏ mặt quay sang một bên, gãi gãi đầu cười hì hì, trông đáng yêu vô cùng.