Kiều Vân đang lơ lửng trên không, chuẩn bị đi tìm Hoàng Khương thì bỗng
nhiên có chín lão già phi thăng đến, có bảy lão già thực lực cấp bậc
Hiền triết. Nàng hơi nhướng mày nhìn chín đạo thân ảnh phía trước, phía
sau họ chính là Hoàng Khương.
“Ha ha, vậy là các ngươi trực tiếp
đem hắn đến đây cho ta à? Có vẻ biết điều đấy”. Kiều Vân cười nói, thanh âm mang lực lượng hùng hậu, chấn nhiếp thiên địa.
Chín lão giả
chỉ hơi nhíu mày, còn tên Hoàng Khương thì run như cầy sấy. Lão giả mặc
hoàng bào thêu chín con rồng chắn trước mặt hắn mở miệng: “Vị đại nhân
này có thể nể mặt bổn đế, tha cho Khương nhi một mạng được không. Ta sẽ
giáo huấn hắn nghiêm chỉnh, để hắn không phạm sai lầm này nữa”.
“Cái kiểu nói chuyện đó... Ngươi là Quang Minh đại đế phải không?” Kiều Vân nói.
“Đúng vậy, Quang Minh đại đế chính là tại hạ”. Lão giả đó gật nhẹ đầu, dưới
uy áp khủng bố của nàng mà vẫn đứng thẳng lưng như vậy, chứng tỏ ngạo
khí cũng lớn.
“Hắn hại chết muội muội của ta, trừ khi các ngươi
tự tay giết hắn hoặc giao hắn cho ta. Thì con cháu Hoàng gia của ngươi
sẽ còn nguyên, yên bình sinh sống. Còn nếu không thì... ta sẽ cho cả cái cung điện của ngươi thành cát bụi”. Lời này nói ra khiến chính lão giả
mặt tối sầm lại, đấy không phải trực tiếp đe dọa hắn sao. Một lão giả
không nhịn được mà nói: “Hoàng huynh, không cần nói nhiều với ả ma đầu
này làm gì. Chúng ta liên thủ giết ả, ta không tin bảy Hiền triết với
hai Paladin cao cấp không trấn áp được ả”.
“Câm mồm!” Kiều Vân
quát một tiếng, tức thì một hỏa cầu từ tay bắn về phía lão giả vừa nói.
Tốc độ hỏa cầu nhanh tới mức khó có thể nhận biết bằng mắt thường, chỉ
thấy một tia lửa xé ngang bầu trời. Lão giả bị trúng chiêu tuy đỡ được
nhưng bị bắn ngược ra đằng sau, tạo thành một lỗ lớn sâu tới trăm mét,
phun ra một búng máu rồi bất tỉnh.
Chấn động.
Chỉ với một
chiêu thức đơn giản, có thể trực tiếp đem một cường giả Hiền triết đánh
đến trọng thương, thậm chí không có nổi năng lực phản kháng. Mà Kiều Vân mới chỉ sử dụng mức độ một phần ngàn sức mạnh, như vậy là đã nương tay
lắm rồi. Lấy thực lực của nàng, sát tử mấy người này cũng chỉ tương
đương với dẫm bẹp vài con kiến thôi.
Tám lão giả còn lại thần sắc vô cùng khó coi. Lão hiệu trưởng học viện lập tức hét: “Bày Thất Đại
Nguyên Thần Trận. Người còn lại đi chữa trị cho Trương Chính”.
Bảy lão giả không hẹn mà cùng nhảy lên, bao vây Kiều Vân theo hình thất
giác. Ma lực nguyên tố dần dần bành trướng, lần lượt theo thứ tự Kim,
Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Quang, Ám kết nối với nhau tạo thành bảy bức tường
đem Kiều Vân nhốt bên trong. Bên trên có vô vạn mảnh băng cùng mảnh gươm chém xuống, bên dưới thì vô số cự thạch cùng dây gai phóng lên, bốn
phương tám hướng xung quanh hỏa diễm, quang năng, bóng tối liên tục vây
công. Uy lực trận pháp vô cùng cường đại, cường giả Đại hiền triết trở
xuống có thể trực tiếp vị vây chết, Vương giả hiền triết muốn phá còn
gặp chút khó khăn. Tất cả Hoàng Khương, Quang Minh đại đế, Hiệu trưởng
học viện ma pháp cùng sáu lão giả còn lại thấy Kiều Vân không phản kháng thì thầm thở phào.
Nhưng Kiều Vân là thứ gì cơ chứ, Thần ma cấp
bậc, trên cả thống lĩnh (Đang viết truyện nổi hứng lỡ tay buff quá trớn, hôm sau đọc lại mới nhận ra, nhưng mà thôi kệ, sắp tới kiểu gì cũng bị
nerf:v). Cái trận pháp nho nhỏ này còn lâu mới làm khó được nàng. Ma lực khẽ động, trận pháp trực tiếp tan biến, bảy lão giả sắc mặt trắng bệnh, phun ra một búng máu.
Kinh sợ, khuất phục. Là hai từ dùng để
biểu thị tình trạng của mấy lão giả lúc này. Hoàng Khương sợ hãi tột độ, hắn hi vọng phụ hoàng mình cùng mấy vị cường giả có thể trấn áp Kiều
Vân, làm cho hắn trở nên an toàn, nào ngờ trong nháy mắt đã bị nàng đánh trọng thương.Quang Minh đại đế lúc này vô cùng tức giận, hắn quát Hoàng Khương: “Súc sanh! Ngươi là con út nên không phải làm việc triều chính, ngược lại ung dung tự tại nhiều quá, ỷ mình là hoàng tử nên thích chọc
ai thì chọc đúng không? Mang đại họa cho chúng ta, may mà nàng ta còn
không mất kiểm soát mà hủy luôn cái đế quốc này. Chứ không thì bây giờ
cái đất nước này chỉ tồn tại trong lịch sử đại lục rồi”.
Hắn nói
cũng có phần có lý, Quang Minh đại đế là một người anh minh, biết phân
biệt phải trái. Chỉ là hắn không biết cách dạy con cái. Gia tộc họ Hoàng quang minh chính đại, tồn tại mười mấy ngàn năm nay nhờ một tên hoàng
tử mà bị diệt vong. Lý do hắn hiện thân hôm nay cũng chỉ vì muốn thay
mặt đứa con ngu ngốc xin lỗi, đồng thời thử giao thủ với siêu cấp cao
thủ đột ngột xuất hiện này.
Mấy lão giả còn lại cũng vô cùng
thấu hiểu. May mắn thay Kiều Vân không phải loại người hiếu sát, thích
tắm trong mưa máu. Nàng vẫn giữ được tâm trí, không để tâm ma hoàn toàn
kiểm soát, chỉ là mất bình tĩnh. Với lại nàng không có thói quen giết
người vô tội. Mội người làm mà đem cả gia tộc gánh chịu hậu quả, trong
khi đó biết bao nhiêu người lương thiện.
“Thế bây giờ có đem hắn giao cho ta xử trí không?” Trầm ngâm hồi lâu, Kiều Vân mới mở miệng.
Đồng loạt bảy lão nhân đều nhìn Quang Minh đại đế, ý muốn để hắn quyết định. Quang Minh đại đế nhìn lại Hoàng Khương, khẽ lắc đầu. Mà Hoàng Khương
lúc này vô cùng sợ hãi, phụ hoàng hắn đồng ý giao nộp hắn cũng chết, mà
không đồng ý giao nộp hắn cũng chết, thậm chí còn lôi theo tất cả người
Hoàng gia chết theo. Mà phụ hoàng hắn tính cách như nào hắn còn không
biết, vì lợi ích của hậu bối là hàng đầu. Hắn lúc này rất hối hận, hối
hận vô cùng, nếu như hắn không trêu vào Kiều Vân, thì đâu phải chịu kết
cục như thế này. Chỉ tiếc hắn hối hận lúc này, đã quá muộn rồi.
“Ngươi phạm tội liên quan đến sự an nguy của toàn gia tộc, trời đất khó dung
tha. Ngươi chính thức bị trục xuất ra khỏi Hoàng gia. Kiều Vân! Ngươi
muốn làm gì hắn, ta không quản nữa. Vĩnh biệt”. Quang Minh đại đế hùng
hồn nói, trực tiếp nắm cổ áo Hoàng Khương ném về phía Kiều Vân.
“Quyết đoán lắm, không hổ Quang Minh đại đế. Kỳ thực nếu các ngươi không đồng ý thì ta cũng chỉ giết mình Hoàng Khương thôi. Ta không độc ác đến mức
sát tử hoàn toàn một gia tộc đâu, trừ khi các người bức ép ta. Kẻ nào
làm kẻ đó chịu, chỉ thế thôi”. Kiều Vân cười mỉm, nhìn Hoàng Khương, sát khí bỗng bùng phát mạnh mẽ.
“Giết ngươi ngay bây giờ thì tiện
nghi cho ngươi quá. Ám ảnh kinh hoàng”. Kiều Vân niệm phép, ma nguyên tố ám hệ trực tiếp bao bọc lấy Hoàng Khương. Khiến hắn vô cùng thống khổ.
Mỗi khi Kiều Vân tìm lại được một phần cơ thể, trong đầu nàng lại xuất
hiện cách sử dụng những thần thông đặc thù. “Ám ảnh kinh hoàng” là một
trong số đó, gây ra ảo cảnh đối với người trúng chiêu, khiến kẻ đó nhớ
lại những tội lỗi hay tổn thương của hắn, làm cho tinh thần hắn sợ hãi,
tổn thương nặng nề.
“A... a.. đừng đến đây... tha cho ta...
đừng... ta sai rồi... á“ Thấy Hoàng Khương ngũ quan vặn vẹo, miệng liên
tục hét những từ ngữ khó hiểu, thần sắc khó coi, tám lão giả không biết
nói gì. Đương nhiên biết nàng làm gì. Họ thầm hít vào một ngụm khí lạnh, khẽ lắc đầu. Thủ đoạn trả thù của nàng cũng quá ngoan độc rồi. Quang
Minh đại đế cũng chỉ biết siết chặt tay, không dám nhìn Hoàng Khương,
hắn biết đó là báo ứng hắn phải nhận, nhưng dù sao vẫn phải cảm thấy
thương tiếc, dù sao Hoàng Khương cũng là nhi tử của hắn.
Khoảng
mười lăm phút sau hắc khí dần dần tan đi. Hoàng Khương lúc này thảm bại
hoàn toàn, đôi mắt vẫn thất thần, mơ hồ nhìn phía trước, mồ hôi hột lấm
tấm trên mặt, ngũ quan vặn vẹo vô cùng khó coi. Kiều Vân chỉ cười lạnh,
từ tay vung ra một đoàn hỏa diễm, trực tiếp thiêu đốt hắn thành tro bụi, tan theo làn gió.
“Vương Lộ Phi... rốt cuộc thì ta cũng đã trả
thù cho muội. Sau này ta cũng chẳng biết nên ăn nói như thế nào đối với
gia đình muội nữa”. Kiều Vân tuy thù đã trả, nhưng trong tâm cảm thấy
hối hận. Nhàn nhạt nhìn qua tám lão giả đứng dưới, nàng thở dài nói: “Ta sẽ rời khỏi nơi này. Phiền các người chuyển lời xin lỗi của ta đến mấy
người ở ký túc xá ám hệ vì đã lừa dối họ, và cả gia tộc Vương thị ở La
Sương thành nữa. Tạm biệt”.
Nói rồi, Kiều Vân trở lại hình dáng con người, trực tiếp li khai.