“Từ đối với bản thân tin tưởng mười phần, cho tới nay, mọi chuyện đều trong vòng khống chế.” Nghiêm Yên đứng dậy, dùng hương nhóm lên chút tàn
hương, “Cho nên một khi thất bại, liền rối loạn trận tuyến… Yên nhi đó
là đến giúp công tử mà.”
Vệ Vô Hạ hơi hơi nheo lại đôi mắt, “Lần trước ngươi muốn cơ hội vào kinh tham tuyển, lần này lại muốn cái gì.”
“Có hội diện thánh.” Nghiêm Yên hơi hơi giương cằm lên, “Yên nhi nếu lựa
chọn con đường này, thì không hy vọng giữa chừng lại phát sinh chuyện
xấu, càng không hy vọng Vệ công tử thu hồi sự ủng hộ với Yên nhi.”
Vệ Vô Hạ trầm ngâm, “Ngươi muốn như thế nào?”
“Đừng hỏi Yên nhi muốn gì, chỉ cần có thể khiến nàng ấy đồng ý đề nghị của
công tử, cam tâm tình nguyện ở cùng với công tử, không phải được rồi
sao?”
“Ngươi vì sao phải làm vậy?”
Nghiêm Yên cười cười,
đôi môi xinh đẹp đỏ mọng giương lên một độ cong vô cùng xinh đẹp, “Lần
trước công tử cũng đã hỏi qua vấn đề này.”
“Nhưng ngươi đâu có trả lời.”
Nghiêm Yên mỉm cười cúi đầu, một lúc lâu sau nói nhỏ: “Yên nhi từ nhỏ song
thân đều mất, gửi nuôi ở Vị gia, bác đối với ta vô cùng tốt, ta không
thể báo đáp, hy vọng tương lai có thể giúp ích cho Vị gia một chút.”
Vệ Vô Hạ nhíu mày, rõ ràng không tin, “Chỉ như vậy?”
“Cũng bởi vì… Yên nhi từ nhỏ đã ngưỡng mộ nhị biểu ca. Không những không có
được đáp lại, còn bị người ta ép cùng tam biểu ca ở cùng một chỗ. Yên
nhi vốn đã nhận mệnh, ai ngờ… hiện tại ngay cả danh phận tam thiếu phu
nhân cũng chẳng thuộc về ta.”
“Ngươi… thích Vị thiếu?” Vệ Vô Hạ
cảm thấy kinh ngạc. Hắn vẫn cho rằng Nghiêm Yên có ý với Thiếu Dương, mà quyết định tham gia tuyển tú, cũng bởi vì nguyên nhân thất tình.
“Lạ lắm sao?” Nghiêm Yên khẽ cúi mắt, che đi sự cô đơn trong mắt. “Cảm tình cũng chưa từng lấy vĩ đại làm tiêu chuẩn, huống hồ muốn nói tới vĩ đại, nhị biểu ca cũng tuyệt đối không thua kém tam biểu ca.”
“Đây là nguyên nhân chân chính khiến ngươi bán đứng nàng ấy?” Vệ Vô Hạ châm chọc cười khẽ, “Ngươi đang trả thù.”
“Yên nhi cũng không cảm thấy như vậy. Chính là.. theo nhu cầu thôi. Sau khi
chuyện này kết thúc, Vị gia nên trở lại Vị Tất Tri, Yên nhi có thể vào
cung, mà Hách Liên Dung, chính là thiếu nhị biểu ca bên cạnh, lại có
thêm công tử làm bạn, cũng chẳng thiệt thòi gì.”
“Ta đang nghĩ, có lẽ ngươi lưu lại gả cho Vị Thiếu Quân cũng không sai.”
Nghiêm Yên bật cười, “Công tử cảm thấy Yên nhi sẽ tạo thành uy hiếp với Thục phi nương nương?”
Vệ Vô Hạ nhẹ nhàng nhíu mi, không quá thích loại cảm giác bị người ta vạch trần này.
“Thực ngoài ý muốn, công tử thế nhưng cũng sẽ bận tâm đến thân tình đâu.”
Nghiêm Yên chỉ chỉ nơi cạnh cửa. “Yên nhi mang đến Kỷ lâu Nhất Thanh
rượu trân quý, vốn muốn cùng công tử uống rượu giải sầu, bây giờ… chúc
mừng sớm cho sự thành công của công tử đi.”
Ánh mắt Vệ Vô Hạ rời đến cạnh cửa, nơi đó quả nhiên có một vò rượu, nhưng mà cũng quá nhỏ đi, đại khái chỉ bằng hai nắm tay, ánh sáng đỏ sậm thu hút, có vẻ
càng thêm đáng yêu.
Nghiêm Yên rời đi, đi gặp Hách Liên Dung, mà Hách Liên Dung cũng thực ngoài ý muốn ở trong này còn có thể gặp được Nghiêm Yên.
Hơn nữa sau khi nàng phất tay, nhìn chằm chằm đám nha hoàn bà vú của mình rời đi, có vẻ quỷ dị.
“Yên nhi tới khuyên nhị biểu tẩu đáp ứng yêu cầu của Vệ công tử, cùng hắn đến kinh thành.”
….
Một cuộc nói chuyện này của Nghiêm Yên liền kéo dài tới khi đem xuống, bà
vú ngoài cửa chờ đến mức có chút không kiên nhẫn, lại sợ gặp chuyện
không may, rốt cuộc gõ gõ cửa, “Phu nhân, người vẫn tốt chứ?”
Nàng hỏi, áp lỗ tai đến cánh cửa đang đóng, cũng không phòng ngừa chuyện cửa phòng đột nhiên mở ra, Nghiêm Yên từ nơi nào xuất hiện, nhìn như muốn
đi ra.
Bà vú kia có chút kinh ngạc, thăm dò nhìn vào trong, thấy
Hách Liên Dung đưa lưng về phía nàng nằm trên giường. Một chút hương khí ngọt nị từ trong phòng nhẹ nhàng bay ra, bà vú kia không khỏi có chút
lo lắng, đang muốn đi vào xem xét, bị Nghiêm Yên ngăn lại.
“Đi báo cho Vệ công tử, phu nhân ăn nhầm mê dược Đoàn Tụ, cấp bách muốn hắn nghĩ biện pháp giải cứu.”
Bà vú kia kinh ngạc dị thường, nhưng cũng vội vàng phân phó người đi,
không lâu sau, liền thấy Vệ Vô Hạ vội vã đi tới, sắc mặt âm trầm dọa
ngươi.
“Đây là biện pháp của ngươi?”
“Chỉ cần ván đã đóng thuyền, nàng còn có thể có lựa chọn khác sao?”
“Ngươi…” Vệ Vô Hạ hận không thể đem nữa tử mảnh mai trước mắt xé thành ngàn mảnh, “Nếu ta muốn làm vậy, ta đã sớm làm.”
Nghiêm Yên cười cười, “Yên nhi thật không biết Vệ công tử vẫn là một kẻ chính nhân quân tử, thật sự thất kính rồi.”
Vệ Vô Hạ nén giận trước sự châm chọc của nàng, ngay sau đó Nghiêm Yên lại
nói: “Yên nhi chỉ có năng lực như thế, nếu công tử vẫn cứ kiên trì
nguyên tắc của chính minh, liền đuổi nàng về bên người biểu ca đi, bọn
họ nhất định sẽ thực cảm kích ngươi, nếu không… Yên nhi cũng không biết
sau khi trúng mê dược Đoàn Tụ xong, không người giải dược thì sẽ thành
dạng gì.” Nói xong, nàng lại lộ ra nụ cười tinh khiết thiện lương vô
hại, nhẹ phúc thân, “Còn mong công tử đừng quên ước hẹn với Yên nhi, Yên nhi cáo từ.”
Nghiêm Yên xoay người đi được hai bước, lại quay
đầu nhìn chằm chằm hai bà vú trước cửa kia, “Ngay cả trong phòng của Vệ
công tử các ngươi cũng muốn nghe sao?”
Hai bà vú kia vội vàng theo Nghiêm Yên rời khỏi viện, lưu lại Vệ Vô Hạ đứng trước phòng Hách Liên Dung, khó khăn bước đi.
Đây là điều hắn muốn sao? Nghiêm Yên nói rất đúng, nếu quả thực xảy ra
chuyện gì, theo như tính tình của Hách Liên Dung tất nhiên sẽ không quay lại nữa, tương đương với việc phần thắng của chính mình sẽ lớn hơn chút nữa, nhưng đây thật là điều hắn muốn sao?
Ngửi mùi hương ngọt
lịm từ trong phòng, Vệ Vô Hạ chần chừ đi vào trong cửa, nhìn bóng dáng
nhỏ bé và yếu ớt trên giường kia, Vệ Vô Hạ không ngờ lại cảm thấy hối
hận.
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, đến tột cùng là vì điều gì?
Chỉ vì tra tấn nàng sao? Hắn cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng vẫn làm như vậy, giống như hiện tại, hắn nhưng lại cho phép một nữ nhân chết
tiệt hạ mê dược với nàng.
Đối với Nghiêm Yên, Vệ Vô Hạ hoàn toàn
hiểu được cái gì gọi nhìn người không thể nhìn tướng mạo, vì đạt được
mục đích của mình, nàng làm việc này… a… Vệ Vô Hạ cười tự giễu, bản thân không phải cũng như vậy sao? Hắn cùng Nghiêm Yên, cùng một loại người.
Hiện tại làm sao bây giờ? Vừa không thể tìm người khác đến làm giải dược cho nàng, nhưng cũng không cam lòng cứ như vậy đem nàng trở về bên người Vị Thiếu Quân, như vậy… Vệ Vô Hạ quả thực không nhận ra chính mình, hắn
nhưng lại trở lên lề mề, hắn không biết rốt cuộc là điều gì thay đổi
hắn? Hắn chỉ biết rằng, bản thân không thích loại cảm giác này.
Hương vị ngọt lịm bên trong không biết vì sao càng thêm đậm đặc, Vệ Vô Hạ chỉ cảm thấy mình không thể hô hấp, một cỗ xao động ngo ngoe từ hạ phúc
chậm rãi dâng lên, khiến toàn thân đều trở nên nặng nề.
Làm liền
làm! Vệ Vô Hạ hắn còn sợ mang thêm một tội danh nữa hay sao chứ! Khó
chịu tháo xuống quần áo đang ngăn cản mình, Vệ Vô Hạ bước tới bên
giường, cởi đi ngoại thường vứt trên giường, mới vừa đem quần áo Hách
Liên Dung cởi được hai lớp, liền nghe bên ngoài có bà vú khẩn cấp hô,
“Công tử! Công tử! Cháy!”
Mi Vệ Vô Hạ vô thức khinh động, ngẩng đầu lên, “Sao lại cháy?”
“Không biết, nơi nơi đều là khói!”
Vệ Vô Hạ nhìn Hách Liên Dung đang nhắm nghiền hai mắt, ngoài thường cũng chẳng mặc, đi theo bà vú kia ra khỏi viện.
Quả nhiên một làn khói đặc không biết từ đâu bay tới, Vệ Vô Hạ lập tức sai
người tìm kiếm nguồn lửa, gây sức ép nửa ngày, mới phát hiện là một
chiếc xe lấp trong bụi rậm bên ngoài sân phòng bếp đốt lên, lại bởi vì
bụi rậm quá khó cho nên lửa nhỏ hóa to, sợ bóng sợ gió một hồi.
Lại quay trở lại phòng Hách Liên Dung, nơi đó một mảnh tối đen, ánh nến không biết cháy hết hay đã bị gió thổi tắt.
Vệ Vô Hạ đi tới cạnh bàn, muốn thắp lên ánh nến lại phát hiện lõi nến quá
thấp, liền không miễn cưỡng nữa, đóng cửa phòng lại đi đến bên giường,
từ trong bóng đêm tìm kiếm vạt áo người trên giường, tinh tế sờ soạng,
đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên chiếc cổ thon dài.
“Nên tỉnh đi?”
Vệ Vô Hạ thấp giọng hỏi, không có được lời đáp lại, hắn lại đôi mắt hẹp
dài, xoay người áp lên bóng dáng tinh tế kia, vươn tay tóm chặt lấy
chiếc cổ tuyết trắng, “Nghiêm cô nương, kế sách của ngươi rất không cao
minh.”