Ác mộng!
Hách Liên Dung gặp một cơn ác mộng kinh hoàng.
Nàng mơ thấy mình xuyên
không, rời xa cha mẹ người thân, tới một thế giới hoàn toàn xa lạ. Trong thế giới xa lạ kia, nàng là một quận chúa, sau lại trở thành huyền chủ, nàng có một lão cha quận vương suốt ngày kêu trời bất công, đối với
nàng lại thần kỳ yêu thích, ngay tại khi nàng một lần nữa cảm nhận được
sự ấm áp của gia đình, nàng lại phải rời xa địa phương kia, rời xa lão
cha quận vương của nàng, đi xa ngàn dặm.
Nàng cơ hồ đối với cảnh
trong mơ này thất vọng, vì cái gì vừa có được lại để cho nàng mất đi?
Cho nàng một lần nữa, nhưng vẫn là chịu đối xử như vậy?
Một gia đình biến thái đến độc ác, trượng phu quần là áo lụa là tên khốn, đại tẩu cũng không hề
tốt gây khó dễ, tiểu cô kỳ quái, bà nội lại một chút cũng không hiền
lành.
Nhượng bộ nhân nhượng cũng không đổi được chút tôn trọng, hòa khí dịu dàng cũng không có được chút đối xử công bằng, nhà này biến thái chết tiệt, các nàng rốt cuộc muốn
cái gì?
Sau này, nàng cân nhắc hiểu được, các nàng cần, là càng thêm biến thái.
Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng, lấy biến thái trị biến thái.
Cảnh cuối cùng trong mơ, nàng biến thành biến thái đệ nhất thế giới.
Thật đáng sợ.
Hách Liên Dung giãy dụa mở to mắt, nhìn thấy đầu giường gỗ khắc hoa run sợ hồi lâu, mới nhấc tay
lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ngồi dậy, phát hiện gối thế nhưng thấp,
tai cũng ù ù đến khó chịu, làn da dưới khóe mắt có chút buộc chặt.
Nàng thế nhưng lại khóc sao? Vì gia đình kia sao? Thiết~ thật không đáng.
Nghĩ lại đêm qua. Vui
sướng khi ném đồ rồi bỏ đi đồng loạt mạnh mẽ xuất hiện. Hách Liên Dung
rốt cuộc xác định kia không phải là một cái y y mộng đẹp. Còn nhớ đến vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của những người đó. Thật sự khiến cho thể xác
và tinh thần của người ta thư thái. Không biết người trong Vị gia tính
toán xử trí nàng như thế nào. Nàng ngày hôm qua, thời điểm nói xong mọi
chuyện trở về phòng, nghe thấy tiếng khóc kêu trời gọi đất lớn nhỏ của
các vị nãi nãi, cùng với tiếng hô kinh thiên, giận không thể át của lão
phu nhân.
Xem ra vẫn là nàng đi lầm
đường. Nàng vẫn cảm thấy nhân quả báo ứng đúng là to như vậy. Nàng có
thể đã xem nhẹ cả một quần thể biến thái này. Hiện tại tốt rồi. Đồ vật
này nọ cũng đã ném. Nói cũng nói ra hết. Cùng lắm thì chính là chưa lên
lớp, mách lẻo với hoàng đế, đem nàng trả lại Tây Việt quốc gây khó dễ.
Bất quá, Hách Liên Dung mơ hồ cảm thấy, người Vị gia dám làm như thế
thật.
Đứng dậy, Hách Liên Dung
vươn vai. Sau đó mở ra cửa sổ, nàng đột nhiên phát hiện nguyên lai mây
cũng là bay trên bầu trời màu lam, cây cũng là màu xanh. Phong cảnh cũng là thực thuộc về cõi trần. Tâm tình thật sự tốt a.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa chần chờ. Một thanh âm nhuyễn nhu trấn động nhẹ nhàng vang lên. “Nhị thiếu nãi nãi? Người thức dậy chưa?”
Hách Liên Dung lên tiếng. “Vào đi.”
Cánh cửa khẽ phát ra âm thanh, vài nha đầu bưng chậu rửa mặt tiến vào, đi đầu đúng là Bích Đào.
Hách Liên Dung kinh ngạc một chút, “Bích Liễu đâu?”
Bích Đào nhanh nhẹn vắt
khô khăn mặt, một bên nói. “Bích Liễu cả tối hôm qua lo lắng cho thiếu
nãi nãi, như thế nào cũng ngủ không được, ta để cho nàng nằm thêm một
lát.”
Hách Liên Dung gật đầu,
cũng không để ý, lòng tràn đầy cân nhắc lát nữa chính mình là chủ động
ra ngoài xem phản ứng của những người khác, hay cần lấy tĩnh chế động,
làm bộ không có việc gì?
Rửa mặt chải đầu xong, khi Hách Liên Dung đang dùng điểm tâm, Bích Liễu mới mang vẻ mặt thất sắc
xuất hiện, “Thiếu nãi nãi, nô tì ngủ quên, thỉnh thiếu nãi nãi trách
phạt.”
Hách Liên Dung không hề để ý này nọ, cho dù không ai hầu hạ, việc rửa mặt chải đầu chính nàng cũng có thể làm, liền khoát ta. “Không sao cả.”
Nàng nói xong câu đó, cảm
thấy mọi người trong phòng đang cẩn thận nhìn nàng, Hách Liên Dung lúc
này mới phát hiện vài cái tiểu nha đầu kia trên mặt đều ít nhiều mang
theo chút phòng bị, liền ngay cả Bích Đào tươi cười cũng không được tự
nhiên như vậy, nàng giống như có thể đột nhiên bạo phát bất cứ lúc nào.
Ha hả, nàng… này có tính là một trận thành danh không?
Dùng xong điểm tâm, Hách
Liên Dung vốn định đi xem Hồ thị, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không tốt,
loại thời điểm này cùng Hồ thị qua lại quá nhiều chỉ càng thêm liên lụy
tới nàng, vẫn là tĩnh xem biến là tốt rồi.
Không để cho Hách Liên Dung chờ lâu lắm, một lúc sau liền có nha hoàn đến thông báo, nói là tam thiếu gia đến đây.
Hắn nhưng thật ra là người tốt nhất để can thiệp. Hách Liên Dung trong lòng cười nhạo một chút
năng lực của bác chồng này, đi theo nha hoàn ra phòng khách.
Vị Thiếu Dương đang ở trong sảnh dùng trà, thấy Hách Liên Dung đi ra vội vàng đứng dậy. “Nhị tẩu.”
Hách Liên Dung gật gật đầu, cũng không vô nghĩ, “Các ngươi tính toán xử trí ta thế nào?”
Vị Thiếu Dương hướng nha
hoàn phía sau Hách Liên Dung khoát tay để cho các nàng lui ra, do dự một chút nói: “Bà nội nói cho tẩu đi dâng trà cho đại tẩu nhận lỗi, việc
này bỏ qua.”
Hách Liên Dung cười, hừ một tiếng, “Nghe qua ta tựa hồ còn có lợi, ngươi cũng hiểu được ta hẳn là sẽ đi nhận lỗi?”
Vị Thiếu Dương nhún nhún vai, “Hiện tại đi nhận sai không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết, cho nên không cần quan tâm tới.”
Hách Liên Dung kinh ngạc một chút, Vị Thiếu Dương nghi ngờ nói: “Làm sao vậy?”
Hách Liên Dung lắc đầu, “Ngươi không phải đến đàm phán sao? Ngươi nên thuyết phục ta đi nhận sai mới đúng.”
Vị Thiếu Dương khẽ cười
một chút, “Đệ thật là nhận mệnh mà đến, bất quá làm cho các nàng ngẫu
nhiên chịu giáo huấn một chút cũng tốt, các nàng dù sao cũng quá mức.”
Hách Liên Dung đột nhiên
có điểm sinh khí, “Liền bởi vì ngày hôm qua ta ném vỡ đồ vật này nọ,
ngươi mới cảm thấy được các nàng quá mức? Nếu ta vẫn chịu đựng, các nàng có phải hay không sẽ không quá mức?”
“Không.” Vị Thiếu Dương
ngẩng đầu, “Việc làm của các nàng đệ không thể đồng tình, chính là…..
Ngày hôm qua đệ…..” Hắn đột nhiên nói lắp một chút, nhìn xuống phía
dưới, không tự giác nhấp nháy mắt môi, “Nếu ngày hôm qua đệ ở đây, sẽ
không đồng ý để Bích Đào đến Thính Vũ hiên.”
Bên tai Vị Thiếu Dương hơi nhiễm một chút đỏ ửng, Hách Liên Dung cũng thật sự để ý thấy động tác
nhỏ nhặt của hắn, bởi vì hắn tựa hồ muốn giấu diếm cái gì, nhìn về phía
đôi môi hắn, Hách Liên Dung cũng có điểm không tự nhiên, mặt cũng không
tự chủ nóng lên.
Tuy rằng là bị người ta
đặt bẫy, nhưng nàng ngày hôm qua đích thực đã cường hôn hắn, nhưng lại
đem bờ môi của hắn cắn nát, cho nên, hắn ngày hôm qua vẫn không có xuất
hiện, là sợ hai người gặp mặt lại khó xử.
Trong phòng lâm vào trầm
mặc ngắn ngủi, sự trầm mặc này so với lời nói đều làm cho người ta càng
thêm xấu hổ, hai người đều có ý muốn tránh cho ánh mắt tiếp xúc, cuối
cùng, Vị Thiếu Dương ho nhẹ một tiếng. “Về sau có chuyện gì tẩu đi tìm
nương… nhị nương thương lượng, hoặc là tìm ta, về phần Bích Đào, tẩu đem nàng trở về đi, đừng để cho trong lòng chính mình không thoải mái.”
Hách Liên Dung gật gật
đầu, Vị Thiếu Dương khóe miệng hơi hơi co quắp, thong thả bước đi hai
bước, ‘Kia… Đệ đi trước.” Hắn đi tới cửa, lại dừng lại, quay đầu hướng
Hách Liên Dung nói: “Nhị tẩu, đệ hẳn là thay mặt người nhà nói với tẩu
tiếng xin lỗi.” Dứt lời, áy náy mỉm cười, xoay người rời khỏi.
Hách Liên Dung nhìn khung
cảnh hành lang dài, ngây người mất một lúc lâu, đột nhiên thở dài, nàng
đó lấy như thế nào không phải là Vị Thiếu Dương đâu!
Vị Thiếu Dương đi rồi,
suốt một ngày cũng không có ai lại đến quấy rầy Hách Liên Dung, cùng so
sánh ngày hôm qua cẩn thận cẩn thận, nàng hôm nay dường như tới thiên
đường rồi, tuy nhiên, nàng biết đây chính là thời điểm bình yên trước
bão táp, trận chiến chính thức đến tối hôm nay mới chính thức khai hỏa.
Buổi chiều, thời điểm Hách Liên Dung cảm thấy ngủ đã đủ giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức xong, đứng lên
chuẩn bị thỏa đáng, cũng hảo hảo vừa đúng thời điểm dùng cơm chiều.
Mang theo Bích Liễu đến
Thính Vũ hiên, Bích Liễu so với ngày hôm qua rõ ràng nói ít đi, Hách
Liên Dung cười nói: “Ta sẽ không thường xuyên nổi điên.”
Bích Liễu vi san một chút, cúi đầu đi ở phía trước dẫn đường. Đi tới đại sảnh, quả nhiên, mỗi
người đều một bộ dạng sẵn sàng đón địch. Số ghế đại khái cùng hôm qua
giống nhau, chính là bỏ thêm lớn nhỏ vị trí của Vị tam cùng Vị tứ, lớn
nhỏ nãi nãi, bà nội Ngô thị khuôn mặt lãnh diện, nhìn không chớp mắt vào dãy bàn ghế, nhị phu nhân Hồ thị thấy Hách Liên Dung đi vào đại sảnh,
vội vàng đứng lên, Vị Thiếu Dương cũng đứng lên. “Người đến đông đủ, đi
dùng cơm đi.”
Đại phu nhan Nghiêm thị
liếc mắt nhìn Vị Thiếu Dương một cái, vẫn chưa nói cái gì, vừa vặn lại
không chút sứt mẻ, lại nhìn trong đại sảnh, tam phu nhân, tứ tiểu thư
cùng biểu tiểu thư đều đứng lên, đại thiếu gia Vị Thiếu Huyên đứng lên,
bị Ngô thị trừng mắt lại ngồi xuống, tam tiểu thư Vị Thu Cúc cười ha hả
vẫn ngồi tại chỗ cũ, cũng không có ý tứ nhúc nhích.
Hết thảy giống như hiện
trường phim trường tạm dừng không chút phát ra tiếng động, hành động của mọi người chậm rãi biến chậm, đứng lên dừng lại, nhìn không đứng lên,
không đứng lên ngồi ở chỗ chủ thượng, lại nhìn Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung không nói
lời nào, đứng ở trước cửa ra vào đại sảnh xem xét mọi người, không
kháng, cũng không náo, không có gì đặc biệt giống như chưa từng có việc
gì phát sinh.
Lão phu nhân thấy bộ dáng
này của Hách Liên Dung, trên mặt trầm xuống thật sâu, gõ mạnh một chút
quải trượng trong tay, trầm giọng nói: “Đừng cho là nhóm người chúng ta
không dám đối với ngươi như vậy, ngươi rốt cuộc là bước vào cửa Vị gia
ta, nháo loạn cũng phải nghĩ tới mặt mũi Vị gia, hiện tại ngươi châm trà nhận sai với đại tẩu ngươi, chuyện này cho qua, về sau hảo hảo sống, ai cũng không khó dễ ngươi!”
Lão phu nhân vừa nói dứt
lời, lúc này có nha đầu bê đến chén trà, Hách Liên Dung nhìn chén trà
kia trầm mặc nửa ngày, ngay tại thời điểm mọi người bắt đầu khẩn trương, Hách Liên Dung nâng lên chén trà, đi đến trước mặt lão phu nhân.
Trong đại sảnh vang lên
một trận thanh âm hít thở, là tam tiểu thư Vị Thu Cúc, nàng còn nhớ rõ
ngày hôm qua thời điểm Hách Liên Dung bắt đầu nổi bão, chính là từ một
chén trà bắt đầu.
Hoảng sợ trên mặtVị Thu
Cúc nhanh chóng truyền tới trên mặt mỗi người, sắc mặt Vị lão phu nhân
cũng không tự nhiên như vừa rồi, ngay khi Hồ thị nhẹ nhàng hô lên: “Nhị
thiếu nãi nãi…” Vị Thiếu Dương cũng ý đồ ngăn lại Hách Thiên Dung…
Hách Liên Dung nhẹ nhàng
khúc tất, đem trà đưa đến trước mắt lão phu nhân. “Bà nội, ngày hôm qua
tôn tức xác thực có sai, bình hoa cuối cùng kia ném không đúng địa
phương, quấy nhiễu nãi nãi, bà nội, mong bà nội tha thứ.”
Vị lão phu nhân kinh ngạc
nửa ngày, nhìn quanh bốn phía, nhìn nhìn lại Hách Liên Dung trước mắt.
Hách Liên Dung cúi đầu, vẫn duy trì tư thế khúc tất, lão phu nhân nhìn
Ngô thị ngồi ở bên cạnh, Ngô thị khuôn mặt buộc chặt, hiển nhiên là tâm
tình càng kém, lão phu nhân hơi hơi nhíu mày, hướng Hách Liên Dung khoát tay. “Nói với đại tẩu ngươi đi!”
Hách Liên Dung phúc thân.
“Tạ ơn bà nội tha thứ.” Tiếp theo, liền đem chén trà đặt lên bàn ăn
trước mặt lão phu nhân, nàng đứng bên cạnh lão phu nhân, tiếp tục trầm
mặc.
Bởi vậy, lão phu nhân thật khó xử, dù sao, ngày hôm qua, cư xử của Hách Liên Dung kia cũng thật
dọa người, hôm nay nói tạ lỗi, coi như là nõi, chính là nói với không
phải chính chủ.
Trong đại sảnh mọi người
ngươi xem ta, ta xem ngươi, ai cũng không chịu thể hiện, cũng không ai
dám nói chuyện, liền ngay cả tam phu nhân nói nhiều cũng mân khóe miệng
nhìn chằm chằm lớn nhỏ nãi nãi, bà nội, xem các nàng ứng phó như thế
nào.
Ngô thị ngồi ở ghế, khóe
máy giật nửa ngày, cuối cùng chậm rãi đứng dậy hướng lão phu nhân nói:
“Xem ra gia đình này, tôn tức không đảm đương nổi!”
Dứt lời, Ngô thị cởi xuống một chuỗi chìa khóa bên hông ném tới trên bàn, xoay người rời khỏi đại sảnh.