Thiếu Phu Bất Lương

Chương 12: Chương 12: Chương trình dạy dỗ của người đàn bà đanh đá




Hách Liên Dung cơ bản không hiểu rõ tình huống như thế nào đã bị cô ta kéo xuống đất, áo khoác bị nàng kia mang tới: “Mặc vào!”

Hách Liên Dung nhìn quần áo rồi ngơ nhác nhìn nữ tử trước mắt. Bích Liễu cùng hai lục y nha hoàn đứng ngoài cửa đều lộ ra vẻ mặt hoảng loạn.

“Cô…Là ai?”

Nàng kia không trả lời, quay đầu đi ra cánh cửa, nó với bọn người Bích Liễu: “Còn không đi giúp nàng mặc quần áo, chậm trễ chuyện của ta…”

Bích Liễu không đợi nàng nói xong liền vọt vào cửa, nhanh chóng giúp Hách Liên Dung sửa sang xiêm y đồng thời nhỏ giọng nói: “Vị này chính là thiếu phu nhân Hàn gia, chút nữa nàng nói cái gì thiếu phu nhân nhất định phải nghe theo, đừng chọc nàng phát hỏa.”

Hóa ra nàng ta chính là người gặp người sợ Hàn thiếu phu nhân. Phong thái này đúng là dọa người, có điều…Hách Liên Dung dụi nhẹ mắt lại ngáp một cái: “Nàng tìm ta làm gì?”

Bích Liễu búi cho Hách Liên Dung một kiểu tóc đơn giản, liếc nhìn ra ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Hàn thiếu gia cùng nhị thiếu gia là bạn chí cốt, cùng nhau chơi đùa. Trước kia lúc không thấy Hàn thiếu gia đâu, Hàn thiếu phu nhân sẽ chạy tới phủ chúng ta tìm người. Nói vậy hôm nay Hàn thiếu gia lại không về nhà.”

Hách Liên Dung sửng sốt nửa ngày mới suy nghĩ cẩn thận “cùng nhau chơi đùa” là ý tứ gì. Nói vậy vị Hàn thiếu gia này cùng Vị Thiếu Quân cùng một tuồng ăn chơi trác tang nhưng nàng không quan tâm, việc này có liên quan gì tới mình. “Ta đây cũng không biết Hàn thiếu gia ở đâu, nàng tìm ta có ích lợi gì?”

Bích Liễu ấm ớ một chút, Hàn thiếu phu nhân đã từ cửa chính bước vào: “Biết cô không có giá trị ta cũng không muốn tìm cô, nhưng đám người Vị gia trốn còn nhanh hơn cẩu, ta chẳng còn bọn họh nào khác! Cô đã hiểu chưa?”

Hách Liên Dung cuối cùng cũng hiểu được nàng đã bị trên dưới Vị gia đẩy ra làm lá chắn. Người nhà này cũng thật tuyệt tình, lúc gặp mặt thì giáo huấn nàng rất oai phong cơ! Lúc ăn cơm thì ép nàng ăn thứ mình không thích! Rồi kiếm nha hoàn thông phòng gây khó dễ cho nàng! Còn giờ thì sao? Mượn lời Hàn thiếu phu nhân, trốn còn nhanh hơn cẩu, nghe thật đã tai.

Ngay câu này đã khiến nàng rất có cảm tình với vị thiếu phu nhân này. Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Hồ thị nói hy vọng nàng có thể mạnh mẽ một chút. Dám nửa đêm làm loạn đến nữ nhân nhà người khác thì ở nhà chắc cũng là kẻ cầm đầu, mấy bà mẹ chồng hay em dâu kia chẳng là cái đinh gì hết.

Hách Liên Dung không nói them gì nữa, cố gắng bình tĩnh, thong dong đi ra khỏi phòng. Ra khỏi cửa phòng mới phát hiện trong viện có bốn người vạm vỡ cầm theo lửa đứng chắn ở đó, tay áo kéo hết lên, lộ ra những cánh tay được xăm trổ bá đạo. Đúng là điển hình của xã hội đen. Ngoài ra còn có hai phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) cường tráng, xem tướng mạo cũng không phải là người dễ đối phó.

Hách Liên Dung liếc nhìn Hàn thiếu phu nhân một cái. Nàng ta bĩu môi: “Không có bọn họ sao ta đi vào được? Cô không cần sợ hãi, cứ ngoan ngoãn phối hợp với ta là đến nơi.” Dứt lời nàng vẫy tay một cái, hai phụ nhân cường tráng kia tiến đến lấy dây thừng định trói Hách Liên Dung.

Hách Liên Dung hoảng sợ lùi về hướng phòng mình: “Cô định gì?”

“Không biết Vị Thiếu Quân giấu Hàn Sâm ở đâu. Ta trói cô đi tìm Vị Thiếu Quân. Một mạng đổi một mạng, nếu hắn không đem Hàn Sâm giao ra đây, ta quyết không bỏ qua!”

“Này này này!” Mắt thấy hai phụ nhân kia hung hổ tiến đến phía mình, Hách Liên Dung muốn đóng cửa lại, nhưng nàng không phải đối thủ của hai người kia. Cổ tay cứng ngắc, đã bị người ta bắt lấy. Hách Liên Dung kêu to: “Cô cũng nói ta không có giá trị gì. Vị Thiếu Quân ngay cả ngày tân hôn cũng không về nhà, sao có thể vì ta mà giao chồng cô ra.”

“Cho nên mới nói cô vô dụng!” Trên mặt Hàn thiếu phu nhân tràn đầy khinh thường. “Nữ nhân vô dụng ta thấy qua rất nhiều, nhưng cô là kẻ vô dụng nhất! Đêm tân hôn cũng để cho hắn chạy, khiến hắn rủ Hàn Sâm đi ăn chơi đàng điếm. Chờ ta bắt được Hàn Sâm xem sẽ xử lí hắn như thế nào?” Nàng bẻ ngón răng rắc: “Về phần tên tiểu tử Vị Thiếu Quân kia. Muốn làm ta xấu mặt sao. Hừ! Nếu hắn không tuân theo, ta liền lột trần cô diễu trên đường lớn. Để xem là hắn dọa người hay ta mới dọa người!”

“Này này…” Hách Liên Dung yếu ớt kêu lên, không phải nàng nghe bị lột trần diễu phố dọa cho sợ hãi mà vì hai người hạ nhân kia như hổ báo đã đồng loạt xông lên, đem nàng trói xong.

Quay đầu lại nhìn Bích Liễu thì thấy nàng mặt mày sầu não đứng ở một góc trong phòng nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt mang theo một loại ý nghĩ muốn hi sinh nhưng lại thêm thần sắc không dám hạ quyết định.

Hách Liên Dung giống như tù phạm bị hai tên phụ nhân lực lưỡng đẩy từ trong phòng ra, đột nhiên phát hiện ở những chỗ âm u trong viện có không ít người đang rình coi trộm nhìn theo. Nào là nha hoàn bên người lão phu nhân, rồi nha hoàn của bọn họ vị phu nhân, tiểu thư trong nhà… Đều là nha hoàn của từ nhỏ đến lớn, nhưng chủ nhân thì một người cũng không lộ diện.

Thật nực cười!

Trong lòng Hách Liên Dung lúc này cảm thấy tràn ngập bi ai như tráng sĩ bọn họh mạng, nàng đến cùng là đã đắc tội với ai? Tại thời điểm thái bình thịnh thế như này mà tùy tiện ngủ một giấc cũng có thể biến ** chất.

Hàn thiếu phu nhân giơ đuốc cầm gậy trói con tin xong liền nghênh ngang đi ra cửa lớn của Vị gia. Bọn nha hoàn, gia đinh theo đuôi Hách Liên Dung ra khỏi Vị gia đều chỉ vì quan sát tình huống đang xảy ra, căn bản không có ý định giải cứu.

Thẳng đến khi Hách Liên Dung bị đưa lên xe ngựa của Hàn thiếu phu nhân mới nhìn thấy Hồ thị cùng nha hoàn đi ra từ cửa chính, vội vàng chạy theo xe ngựa, liên tục vừa chạy vừa kêu. Nhưng nàng cũng nghe không rõ nàng đang nói cái gì vì xe ngựa đã bắt đầu chạy, bọn họh khá xa Hồ thị.

“Đi Đoàn Tụ bọn họ.”

Hách Liên Dung nghe thấy Hàn thiếu phu nhân ra lệnh một câu, nói thật dứt khoát, có vẻ như thường hay đến.

“Haiz”. Hách Liên Dung ngồi vào bên cạnh Hàn thiếu phu nhân. “Kế hoạch của cô hôm nay sẽ không thành công đâu. Cô không phát hiện thái độ của người nhà Vị gia lúc chúng ta xuất môn? Bọn họ chỉ ước gì cô bắt ta đem ra làm ra chút chuyện gì đó, sau đó có thể lấy cớ đuổi ta ra khỏi nhà.’

Hàn thiếu phu nhân trừng mắt với Hách Liên Dung: “Bị đuổi ra khỏi cái nhà đó cũng là do cô tự chuốc lấy! Chỉ có kẻ nhu nhược mới bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ. Nhìn cái bộ dạng của cô đã biết là đồ vô dụng, đêm tân hôn mà cũng chịu vò võ một mình, không bắt nạt cô thì bắt nạt ai?”

“Là do… Hắn không trở lại thì ta có biện pháp gì?” Hách Liên Dung lên tiếng biện bạch.

“Hắn không trở lại thì cô phải hỏi thăm hắn ở đâu, sau đó đánh tới cửa đem hắn tóm trở về? Cô ấy à? Vậy mà vẫn còn tâm tư để ngủ!” Hàn thiếu phu nhân dùng đầu ngón tay dứ dứ trán Hách Liên Dung vài cái, tỏ rõ ý chỉ tiếc không rèn sắt thành thép.

“A…” Hách Liên Dung rất muốn sờ sờ cái mũi. Đừng nói nàng không phải loại người có tính bọn họh này, cho dù phải nàng cũng căn bản không biết đi làm cái gì? Chuyện ‘đánh tới cửa’ chỉ vì tóm trở lại cái tên Vị Thiếu Quân khốn kiếp nào đó? Để hắn về cho chướng mắt nàng chắc?

“Thế nào? Đám nữ nhân Vị gia có phải hôm nay không cho cô chút mặt mũi nào không?”

Hách Liên Dung sửng sốt hỏi: “Sao cô biết?”

“Hừ!” Hàn thiếu phu nhân tỏ vẻ xem thường. “ Người vợ ở nhà chồng vốn là người ngoài, không có nam nhân xuất đầu lộ diện thay cô, còn không nhằm vào cô thì nhằm vào ai. Huống hồ nhóm người Vị gia này cũng giống những kẻ ở nhà chồng ta thôi, chỉ được cái giương nanh múa vuốt là lành nghề nhất.”

Hách Liên Dung hiếu kì nói: “Chẳng lẽ lúc cô đến Hàn gia cũng bị…”

“Hừ!” Đôi mày liễu của Hàn thiếu phu nhân dựng thẳng lên: “Bà mẹ chồng chết tiệt kia của ta sau ba ngày tân hôn liền thu xếp nạp thiếp cho Hàn Sâm, tìm một đứa nha hoàn trực tiếp dâng đến trong phòng hắn.”

Ái chà? Hách Liên Dung sao lại cảm thấy cái chuyện xưa này có chút quen tai?

“Thế lúc đó cô làm gì?”

“Lúc đó thì có thể làm gì?” Đại đa số nữ nhân đều thích bát quái, nhất là những người đang lắm chuyện phẫn nộ như thế. Hàn thiếu phu nhân khóe miệng cong lên, dĩ nhiên coi Hách Liên Dung trở thành thính giả nhiệt tình nhất, đồng thời cũng bày ra thái độ truyền thụ kinh nghiệm. “Ta chờ hai kẻ bọn họ cởi hết liền dẫn người xông vào, sau đó đem con nha hoàn kia ném lên giường cha chồng!”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả?” Hàn thiếu phu nhân có chút không kiên nhẫn. “Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, sau trận đấy, bọn họ cũng không dám nhắc lại việc nạp thiếp cho Hàn Sâm.”

“Vậy cha chồng cô thì sao? Ông ta không nói gì ư?”

“Ông ta thì nói cái gì? Nam nhân đều là quỷ háo sắc, có tiểu nha hoàn nõn nà hầu hạ, ông ta sướng còn không kịp!”

Hách Liên Dung sau nửa ngày mới hoàn hồn. Đây được xem như nàng được bồi bổ kiến thức về như thế nào mới là người đàn bà đanh đá. Nàng cười gượng hai tiếng: “Hàn thiếu phu nhân thật đúng là nữ trung hào kiệt…”

Hàn thiếu phu nhân chắp tay nói: “Quá khen, quá khen. Cô đừng gọi ta là Hàn thiếu phu nhân, cứ gọi ta là Kim Bảo, ta tên Tiền Kim Bảo.”

« Ta tên Hách Liên Dung. »

« Ta biết, đã sớm nghe qua. » Tiền Kim Bảo khoát tay : « Tên thật chẳng có chút khí phách gì hết. »



Tuy rằng nàng không ưng ý với cái tên của mình cho lắm nhưng dường như Tiền Kim Bảo cũng không có ý cười nhạo nàng.

« Kim Bảo, này… » Hách Liên Dung ý bảo dây thừng trên tay mình.

« Không được ! » Tiền Kim Bảo giận tái mặt. « Hôm nay phải tìm ra Hàn Sâm, hắn là kẻ thiếu tự chủ nhất, hai ngày này không biết bị ả hồ ly nào mê hoặc rồi. » Nói xong nàng trừng Hách Liên Dung : « Nói vậy cũng để thấy là cô vô dụng cỡ nào, nếu cô quản tốt Vị Thiếu Quân thì sẽ không xảy ra chuyện như lúc này. »

Hách Liên Dung buồn bực than thở: « Cô trói sai người rồi, lão phu nhân hôm nay vừa tìm nha hoàn thông phòng cho Vị Thiếu Quân, nói hắn thích nàng, cô bắt nàng đến may ra còn thành công. »

« Nha hoàn thông phòng ? » Tiền Kim Bảo nhìn Hách Liên Dung với ánh mắt có chút khinh thường: « Cô chấp nhận rồi ? »

Hách Liên Dung nháy mắt mấy cái : « Ta không chấp nhận thì bọn họ cũng sẽ đưa đến. »

« Đưa đến cô liền đánh trở về ! » Tiền Kim bảo liền trợn mắt liếc mắt nhìn nàng một cái. « Đừng tưởng bọn họ là quả phụ thì không ai dám động đến. Để ngày nào đó tìm vài tên nam nhân nhét vào phòng bọn họ đi, cam đoan về sau bọn họ sẽ nghe lời răm rắp hết lượt! »

« Khụ ! » Hôm nay Hách Liên Dung gặp nhiều kích thích lắm rồi.

Tiền Kim Bảo lơ đễnh nói : «Sau này nếu bố chồng ta chết, bọn họ mà dám không nghe lời, ta ngay lập tức làm như vậy. »

Hác Liên Dung lãnh đạm nói : « Thật ra cũng không cần biến thành cục diện coi nhau như cừu nhân thù địch. Bọn họ chỉ muốn duy trì hiện trạng, không muốn vị trí sắp xếp trong gia đình bị thay đổi. Có khi cô nhường một bước, chờ bọn họ hiểu được cô không phải muốn xâm lấn mà là muốn dung nhập thì sẽ không có chuyện gì nữa. »

Tiền Kim Bảo kinh ngạc mở to mắt : « Sao cô có thể nghĩ như vậy chứ? »

Hách Liên Dung bị khí thế cường hãn của nàng làm cho sợ tới mức liếm liếm môi, cẩn thận gật gật đầu : « Thật ra ta đã muốn an an ổn ổn sống hết cuộc đời này, không quan tâm việc Vị Thiếu Quân có về nhà hay không, nạp thiếp hay không…Hắn không về ta còn vui hơn… »

“Phi!” Không đợi Hách Liên Dung nói xong, Tiền Kim bảo dứ dứ mặt nàng một chút: “Cô đúng là ngu ngốc!Cô muốn sống an ổn thì cũng phải có cái gì đó bảo đảm thì mới được chứ. Thứ nhất cô không có chỗ dựa vững chắc, thứ hai không có con nối dõi, ngay cả chồng mình cũng không thể trói bên người, ai thèm coi trọng cô? Cô cho rằng mình dễ dàng tha thứ lùi bước là đến nơi? Chờ bọn họ bắt nạt cô thành thói quen, một ngày không tìm cô gây chuyện thì cả ngày thấy không thoải mái!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.