Về tới Thính Vũ Hiên đã thấy Vị Thiếu Quân đang nằm trong phòng, nàng đến gần mới biết hắn chưa ngủ.
“Sao vậy? Về rồi cũng không đi ăn cơm?”
“Đã ăn ở Vị Tất Tri rồi!” Vị Thiếu Quân dáng vẻ uể oải, lười biếng vươn
tay kéo Hách Liên Dung ngồi bên giường, cầm tay nàng đùa nghịch một lúc
lâu mới cười khẽ: “Liên Dung, tương lai của chúng ta nhất định sẽ vô
cùng tốt đẹp.”
Hách Liên Dung không biết vì sao hắn lại đột nhiên nói vậy nhưng vẫn gật đầu cười: “Hôm nay chàng đến Vị Tất Tri?”
“Ừ, hôm qua ta nghĩ kĩ rồi, cảm thấy vẫn nên nghe theo ý kiến của nàng, nàng vẫn luôn đúng.”
Mặc dù vẫn cười nhưng Hách Liên Dung cảm thấy nụ cười của hắn hoàn toàn
khác với dạo trước, nhẹ nhàng cúi xuống áp lên trán hắn hỏi: “Vậy chàng
có thực sự vui không?”
Vị Thiếu Quân không trả lời lại, vươn tay ôm chặt nàng: “Hai mươi năm
qua ta luôn bốc đồng, xốc nổi, thích gì làm đấy, cuối cùng hậu quả không chỉ chẳng nên cơm cháo gì, ngay đến chút tự tôn cuối cùng cũng suýt
chút nữa đánh mất. Nếu không có nàng, cả cuộc đời ta có lẽ cứ trôi đi vô vọng như vậy.”
Hách Liên Dung phì cười: “Đâu phải là toàn bộ công lao của ta.”
Vị Thiếu Quân chợt hơi tách nàng ra để hai người mặt đối mặt: “Không, chính là nàng, trong lòng ta tự biết rõ nhất.”
Tim Hách Liên Dung lúc này loạn nhịp liên hồi, Vị Thiếu Quân áp tay lên
má nàng, thì thầm từng câu từng chữ cúi mặt ghé sát lại, trong khoảng
cách ngắn nhất ngắm nhìn nàng, chưa bao giờ dịu dàng đến như vậy, trong
đôi mắt chứa đầy sự bất an lẫn cảm kích, còn có chút gì đó mơ hồ không
rõ ràng nhưng thần thái này lại khiến tim nàng đập thình thịch.
Hách Liên Dung chưa từng trải qua cảm giác này, rõ ràng vẫn hít thở đều
đặn nhưng vẫn cảm thấy như thiếu dưỡng khí, tưởng chừng như cứ trong bầu không khí không một lời nói thế này, say mê, đắm chìm mãi mãi.
“Thiếu Quân…ta…ta thấy rất lạ…” Hách Liên Dung dựa mặt vào trong lồng
ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập, để nhịp tim hỗn loạn của hai người hòa vào nhau, thình thịch thình thịch, vô cùng êm tai.
Ngắm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng Vị Thiếu Quân bật cười, lồng ngực
hơi rung động: “Có phải vì tim nàng đang đập rất nhanh không, vừa thấy
hụt hẫng, lại thấy như trong lòng đang bứt rứt, cảm giác như có đôi tay
nhỏ không ngừng cào cào a…”
“A…” Hách Liên Dung cười ngu ngơ hỏi: “Chàng cũng có cảm giác giống vậy ư?”
Vị Thiếu Quân không đáp lại chỉ cười đầy ẩn ý nhìn sâu vào mắt nàng
khiến Hách Liên Dung một lần nữa cảm nhận được hóa ra Vị Thiếu Quân
không còn là đứa trẻ chưa chịu trưởng thành. Bờ vai hắn đã đủ rộng lớn
để nàng dựa dẫm vào, không còn sợ bất cứ mưa gió giông bão nào nữa.
“Thiếu phu nhân?” Giọng nói ngập ngừng của Bích Liễu từ ngoài cửa vọng vào: “Mộ Dung cô nương lại đến nữa.”
Hách Liên Dung như thể bị đánh trở về từ bầu không khí màu hồng lâng
lâng ngọt ngào, thật cứ quấn lấy người ta như muốn đòi mạng, không phải
vừa gặp trước cửa sảnh ăn hay sao, giờ lại đến nữa làm gì không biết?
Vị Thiếu Quân nhíu nhíu mày đang định đứng dậy, Hách Liên Dung thở dài
một tiếng ấn hắn xuống: “Để ta đi thôi, cô ta viết một bản yêu sách dài
thườn thượt ta còn chưa giải quyết xong, chắc là khởi binh đến vấn tội
đây mà.”
“Mặc kệ cô ta, đúng là đồ điên, tự phong cho mình thành Bao Thanh
Thiên.” Vị Thiếu Quân lấy tay chỉ chỉ vào đầu: “Chỗ này của cô ta có vấn đề.”
Hách Liên Dung cực kì kinh ngạc khi nghe đến đại danh của Bao đại nhân ở thời đại này, đồng thời cũng phì cười, đấm nhẹ lên người hắn vài cái:
“Để người khác nghe thấy không tốt đâu, ta đi đối phó chút thôi, sẽ
nhanh quay lại.”
Vị Thiếu Quân cũng không cố chấp, nằm dài lại trên giường, nhìn chằm
chằm theo bóng lưng Hách Liên Dung ra khỏi phòng, miễn cưỡng thở dài một tiếng: “Bích Liễu, đi chuẩn bị nước ấm lại đây, ta muốn tắm.”
Qua một lúc lâu cũng không thấy Bích Liễu xuất hiện, Vị Thiếu Quân ngẩng đầu đang định gọi thêm lần nữa đột nhiên thấy cửa bị đẩy nhẹ ra, một
bóng người chớp nhoáng bước vào.
Vị Thiếu Quân nhìn rõ người bước vào là ai, cũng không buồn đứng dậy, đôi mắt hơi nheo lại hỏi: “Ta đã quyết định rồi.”
Người đến cười khẽ đáp lại: “Nếu có một giải pháp có thể vẹn cả đôi đường, không biết Vị huynh có muốn nghe thử không?”
Vị Thiếu Quân thở dài sau đó lại đột nhiên ngồi dậy, tức giận nói: “Vệ
Vô Hạ, có phải ngươi ăn no rửng mỡ không? Ta quyết định thế nào liên
quan gì đến ngươi!”
Vệ Vô Hạ mím môi cười ngồi xuống: “Việc của Vị huynh đương nhiên không
liên quan đến ta, ta chỉ là…haiz! Huynh cứ coi như ta ăn no rửng mỡ đi,
có thể kết bạn với người ngay thẳng, chính trực như huynh đã là vinh
hạnh của tại hạ, bởi vậy bản thân ta vô cùng hi vọng Vị huynh có thể đạt được tâm nguyện.”
“Ngươi đúng là… không còn tự trọng nữa đúng không?” Vị Thiếu Quân nhíu
mày: “Ta thật sự càng nhìn ngươi càng thấy nghi ngờ, ngươi cứ muốn can
thiệp vào chuyện này rốt cuộc là có mục đích gì?”
Vệ Vô Hạ bật cười: “Tại hạ đã nói rõ thân phận của mình với Vị huynh,
tin rằng với thân phận của ta, Vị huynh không có gì đáng để ta chiếm
đoạt. Huống hồ từ trước đến nay đều là Vị huynh tự cầu xin sự giúp đỡ từ ta trước, huynh cũng chủ động đưa ta vào Vị phủ, khơi dậy hứng thú
trong ta giờ lại đòi vứt bỏ, Vị huynh, làm người phải tích đức mới
phải!”
Vị Thiếu Quân nghe vậy thì không chấp nhận được: “Cái loại người như
ngươi đúng là, lúc nào cũng lập dị, cổ quái, ai biết được ngươi có ý đồ
gì với ta hay không!”
Vệ Vô Hạ ra vẻ kinh ngạc sửng sốt nhưng vẫn giữ nụ cười hòa nhã, lúc sau lại không ngừng cười lớn, đứng dậy đến cạnh Vị Thiếu Quân hơi cúi người xuống: “Vậy cứ coi như ta có hứng thú với huynh đi, Thiếu Quân?”
Vị Thiếu Quân làm động tác nôn ọe kinh tởm, đẩy Vệ Vô Hạ ra liền nhảy
khỏi giường: “Bởi vậy ngươi kích động nha đầu kia gọi Liên Dung đi?”
Vệ Vô Hạ không phủ nhận, xoay người ngồi xuống giường, thu lại ý cười,
nghiêm sắc mặt nói: “Nếu như huynh tán đồng ý kiến của ta, trước hết
đừng để tẩu tử biết được, đến lúc đó cho nàng ấy một bất ngờ lớn!”
Vị Thiếu Quân không nói câu nào, Vệ Vô Hạ tiếp tục thuyết giáo: “Hôm nay huynh nói với lão phu nhân chuyện quay lại làm đồ cổ, lão phu nhân
đương nhiên muốn huynh quay về Vị Tất Tri, ta nhắc đến chuyện mở cửa
hàng, người vừa nghe đã ngay lập tức phủ nhận, xem ra Vị huynh vô cùng
tổn thương đúng không? Nếu đã như vậy, việc gì phải tự ép bản thân mình
làm gì?”
“Họ chỉ là…” Vị Thiếu Quân mím môi, một lúc lâu sau mới đáp: “không muốn nhìn thấy ta thêm một lần nữa thất bại mà thôi.”
“Bởi vậy tại hạ có biện pháp vẹn cả đôi đường, thế nào? Hiện tại Vị huynh có muốn nghe thử hay không?”
Vị Thiếu Quân cũng không cự tuyệt nữa, chậm rãi đứng dậy đến cạnh cửa sổ lẳng lặng hồi lâu, Vệ Vô Hạ cười cười, đôi mày giãn ra, vô cùng hài
lòng, thích thú.
Hách Liên Dung về Thính Vũ Hiên đã là chuyện của một canh giờ sau, phòng Vị Thiếu Quân đã tắt đèn, xem ra là đã ngủ rồi.
Nha đầu Mộ Dung Phiêu Phiêu kia không biết muốn làm cái quỷ gì nữa, kéo
nàng đi dạo đến nửa ngày trong hoa viên, một câu cũng không nói, cuối
cùng bị nàng hỏi gấp quá quẫn trí đáp lại bằng một bài thuyết giáo: “Vị
đại ca là người tốt, cô đừng suốt ngày làm phiền huynh ấy, nếu ngày nào
đó huynh ấy trở nên xấu xa như cô, ta nhất định sẽ dạy cho cô một bài
học!”
Hách Liên Dung ngẩn ra đến nửa ngày mới đoán chắc cô ta đang nói đến Vị
Thiếu Quân mà không phải đại thiếu gia chân chính của Vị gia Vị Thiếu
Huyên. Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Hách Liên Dung quan sát sắc mặt cô ta, nghe giọnng điệu đó khiến trong lòng nàng bỗng dưng sinh ra một dự cảm
xấu.
“Thiếu phu nhân?”
Hách Liên Dung hoảng hồn tỉnh lại, nhìn vào gương thở dài một tiếng, Vị
Thiếu Quân từng nói Mộ Dung Phiêu Phiêu là một đóa hoa đào nát, chỉ sợ
nói không sai, có điều không phải của Vệ Vô Hạ mà là của Vị Thiếu Quân.
Được Nghiêm Yên yêu thầm, có được sự tương tư của Bạch Ấu Huyên, Tử Yên
kia thì không biết là kiểu yêu gì, giờ lại mọc thêm ra một Mộ Dung Phiêu Phiêu nữa. Nếu là Hách Liên Dung trước đây nàng nhất định sẽ cho rằng
mắt của đám nữ nhân đấy có vấn đề, hiệnn tại mới biết bọn họ đều tinh ý, biết chọn người đàn ông tốt để yêu.
Hừ! Hách Liên Dung xiết chặt nắm tay, cứ ngỡ Bạch Ấu Huyên là trở ngại
lớn nhất trên con đường tình ái của mình, nhưng lúc đó bản thân mình vẫn còn u u mê mê, cứ mơ mơ hồ hồ cho qua liền thấy thoải mái, ai ngờ sự
thách thức chân chính giờ mới bắt đầu lên sàn, với thiên tư lẫn dung mạo của Vị Thiếu Quân mà gia nhập giới đồ cổ, còn không phải một đống hoa
thơm cỏ lạ đua nhau nở rộ bay đến hay sao? Đến lúc đó ong bướm dập dìu
tranh mật… nhất định phải tăng cường phòng thủ mới được!
Nghĩ đến đây, Hách Liên Dung liền vặt hết trâm trên đầu xuống, đứng dậy đi sang phòng cách vách.
Phòng thủ, phòng thủ, phòng thủ là chuyện đương nhiên phải làm, nhưng
trước hết phải để gạo nấu thành cơm đã, không thể cứ để tình trạng như
vậy kéo dài mãi được, phải cho hắn ăn no trước! Hách Liên Dung đi đến
trước cửa phòng mới phát hiện suy nghĩ của mình đen tối biết chừng nào,
thật khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, càng nghĩ càng thấy mặt
nóng như lửa đốt, lại cũng có chút ngại ngùng xấu hổ, không khỏi hít sâu vài cái, tự cổ vũ cho mình. Từ trước đến giờ đều là Vị Thiếu Quân chủ
động, giờ mới biết hóa ra chủ động cũng cần đến không ít dũng khí.