Quả thực là vu oan trắng trợn a! Hách Liên Dung lúc ném cái chai đã lựa khoảng cách rất tốt, chỉ sợ đập phải lão phu nhân, không nghĩ tới vẫn là bị chạm vào, ném chết? Ném chết còn nói được đâu! Thật là không phúc hậu, ngày hôm qua còn ăn tổ
yến của nàng đâu!
“Nàng cũng là nữ nhân chanh chua.” Vị
Thiếu Quân trực tiếp nhận định Hách Liên Dung rồi tính sau, bàn tay từ
trong lòng lấy ra một túi vải, mở ra, một chiếc vòng tay vàng rực rỡ ánh kim đưa đến trên tay lão phu nhân, “Bà nội, vòng tay không phải đã đánh mất một cái sao? Tôn tử làm lại một cái, nhìn xem, có phải giống nhau
hay không?”
Lão phu nhân nâng cổ tay nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhếch miệng cười, “Đừng nói, thật đúng là giống nhau, cũng vẫn là cháu nhớ tới bà nội.”
Hách Liên Dung thật sự có chút bội phục tài năng của Vị Thiếu Quân, theo tính cách của lão phu nhân mà nói,
hiển nhiên không thể bị mua chuộc chỉ bởi một cái vòng vàng, hiện tại
hắn chỉ với hai câu nói đã khiến lão phu nhân đẹp lòng, có thể thấy được quan hệ hai người luôn luôn hòa hợp. Hách Liên Dung lại không hiểu, có
lý do gì khiến cho lão thái thái không thích tôn tử tinh anh Vị Thiếu
Dương, mà lại đối với bại gia chi tử Vị Thiếu Quân kính trọng vài phần
đâu?
Hách Liên Dung lại lưu ý thấy, từ lúc
Vị Thiếu Quân tiến vào nhà ăn, có một người vẫn đặt ánh mắt trên người
hắn, không có thu lại, chính là Hồ thị. Nàng trừng trừng nhìn Vị Thiếu
Quân, tựa hồ đối với việc hắn đến cảm thấy kinh hỉ, lại nhìn hắn làm lão phu nhân vui vẻ, trong mắt Hồ thị nhưng lại cũng toát ra vẻ vui sướng.
Cho đến khi Vị Thiếu Quân đảo mắt qua mọi người, lại chưa từng dừng lại
trên khuôn mặt nàng chút nào, Hồ thị mới hiện lên vài nét buồn rầu, nhẹ
nhàng khép mắt xuống, không nói một tiếng, than nhẹ.
Này thật đúng là… Hách Liên Dung cảm thấy nếu nàng có con trai như vậy, sớm đã bóp chết.
Vị Thiếu Quân đột nhiên lại “Ôi chao” một tiếng, “Tứ muội sao lại không tới? Cũng học người ta nổi giận?”
Hách Liên Dung lúc này mới phát hiện Vị Đông Tuyết đích thực không tới, đồng dạng không tới còn có vị cô nãi
nãi kia. Đại phu nhân lúc nói ra Vị Thiếu Huyên cùng Ngô thị không tới
dùng bữa, đối với hai người này cũng không đề cập đến, người bên ngoài
tất nhiên cũng sẽ không hỏi.
Đại lão phu nhân hướng biểu tiểu thư
Nghiêm Yên bên cạnh nhìn thoáng qua, tựa hồ mới phát hiện chuyện này,
tuy nhiên cũng không để bụng, “Cổ cổ quái quái, không cần để ý nàng.”
Vị Thiếu Quân nói: “Theo cháu, nhanh chóng đem muội ấy gả đi, tuổi đã không còn nhỏ, mỗi ngày ở nhà ăn không ngồi rồi.”
Đây là lời người ta có thể nói sao?
Hách Liên Dung chỉ cần tưởng tượng đến người nói những lời này là trượng phu của chính mình, tức giận vô cớ lại nổi lên, bằng hắn, còn có mặt
mũi để nói người khác là ăn không ngồi rồi.
Lão phu nhân chậm rì rì nói: “Thời gian trước đại tẩu cháu cũng là có nói tới. Nói là có gia đình người nào….”
Nàng suy nghĩ nửa ngày. Cuối cùng cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là
nhà ai. “tới hỏi qua bát tự. Sau lại không thấy tin tức.”
“Đại tẩu có khả năng thu xếp việc này.
Ngày khác cháu giúp muội tìm một nhà. Sính lễ nhất định không thể
thiếu.” Vị Thiếu Quân tùy ý nói xong. Thái độ kia thật sự không thể
khiến cho người ta tin được hắn sẽ làm việc này. Chỉ có Hồ thị tin. Do
dự một lúc lâu rốt cuộc khẩn trương mở miệng. “Nhị Thiếu, giúp tứ tiểu
thư tìm chồng, gia cảnh dĩ nhiên quan trọng, nhân phẩm cũng phải tốt.”
Lời kia của nàng vừa thốt ra. Lão phu
nhân thật không vừa ý. “Thiếu Quân có thể nghĩ tới việc này thì tự biết
chừng mực, còn cần con dặn.”
Hồ thị bị sửa lời, cúi đầu. Vị Thiếu Dương nói: “Nhị nương yên tâm. Con cũng sẽ thay tứ muội lưu ý.”
Vẻ mặt Hồ thị lúc này mới thả lỏng một
chút, đối với Vị Thiếu Dương lộ ra một nụ cười. Lão phu nhân tắc miệng,
hừ một tiếng. “Thiếu Quân không đề cập tới việc này. Cháu cũng không thể quản được tứ muội cháu.”
Vị Thiếu Dương cười cười không nói. Hồ thị vội nói: “Tam Thiếu là…”
Nàng vừa mở miệng, đại phu nhân cũng đã mở miệng, “Thiếu Dương bận rộn như vậy, nào có thời gian lo lắng tới
việc này, Thiếu Quân có rảnh thì để hắn lo liệu đi.”
Lão phu nhân nhấp nhé khóe miệng, hiển
nhiên có chút hờn giận, trên mặt Vị Thiếu Quân hiện lên chút không kiên
nhẫn, đứng dậy, nâng lão phu nhân dậy nói: “Bà nội, buổi tối khẳng định
chưa ăn no, lát nữa cháu tới Xuân Khởi lâu lần trước kêu vài món bà nội
thích ăn đưa qua phòng bà nội đi.”
Trên mặt lão phu nhân lại hiện lên ý cười sủng nịch, phất tay, “Đi một chút đi, nhìn bọn họ liền đau đầu.”
Lão phu nhân rời đi một lúc, mọi người
cũng đều đứng dậy, đại phu nhân khẽ cau mày hướng Vị Thiếu Dương nói:
“Thiếu Dương, con đi theo ta.”
Vị Thiếu Dương lên tiếng, chờ đại phu
nhân đi tới cửa mới khẽ nói với Hồ thị: “Nhị nương đừng lo lắng, nhị ca
lần này sẽ ở lại trong phủ vài ngày.”
Hồ thị gật gật đầu, lại giục Vị Thiếu Dương, “Mau đi đi, đừng để cho đại tỷ chờ sốt ruột.”
Vị Thiếu Dương lại hướng Hách Liên Dung gật gật đầu, xoay người theo đại phu nhân rời đi.
Hách Liên Dung lúc này mới cảm thấy
được làm mẹ không phải chuyện đơn giản, đối với con mình quan tâm cũng
không được, lại lo lắng không quan tâm nó thì người ta đối với nó có tốt hay không, nhìn Hồ thị thở dài một tiếng, Hách Liên Dung mới hiểu được
giữa mi gian (khoảng giữa hai lông mày) của nàng nhiều vết nhăn như vậy
là vì sao.
Ra khỏi nhà ăn, Hách Liên Dung cũng
không có trực tiếp trở về Thính Vũ hiên, mà dìu Hồ thị trở về phòng. Hồ
thị cùng Dương thị cùng ở trong Nghênh Hoa Xuân, cùng Thính Vũ hiên đều
là tiểu viện cấp hai, Hồ thị ở sương phòng bên trái, Dương thị bên phải. Thời điểm các nàng tiến vào, Dương thị còn chưa có trở về, Hồ thị nói
có thể nàng đi xem tứ thiếu. Hách Liên Dung lại nhớ tới lúc ra khỏi đại
sảnh rõ ràng thấy Dương thị theo phương hướng phòng của Vị Thu Cúc rời
đi.
Hai người kia cũng thật kì quái, thường xuyên châm chọc nhau, bây giờ có việc lại cùng một chiến tuyến với
nhau. Có điều Hách Liên Dung thấy vậy nhưng không thể trách được, mấy
chuyện kì quái trong Vị phủ còn ít sao? Mượn chuyện vừa rồi mà nói, nàng lại biết được một chuyện rất kì quái, đó là mẹ của tứ tiểu thư Vị Đông Tuyết là ai?
Trong Vị phủ có bốn vị thiếu gia, bốn
vị tiểu thư. Đại tiểu thư cùng đại thiếu gia do vị phu nhân quá cố sinh
ra, mẹ đẻ của nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư đương nhiên là đại phu
nhân, Vị Thiếu Quân và Vị Thiếu Dương là con song sinh của Hồ thị, tứ
thiếu gia còn lại do Dương thị sinh. Duy nhất vị tứ tiểu thư này, không
biết mẹ ruột là ai.
Chẳng lẽ đã qua đời?
Hách Liên Dung hỏi hỏi Hồ thị, nàng run sợ nửa ngày mới trả lời: “Ai! Mẹ ruột của Đông Tuyết là…Nữ tử thanh
lâu, lúc trước cha chồng con chỉ đưa Đông Tuyết trở về, vẫn chưa đem
nương nàng vào phủ. Con đã biết thì sau này ngàn vạn lần đừng nhắc tới
trước mặt lão phu nhân, bà không thích có người nói tới chuyện này.”
À…Cho nên mới nói người nhà này thật sự phức tạp. Đây là điều duy nhất Hách Liên Dung nghĩ đến sau khi nghe đáp án.
Điều này cũng khó trách thái độ của Vị gia với Vị Đông Tuyết lại như vậy.
Vốn Hách Liên Dung tò mò đối với chuyện này nên mới hỏi, không nghĩ sau khi hỏi qua, vẻ mặt Hồ thị không được
tự nhiên. Hách Liên Dung có chút ngượng ngùng, biết rõ mẹ chồng mình
không thích kể lể bát quái (buôn chuyện) thì nàng sẽ không hỏi nàng
chuyện này. Vì thế Hách Liên Dung liền chuyển chủ đề, cầm lấy một bức
thêu trên bàn khen : « Đây đều là nương thêu ? Thật tinh xảo. »
Hồ thị có chút ngượng ngùng : « Bình thường không có việc gì, thêu giết thời gian thôi. »
Hách Liên Dung lại nhìn thấy chiếc tủ
cạnh đó bày một ít thành phẩm, liền cầm lấy vài món đồ. Trong đó có đôi
hài, nhìn kiểu dáng là cho nam tử, Vị lão gia qua đời nhiều năm chắc là
không phải cho người, như vậy là thêu cho con mình đi.
Hồ thị tiếp nhận đôi hài, khẽ lấy tay phủi nhẹ bề mặt vốn không vương chút bụi bặm nào : « Vật này vốn định đưa cho Nhị thiếu… »
Mắt thấy Hồ thị vừa muốn ‘Ai’, Hách
Liên Dung vội nói: « Nương, con gái Tây Việt vốn không giỏi thêu thùa,
không bằng người dạy con, để con biết thế nào là thêu… »
Hồ thi liền nhanh chóng thu hồi vẻ mặt u sầu, lấy lại những món đồ Hách Liên Dung tiện tay lấy xem : « Mấy cái
này thêu nhiều màu rất phức tạp, trước vẫn nên dạy con những cái đơn
giản thôi. »
Vì thế Hách Liên Dung ở chỗ Hồ thị xe
chỉ luồn kim hơn nửa canh giờ, dưới ánh nến mập mờ mắt như muốn bị mù,
thêu chẳng ra cái hình dạng gì. Đây đúng là tự tạo nghiệt thì không thể
sống, ngay cả thêu chữ thập đều bị coi là phế phẩm, không thể dùng, thế
nhưng đến học thêu hoa, không phải muốn chết sao !
May mắn, Hồ thị vẫn là người thấu đáo,
hiểu được tâm tư người khác, nói sắc trời đã hơi sẩm tối, con mau trở về phòng. Hách Liên Dung vội vàng cáo từ ra về, lại khách khí một chút,
nói ngày mai lại tiếp tục đến học. Hồ thị liền an ủi nàng, nói mỗi người đều có sở trường của chính mình, làm cho nàng không cần phải quá câu nệ cố chấp.
Không còn gì phải nghi ngờ, băn khoăn
gì về thiên phú thêu thùa của Hách Liên Dung, ngay cả nàng cũng không để ý đến khả năng này của mình, vừa cười mỉa vừa quay mặt rời khỏi Nghênh
Hoa Xuân. Trên đường về Thính Vũ Hiên, thời điểm cách hoa viên không xa, mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh phía trước, lúc đến gần hơn mới rõ hai
người kia là Vị Thiếu Quân cùng Vị Thiếu Dương. Tuy rằng sắc trời hơi
tối, nhưng hai thân ảnh cao lớn như nhau vẫn làm nàng hoảng hốt một
trận, hai người kia a…Sao lại có sự khác biệt lớn như vậy ?
Bước chân nàng bất giác đi chậm lại,
nàng không phải cố ý muốn nghe lén người ta nói chuyện, nhưng là, lòng
hiếu kỳ trỗi dậy, hơn nữa hai người kia…tựa hồ đang tranh chấp.
« Huynh đáp ứng với đệ sẽ đi thăm mẹ. » Thanh âm tuy rằng dồn dập nhưng vẫn không dấu đi sự ôn hòa thuần hậu
trong đó, chính là Vị Thiếu Dương.
« Này ! Ta chỉ nói sẽ đi gặp chứ chưa
nói khi nào thì đi ! » Giọng nói hơi cao, cũng trong trẻo hơn, tất nhiên là Vị Thiếu Quân. Hách Liên Dung cảm thấy thanh âm này không xứng đáng
với thái độ làm người của hắn, quả thật là đáng tiếc.
« Vậy huynh tính khi nào thì đi ? »
« Ai biết, để xem tâm tình đã. » Vị
Thiếu Quân cười ‘hừ’ , thanh âm có chút châm chọc : « Đúng rồi, vừa rồi
mang thức ăn và rượu ở Xuân Khởi Lâu về biếu bà nội, ta còn phải ở dưới
trướng bồi, ngươi tối nay một mình đi đi. »
Thật sự đáng giận ! Hách Liên Dung ở
một bên nghe được mà nắm chặt tay, thế mà Vị Thiếu Dương vẫn nhẫn nại,
quyết tâm khuyên hắn : « Huynh trước đi gặp nương một chút, hai ngày nay nương luôn lo lắng cho huynh. »
« Gì ? Nương không nhìn mặt ta… »
« Huynh biết rõ nương cho dù nói như vậy nhưng trong lòng vẫn nhớ thương huynh. »
Vị Thiếu Quân hơn nửa ngày không hé
răng, chẳng lẽ đã có chút lương tâm ? Hách Liên Dung tò mò ngó ngó thăm
dò, nhìn thấy vẻ mặt Vị Thiếu Quân khinh thường chu mỏ : « Ngươi đừng
nói dễ nghe như vậy, ngươi là con của ai ? »
Vị Thiếu Dương nhất thời nghẹn lời : « Là…Nhị nương. »
« Ha ! » Trong tiếng cười của Vị Thiếu
Dương tràn đầy khinh miệt, « Ngươi hiện tại là con trưởng đích tôn, cũng đừng quản chuyện của chi thứ hai chúng ta. »
« Nhị ca ! » Vị Thiếu Dương hiển nhiên
có chút tức giận : « Là huynh đáp ứng đệ sẽ gặp Nhị nương, đệ mới thay
huynh chuộc về vòng tay của bà nội, huynh nếu còn càn quấy, đệ sẽ nói
cho bà nội vòng tay của người căn bản là do huynh lấy đi ! »
Hách Liên Dung quả thật không biết nói
gì, cảm thấy hắn lấy trộm đồ lại còn muốn làm người tốt, sau đó để Vị
Thiếu Dương chuộc lại, thật sự là vô sỉ đến cảnh giới cao nhất.
« Ngươi nói đi. » Vị Thiếu Quân nói không chút sợ hãi : « Xem bà nội tin tưởng ai. »
« Huynh… »
“Ôi chao ôi chao ôi chao…” Vị Thiếu
Quân bỗng nhiên hướng tới chỗ Hách Liên Dung đang nấp, nở nụ cười dài:
« Liên Dong, ngươi nhìn lén lâu như vậy, đến cùng là nhìn lén ta hay
nhìn lén em chồng đây ? »
Bởi vì Thiếu Dương đưa lưng về phía
Hách Liên Dung, nghe Vị Thiếu Quân nói như vậy mới quay lưng lại. Hách
Liên Dung vốn cũng không biết tính sẽ trốn đi đâu, thấy thế liền đi đến
đó. Vị Thiếu Dương có chút mất tự nhiên : « Nhị ca, vui đùa cũng không
thể nói loạn… »
Hách Liên Dung cũng không để ý Vị Thiếu Quân, nói với Vị Thiếu Dương : « Đừng phí lời, đệ còn trông cậy vào kẻ
như hắn sẽ để ý tới hứa hẹn hay hiếu đạo sao ? Về sau có chúng ta hiếu
kính tử tế với nương, qua một thời gian, nương cũng sẽ không nghĩ đến
hắn nữa. »
Vị Thiếu Quân cười ‘hừ’ một tiếng: “Các ngươi? Lại còn thật thân thiết.”
Hách Liên Dung áp chế không để ý tới
hắn, lại nói với Vị Thiếu Dương, cố ý tăng thêm cường điệu: “Trở về đi,
nương có hai người chúng ta là đủ rồi.”
Nói xong nàng xoay người bước đi, Vị
Thiếu Quân hơi nhăn mày không biết nghĩ tới cái gì, hướng Hách Liên Dung cười xấu xa nói: “Này, Liên Dung, chúng ta đánh cược đi, nếu đêm nay
ngươi có thể để ta ở trong phòng ngươi, không ra khỏi phòng nửa bước, ta sẽ đi dập đầu nhận sai với nương, thế nào?” (ông chả muốn lắm í còn bày đặt cá cược =’’=)
Hách Liên Dung thật sự không muốn để ý
đến hắn, nhưng nhớ đến ánh mắt lo lắng cùng đôi lông mày nhíu chặt của
Hồ thị, lại sửa lại ý định, đứng suy nghĩ một hồi, quay đầu nói: “Được,
nếu ngươi nói không giữ lời, sau này cũng đừng trở về làm ngứa mắt chúng ta.”