Thiếu Phu Bất Lương

Chương 96: Chương 96: Danh Kỹ Đơn Thuần




“Ngươi không tới gặp Thiếu Quân sao?” Hách Liên Dung hết sức khiến mình có vẻ chân thành, “Từ trước tới nay ta không thích giả dối, cũng không thích làm mấy chuyện thử lòng người khác.” Bạch Ấu Huyên có chút thụ sủng nhược kinh, cũng có chút nóng lòng muốn thử, “Nhị thiếu ăn cái gì? Sẽ không phải là sủi cảo chứ?” Hách Liên Dung ngượng ngập đồng thời cũng có chút kinh ngạc, “Chính là sủi cảo, sao ngươi biết?” Bạch Ấu Huyên chợt trở nên cực kỳ kinh ngạc, nàng vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới lại nói đúng, “Như thế nào có thể…. Nhị thiếu ghét ăn sủi cảo nhất, như thế nào lại ăn?” “Ghét ăn nhất? Vì sao?” Hách Liên Dung đột nhiên nhớ lại, nàng vào Vị gia lâu như vậy, cũng là thực sự chưa ăn sủi cảo lần nào. Bạch Ấu Huyên dường như thực sự rất kinh ngạc khi Hách Liên Dung không biết chuyện này, do vậy lúc nói nguyên nhân cũng rất do dự, “Cũng không phải là Ấu Huyên cố tình tỏ vẻ, chính là nhị thiếu không muốn Ấu Huyên để lộ chuyện này, thiếu nãi nãi vẫn nên đi hỏi nhị thiếu, được không?” Hách Liên Dung lộ ra một chút vẻ mặt đã hiểu, nói như vậy, nguyên nhân Vị Thiếu Quân không thích ăn sủi cảo, người khác cũng không biết, thậm chí ngay cả người Vị gia cũng vậy, như vậy chuyện này chính là “bí mật hai người”. Nguyện ý cùng đối phương chia sẻ bí mật không muốn người khác biết, quan hệ giữa hai người là có thể đoán được. Hách Liên Dung gật gật đầu, nhưng không hề tồn tại ý muốn đi hỏi Vị Thiếu Quân. Bạch Ấu Huyên thấy Hách Liên Dung lại trầm mặc, lại dần cảm thấy mất tự nhiên. Nàng không muốn Hách Liên Dung nảy sinh ấn tượng không tốt với nàng, cũng không nguyện ý khiến Hách Liên Dung cảm thấy nàng cố ý khoe khoang, chần chờ thật lâu mới mở miệng nói: “Nhị thiếu phu nhân như vậy hẳn là biết trận cháy lớn ở Vị gia mười năm trước đi?” Bạch Ấu Huyên chỉ hỏi thử, rất sợ Hách Liên Dung cũng không biết ý tử hàm ẩn trong chuyện này, thẳng đến khi Hách Liên Dung gật đầu mới nhẹ nhàng thở ra, “Trận cháy lớn kia tuy là nhị thiếu gây ra, lại khiến hắn không kịp trở tay, lửa cháy đổ thêm dầu là do người khác làm, mà toàn bộ nguyên nhân gây nên chính là do mấy cái sủi cảo.” Hách Liên Dung lúc này mới cảm thấy kinh ngạc, mục đích lão phu nhân mang nàng theo chính là vì muốn nàng hỏi ra chân tướng năm đó. Nàng cũng từng hỏi qua Vị Thiếu Quân, nhưng không có kết quả. Hiện tại, xem ra chuyện lão phu nhân nhờ không thuộc phạm vi năng lực của nàng, nàng làm nhiều chuyện phức tạp như vậy, Bạch Ấu Huyên thế nhưng đã biết từ lâu. “Khi đó, nhị thiếu còn chưa tới mười bốn tuổi, trời sinh thông minh lại được Vị lão gia yêu thích, trở thành người thừa kế Vị gia là chuyện chắc chắn. Tuy nhiên, hắn chung quy vẫn không phải con của đại phu nhân, cho nên cho phu nhân nhận làm con thừa tự, mới có tư cách thừa kế. Đại phu nhân có hai nữ nhi, nhị tiểu thư từ nhỏ đã được nhận định rằng có thiên phú đối vởi đồ cổ, nếu Vị lão gia không có con trai, sẽ phá vỡ quan niệm thế tục để nhị tiểu thư làm người thừa kế Vị gia. Cũng chính bởi vì chuyện này, nhị tiểu thư đối với nhị thiếu luôn tràn ngập thù địch, thường xuyên cùng với tam tiểu thư trêu chọc nhị thiếu, chẳng bảo lâu trêu chọc đến nghiện. Về sau, nhị tiểu thư càng ngày càng thấy thú vị, lại biết được nhị thiếu thích ăn sủi cảo nhị phu nhân làm, liền bảo hạ nhân làm sủi cảo mang tới cho nhị thiếu. Nhị thiếu sau khi ăn xong bị tiêu chảy nặng, nhị tiểu thư lại tới nới cho nhị thiếu rằng nhân sủi cảo là….” Bạch Ấu Huyên nói tới đây, chỉ khẽ vuốt trước ngực, lắc lắc đầu, ý nói mình không thể nói được, “Từ đó về sau, nhị thiếu liền không hề ăn sủi cảo, không chỉ là sủi cảo mà bất kỳ thứ gì có nhân, nhị thiếu cũng đều không thèm nhìn tới.” Hách Liên Dung mặc dù không nghe được xem rốt cuộc nhân sủi cảo kia được làm từ cái gì, nhưng trí tưởng tượng của con người vô cùng lớn, các loại ý nghĩ đều hiện lên, chỉ cảm thấy dạ dày một trận dâng trào, vội vàng chuyển sang đề tài khác. “Ngươi nói trận cháy kia vì vậy mà được dựng lên, như vậy là hắn vì muốn trả thù nhị tỷ mới đốt thư phòng.?” Bạch Ấu Huyên gật gật đầu. “Nhị thiếu chính là muốn dọa nhị tiểu thư một chút thôi. Mỗi ngày nhị tiểu thư đều tới thư phòng đọc sách. Nhị thiếu gọi tiên sinh đi khỏi, khóa cửa phòng, đốt lửa ở cửa phòng. Sao biết được hai bên cửa đều bị người ta đổ dầu lên, vừa bén lửa, đã trở thành cục diện không thể cứu vãn. Lúc nhị thiếu muốn đi tìm nhị tiểu thư, nhị tiểu thư đã bình yên vô sự xuất hiện, nói tiên sinh căn bản không hề bị hắn gọi ra khỏi thư phòng, còn ở trong thư phòng. Nhị thiếu xông vào đám cháy, không tìm được tiên sinh, lại phát hiện lão phu nhân cùng có đại phu nhân mới có chuyện sau đó.” Hách Liên dung nhíu mày lại, nói như vậy, chính là Vị Thủy Liên đã biết trước kế hoạch của Vị Thiếu Quân, từ sớm đã chạy tới nói với Vị Thiếu Quân tin tức giả, mới khiến cho Vị Thiếu Quân chạy vào trong đám cháy. “Lúc trước, tưới dầu hỏa lên cửa thư phòng là nhị tỷ?” Bạch Ấu Huyên không có phủ nhận. “Việc này đều là Ấu Huyên cùng nhị thiếu quen biết thì nghe nhị thiếu nói, là thật hay giả chẳng thể nào biết được. Tuy nhiên…. Nghĩ rằng nhị thiếu chẳng có lí do lừa ta.” Hách Liên Dung gật gật đầu, càng thêm khó hiểu vì sao Vị Thiếu Quân lựa chọn giấu diếm sự thật. Nếu người phải chịu trách nhiệm cho trận cháy kia là Vị Thủy Liên, Vị Thiếu Quân nhiều nhất cũng chỉ bị trách mắng một chút, tuyệt đối sẽ có hậu quả là mất đi vị trí thừa kế. Vẫn là theo như lời Vị Thiếu Quân nói, hắn nghĩ rằng sau chuyện đó tất cả cũng sẽ không hề thay đổi, cho nên biết thời biết thế, chuyển cho người khác để tạo thành thay đổi thật lớn. Không nghĩ tới sự thật năm đó lại như vậy. Nguyên nhân gây ra trận cháy lớn kia là vì hai tỷ đệ trả thù lẫn nhau. Mà Vị Thủy Liên đại khái nghĩ Vị Thiếu Quân nếu biết chuyện này tất nhiên sẽ nói ra, lúc trước chưa nói, tất nhiên là do không biết sự thật phía sau, cho nên khi nhắc lại việc này vô cùng thản nhiên, không hề có chút áy náy. “Nhị thiếu phu nhân?” Hách Liên Dung lấy lại tinh thần, thấy bộ sáng khẩn trương của Bạch Ấu Huyên, “Chuyện này…. Xin thiếu phu nhân không cần nhắc đến cùng nhị thiếu, được không?” Hách Liên Dung nhìn nàng, “Chuyện này? Nói chính là chuyện mười năm trước, hay là chuyện gặp ngươi?” Bạch Ấu Huyên không ngờ Hách Liên Dung lại hỏi như vậy, có chút thẹn thùng, nhẹ nhàng cắn môi dưới, “Đều phải, chuyện Ấu Huyên xuất hiện lúc này xin thiếu thiếu phu nhân không cần nói với nhị thiếu, Ấu Huyên tự biết thân phận mình, tuyệt đối không thể…. Mang tới phiền phức cho nhị thiếu phu nhân.” Hách Liên Dung thật sự cảm thấy tò mò, lời này nghe thấy có chút ý tứ bộc bạch, cũng không nên do Bạch Ấu Huyên nói với nàng, đây là khiêu chiến hay là tuyên ngôn? Tin tưởng rằng sẽ không có nữ nhân nào sẽ thích khi có người với nàng “Yên tâm, ta sẽ không đoạt phu quân của ngươi”, cho dù là phu thê hữu danh vô thực giống như bọn họ. (hữu danh vô thực: giống có tiếng mà không có miếng) Ngươi mang tới phiền phức cho ta? Ngươi dựa vào cái gì mà mang phiền phức tới cho ta? Hẳn là đều nghĩ như vậy đi? Cho nên, chính mình có loại cảm giác này cũng không phải là chuyện kỳ quái. Hách Liên Dung cho bản thân một câu trả lời, giương mắt nhìn về Bạch Ấu Huyên, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nói: “Thì ra ngươi nghĩ như vậy, ta còn nghĩ xem nên hay không cùng bà nội nói chuyện của ngươi, hiện tại xem ra không cần thiết, phải không?” Sắc mặt Bạch Ấu Huyên chợt biến, nàng nói như vậy cũng là có chủ ý riêng của mình, hy vọng ấn tượng của Hách Liên Dung về nàng tốt một chút, chính là…. Là nàng nói sai rồi sao? Bạch Ấu Huyên nhìn không ra lời Hách Liên Dung nói là thật hay là giả, trên mặt trắng toát nói không lên lời, cúi đầu không nói gì. Hách Liên Dung lại cảm thấy kinh ngạc, Bạch Ấu Huyên không để ý nguyện vọng của Vị Thiếu Quân nói với nàng sự thật xảy ra năm đó, ý muốn lấy lòng đã hiện rõ không thể nghi ngờ, có thể thấy được phương án tác chiến hôm nay của nàng ta là phương pháp thân cận, nàng ta cũng đã tiến hành thực thành công, tuyệt đối không có ly do trước lúc dời đi lại khơi dậy địch ý của mình với nàng ta. Vừa rồi Hách Liên Dung còn tưởng rằng nàng ta cố ý, cho nên mới sinh ra câu nói vừa rồi, ai ngờ, biểu hiện lúc này của nàng ta cùng suy nghĩ trong lòng Hách Liên Dung không hề giống giống. Hệt như một con búp bê trắng bạch bị kinh hãi, ảo não mà tuyệt vọng, ngay cả loại tâm tình mâu thuẫn muốn phá hỏng mọi thứ này của nàng ta cũng khiến cho người khác nhìn thấu, không bỏ xót bất kỳ thứ gì. Bạch Ấu Huyên chính là hoa khôi Đoàn Tụ các a, tình huống gì mà chưa từng thấy qua? Loại người nào mà chưa từng gặp qua? Như thế nào lại dễ dàng không biết làm gì như vậy? Nếu không phải Bạch Ấu Huyên diễn rất tốt, như vậy nàng chính là được Vị Thiếu Quân chăm sóc rất tốt, không gặp gió mưa, thành một kỹ nữ thực sự…. đơn thuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.