Thiếu Dương đêm qua
rời đi, tới Hằng Xa bái phỏng thương hội đồ cổ ba tỉnh, không mang ai
theo bên người, Vị Thiếu Quân có ngăn cản lại.
“Hằng Xa? Nơi xa như vậy cũng có thể quản được chuyện trong thành Vân Trữ sao?”
“Không phải quản, là tìm kiếm hợp tác, Vị Tất Tri một khi ổn định lại, vẫn là
có thể kiếm thêm vốn, Thiếu Dương hy vọng tìm được nguồn tài chính bên
ngoài tăng cường thực lực của chúng ta, chúng ta phải thông qua thủ đoạn buông bán khiến cho Vệ Vô hạ phải tâm phục khẩu phục, để hắn biết, vị
trí lão bản Vị Tất Tri không phải ai cũng có thể ngồi.”
Hách Liên Dung bật cười, xem bộ dáng thống khoái khi hôm qua bọn họ đáp ứng, còn
tưởng rằng bọn họ thật sự chuẩn bị từ bỏ, ai ngờ xoay người đã ngồi
thương lượng đối sách, hai người kia a, quả nhiên đều có cái tính không
thành thục.
“Thiếu Dương đi rồi, nói thế nào với Vệ Vô Hạ? Hắn nếu biết được sao có thể để các ngươi được như nguyện?”
Vị Thiếu Quân lắc đầu, “Ta vẫn luôn cảm thấy hắn lần này trở về không phải vì Vị Tất Tri, cho nên nàng cũng phải cẩn thận, chăm sóc bà nội cho
tốt, bà giống như đã phó mặc cho số phận, ta sợ Vệ Vô Hạ bắt bà dập đầu
nhận sai bà chắc cũng sẽ làm. Bà đã lớn tuổi, cho dù trước kia đã làm
chuyện gì, đã tới tuổi cần được an dưỡng cũng không nên chịu sự đối xử
như vậy.”
“Ta hiểu được,” Hách Liên Dung cười cười, cố gắng thoải mái hết sức mà vỗ vỗ hắn, “giao bà nội cho ta, chàng còn không yên tâm
nữa?”
“Chính là bởi vì có nàng ta mới yên tâm, bất luận tình huống có xấu đến mức nào, nàng cũng sẽ có biện pháp, đúng không?”
Hách Liên Dung khiến nụ cười càng tươi hơn, gật gật đầu.
Kỳ thật trong lòng nàng không đồng ý, đối mặt Vệ Vô Hạ, nàng cũng chưa hề thắng lợi, trừ bỏ buổi tối “kinh hỉ” ngày đó.
Nhưng dạng thắng lợi này quá mức bi thảm, Hách Liên Dung không muốn thử thêm
nữa, nàng phải dốc toàn lực bảo vệ lão phu nhân, đồng thời lại không thể khiến bản thân bị thương.
May mà, nàng biết trong lòng Vệ Vô Hạ
áy náy, đối với nàng có loại cảm giác áy náy khiến người ta kinh ngạc.
Này có lẽ sẽ trở thành át chủ bài của nàng. Nàng vẫn nghĩ mỗi bước đi
của hắn đều được dày công tính toán, đều phải thiết lập hoạch định sẵn,
thế nhưng lại có loại cảm giác này. Hắn có thể khiến người khác tổn
thương, từ lúc hắn trong nháy mắt quyết định lên kế hoạch trả thù ấy,
hắn nên hiểu được điều này.
Vì thuận tiện cho việc chăm sóc lão
phu nhân, Hách Liên Dung chuyển đến Thể Thuận trai. Không nghĩ tới ngay
trong đêm, liền thấy có hạ nhân chuyển dụng cụ hàng ngày vào một gian
phòng trong Thể Thuận trai.
Hách Liên Dung hỏi, lại không ai trả lời nàng.
Vị phủ vốn có người ở lại nay bị Vệ Vô Hạ xóa sạch hết, hiện tại trong phủ đều là những người hắn mang đến. Tuy rằng đổi người mới khó tránh khỏi
việc không quen, nhưng Hách Liên Dung cũng không phải lại làm đương gia, trở nên rảnh rỗi rất nhiêu, quả thực có chút không quen.
Lão phu nhân đối với những chuyện này không chút hứng thú, mỗi ngày ngoại trừ
ăn cơm, ngủ, thì chỉ ở phật đương tụng kinh. Xem ra nàng đã chuẩn bị
xong xuôi việc nhận sự trả thù của Vệ Vô Hạ.
Vệ Vô Hạ rốt cuộc
khi nào thì tiến vào ở tại Thể Thuận trai, Hách Liên Dung không biết,
chỉ biết có một ngày sau khi rời giường đột nhiên thấy hắn từ trong
phòng đi ra, mỉm cười chào đón mình.
Hách Liên Dung vốn định tiến lên nói một hai câu chính nghĩa ra lệnh đuổi khách, tỷ như nơi này là
chỗ ở của nữ quyến, nam tử tốt nhất tránh xa. Nhưng lại nghĩ lại, thứ
nhất hiện tại toàn bộ Vị phủ đều là điền sản của người ta, nghiêm khắc
mà nói thì bản thân mới chính là khách, không có lập trường yêu cầu chủ
nhân điều gì; thứ hai Vệ Vô Hạ nếu đã dọn vào Thể Thuận trai thì nghĩa
đây là chuyện hắn đã quyết định, sao có thể vì một người nói hai ba câu
liền đổi ý? Nói không chừng hắn đang chờ mình nói gì đó, sau đó nhân cơ
hội mà làm khó dễ đâu.
Cho nên Hách Liên Dung từ bỏ biện pháp đang nghĩ tới này, nhưng mà hai ngày sau, nàng không thể không lại lo lắng thêm lần nữa.
Kỳ thực biểu hiện hai ngày nay của Vệ Vô Hạ vô cùng tốt, buổi sáng mỗi
ngày đi ra ngoài, buổi chiều trở lại uống trà, xem sách, đánh đàn, một
ngày ba bữa cơm nhất định sẽ không vắng mặt, không có thủ đoạn gì cũng
không thấy trả thù, còn ngẫu nhiên ở trên bàn cơm nói giỡn đôi câu,
không có biểu hiện chút ác ý nào.
Lão phu nhân cũng không giống
như trước kia nhốt mình trong phật đường, thậm chí còn chủ động quan tâm đến Vệ Vô Hạ, tựa như lúc trước hắn làm khách trong phủ vậy.
Cũng chính bởi vậy, Hách Liên Dung mới càng lo lắng.
Lão phu nhân thường thường hỏi chuyện của Bình nương, những chuyện Vệ Vô Hạ đã trải qua, thậm chí còn hỏi tới hài tử suýt chút nữa đã chết bởi tay
nàng kia, Vệ Vô Hạ đều nhất nhất trả lời, Hách Liên Dung cũng hiểu lão
phu nhân đang trừng phạt chính mình, không ngừng khiến Vệ Vô Hạ nhắc nhở bản thân, những hành vi xấu xa năm đó của nàng, đối với người Vị gia
tạo thành thương tổn lớn thế nào.
Cho nên Hách Liên Dung không thể không tìm Vệ Vô Hạ nói chuyện, hy vọng hắn có thể dọn khỏi Thể Thuận trai.
“Nếu ngươi muốn nhìn bà nội căn rứt, ngươi đã đạt được rồi.”
Vệ Vô Hạ lại bật cười, “Ta muốn bà ấy cắn rứt làm gì?” Nàng cho là nhắc
tới chuyện này, ta sống tốt được sao?” Thấy Hách Liên Dung nhướn mi, Vệ
Vô Hạ bước tới gần Hách Liên Dung, “Nếu nàng dọn ra khỏi Thể Thuận trai
trước, ta tự nhiên cũng sẽ chẳng xuất hiện trước mặt bà ấy.”
“Ta?” Hách Liên Dung cực kỳ khó hiểu.
“Nàng nghĩ rằng ta và nàng… vì sao nhất định phải giữ lão phu nhân lại?”
Mặc cho ai nhìn vào, hành vi của Vệ Vô Hạ đều là vì trả thủ, nhưng hiện tại nói như vậy, ít nhất, cho dù muốn trả thù cũng không phải lão phu nhân.
“Ngươi…” Hách Liên Dung giật mình, cũng không dám nghĩ tiếp thứ suy nghĩ vừa
xuất hiện trong đầu, sự nguy hiểm từng trải qua lại trỗi dậy, không tự
chủ được lui về phía sau.
“Xem ra nàng thực đã biết.” Vệ Vô Hạ
vừa lòng cười cười, “Như vậy tốt rồi, nếu không ta vẫn không biết mở
miệng nói với nàng thế nào, nàng đối với ta làm như không thấy, khiến ta rất khó chịu.”
“Như vậy… ngươi lúc trước nói tới Yên nhi, là cố ý khiến chúng ta hiểu lầm ngươi có ác ý với muội ấy sao?” Hách Liên Dung
thẳng lưng, không cho bản thân thể hiện ra sự sợ hãi khi rơi vào bẫy.
Vệ Vô Hạ rũ mắt xuống, ra vẻ cam chịu, “Ta nếu không bỏ qua một tú nữ như
nàng, liền sẽ tự rước lấy phiền toái, Hoàng thượng tỷ phu kia của ta vẫn rất thích mỹ nhân.”
“Đây cũng là điều ngươi tính toán sao?” Hách Liên Dung nhụt chí cười khẽ một tiếng, “Quả nhiên a, đúng là ngươi,
chuyện không có mục đích thì sẽ không bao giờ làm.”
Vệ Vô Hạ thật sự hỏi lại, “Chuyện không có mục đích… sao phải làm?”
Hách Liên Dung nhún nhún vai, “Ai biết, có lẽ vì sẽ có kinh hỉ đâu?”
Nhắc tới kinh hỉ, sắc mặt Vệ Vô Hạ rõ ràng kém đi, khẽ ngậm môi, cho đến khi lại bước từng bước, “Nếu ta cũng có thể khiến nàng kinh hỉ đâu?”
Khoảng cách giữa bọn họ lúc này có chút nguy hiểm, Hách Liên Dung vội vã lui
về phía sau, Vệ Vô Hạ cũng không đuổi theo, đứng trong phạm vi an toàn,
“Sự việc kia… thật sự đã lần đầu tiên khiến ta cảm thấy hối hận.”
“Ta thật cao hứng vì ngươi còn có chút nhân tính.” Hách Liên Dung không dám thả lỏng, thân mình căng cứng.
“Cho nên ta đổi ý, ta sẽ đem toàn bộ Vị Tất Tri trả lại cho Vị gia, tất cả đều vì nàng.”
Rõ ràng là một tin tốt, lọt vào tai Hách Liên Dung lại xa xôi không chút đáng tin, “Ngươi… muốn cái gì?”
“Không phải, nàng nên hỏi ta là, ta muốn cho nàng cái gì.”
“Ta không muốn có được bất kỳ thứ gì từ ngươi.” Hách Liên Dung chỉ cảm thấy hoảng hốt, “Ta muốn rời đi.”
“Có thể.” Vệ Vô Hạ thong thả bước đến, trước khi Hách Liên Dung lui lại,
nắm lấy tay nàng, “Nàng muốn đi đâu, ta sẽ cùng nàng đi.”
Hách
Liên Dung giãy dụa mãi, rồi đành buông tha cho loại hành động vô ích
này, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, “Ngươi rốt cuộc sao lại không bình thường như vậy? Có phải hay không mọi thứ Vị gia có được ngươi đều phải cướp đi? Ngươi lấy danh nghĩa báo thù làm những chuyện này, chính ngươi lại chiếm được gì?”
Vệ Vô Hạ lại lắc đầu, “Khi nào thì báo thù, khi nào thì bù đắp, ta phân biệt rất rõ ràng.”
“Bù đắp?” Hách Liên Dung bật cười, “Ai muốn?”
“Nàng không muốn, nhưng không có nghĩa ta không thể cho.” Vệ Vô Hạ ôn nhuận
cười, “Chuyện Vệ Vô Hạ ta muốn làm, chưa từng không làm được. Ta có thể
ép nàng, lão phu nhân, Vị Tất Tri, thậm chí là Vị Thiếu Quân, bọn họ đều bị ta khống chế trong tay… nhưng ta không muốn làm như vậy, ta muốn
nàng cam tâm tình nguyện, nhận sự bù đắp của ta, quen với sự hiện diện
của ta bên cạnh nàng.”