Thiếu Phu Bất Lương

Chương 125: Chương 125: Đưa ra lựa chọn (6)




A Văn gật gật đầu, “Là một công tử họ Vệ gọi tam gia tới, Vệ công tử tối hôm qua cũng cùng theo tới.” “Họ Vệ?” Vị Thiếu Quân nghĩ nghĩ, “Vệ Vô Hạ?” A Văn lên tiếng, tiểu thiếu gia kia ở bên cạnh lại chờ không kịp, “Này! Các ngươi có đánh nữa hay không hả?” Vị Thiếu Quân làm gì còn tâm trạng mà phản ứng lại hắn! Xem ra đêm qua khẳng định đã có chuyện gì mà hắn không biết đã xảy ra, vì thế khoát tay ngăn lại, “Không đánh, không thèm để ý đến ngươi.” Hắn nói xong thì đi vào trong Đoàn Tụ các, muốn tìm tú bà hỏi rõ mọi chuyện, tiểu thiếu gia kia bước từng bước tới ngăn hắn lại, “Đứng lại! Đêm qua vị hoa khôi cô nương kia bị người mang đi đâu?” Vị Thiếu Quân nghe xong lời này mới hiểu được, cái vị này đã đem mình nghĩ thành Vị Thiếu Dương. A Văn tiến lên nói với tiểu thiếu gia kia: “Vị công tử này nhận lầm người rồi, người đêm qua là tam gia, còn vị này là nhị gia, bọn họ là huynh đệ sinh đôi.” Người nọ đầu tiên là không tin, rồi lại nhìn Vị Thiếu Quân, gật đầu nói: “Cũng đúng nha, ta nói thế nào có thể ra tay với kẻ thô lỗ đâu? Ngay hôm qua cũng không bỉ ổi như vậy!” Vị Thiếu Quân thật sự mặc kệ hắn, xoay người bước vào cửa lớn, người nọ cũng muốn theo sau tiến vào, bị văn võ song toàn ngăn lại, “Xin lỗi, tiểu điếm còn chưa mở cửa, qua buổi trưa công tử lại ghé thăm đi.” Tiểu thiếu gia kia được nuông chiều thành thói, không hiểu cái gì gọi là cự tuyệt, cao giọng nói: “Hắn ta thì sao….” Lời còn chưa dứt, cửa lớn Đoàn Tụ các đã bị đóng lại từ bên trong, đem hắn ngăn lại bên ngoài. Vị Thiếu Quân đi thẳng một mạch vào Đoàn Tụ các, lên lầu hai, đi thẳng vào phòng lớn nhất, nhấc chân đá văng cửa ra, “Tần ma…” Tầm ma ma còn chưa kịp thức dậy, ở sau rèm mắng một câu, rồi mới nhô đầu ra, thấy là Vị Thiếu Quân thì liền thay đổi thành sắc mặt tươi cười. “Thì ra là nhị thiếu gia. Sao lại tới sớm như vậy?” “Ít cùng ta nói xàm!” Vị Thiếu Quân cực kỳ không kiên nhẫn. “Ấu Huyên sao lại thành ra thế này?” “Yêu…” Tần ma ma theo thói quen nở nụ cười của tú bà, cũng không mặc ngoại sam, chỉ mặc một chiếc áo lót đứng lên, cố ý vô tình phô bày bộ dáng chưa hề xuống sắc của mình. “Ấu Huyên… tối hôm qua không phải đã được nhị thiếu chuộc thân rồi sao?” “Chuộc thân?” Vị Thiếu Quân hơi nhíu nhíu mi. “Tối hôm qua người tới là Thiếu Dương. Ngươi không thể không biết.” “Ha, nhị thiếu tam thiếu, không phải đều giống nhau sao?” Tần ma ma xoay xoay thắt lưng, đặt mông xuống bên cạnh Vị Thiếu Quân. “Ít nhiều, nhị thiếu tận lực để Ấu Huyên đạt được danh hiệu hoa khôi, khiến cho Đoàn Tụ các của ta tiếng lành đồn xa, cho nên, ta chỉ lấy tam ít ba vạn lượng bạc, có phải hay không thực ít đâu?” Vị Thiếu Quân không có tâm trạng khua môi múa mép với nàng, “Thiếu Dương mang Ấu Huyên đi đâu?” “Này, ta làm sao biết.” Tần ma ma cười hi một tiếng, “Ấu Huyên được chuộc thân, đã có thể không còn bộ dáng mị nhân như trước, nhị thiếu muốn hay không tìm người khác? Đoàn Tụ các mới có được một số thanh quan, mỗi người đều là thượng đẳng….” Tần ma ma lúc này đang tích cực đẩy mạnh tiêu thụ, thì chợt một bàn tay chụp lấy đầu vai Vị Thiếu Quân, “Vị huynh, cuối cùng cũng tìm được ngươi.” Vị Thiếu Quân vừa nghe giọng nói này thì biết ngay là Vệ Vô Hạ, lập tức quay lại, đang muốn hỏi Bạch Ấu Huyên ở chỗ nào, lại bị hoảng sợ. Trên khuôn mặt tuấn tú của Vệ Vô Hạ hiện lên mấy vết thâm tím, khóe miệng cũng bị rách ra, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ. “Ngươi cũng bị tiểu tử kia đánh sao?” Vệ Vô Hạ cười khổ một chút, cùng Tần ma ma nói lời xã giao, kéo Vị Thiếu Quân ra khỏi phòng, “Bạch cô nương phải đi rồi, Vị huynh nhanh đi ngăn nàng lại.” Vị Thiếu Quân dừng bước, thuận tay túm lấy Vệ Vô Hạ, “Rốt cuộc sao lại thành ra thế này? Nói rõ ràng đi, vì sao Thiếu Dương cũng tham dự vào?” Vệ Vô Hạ thở dài một tiếng, “Chỉ trách ta không có việc gì lại đi nói lung tung. Kỳ thật, lúc ta vừa tới Vân Trữ đã cảm mến Bạch cô nương, tuy biết nàng đã bị người ta bao trọn, nhưng lại không biết người nọ là Vị huynh. Hôm qua, Bạch cô nương đoạt được danh hiệu hoa khôi, ta vốn muốn tới nói với nàng câu chúc mừng, cũng không ngờ lại gặp phải một kẻ họ Mộ…. chính là cái tên động thủ đánh người kia, hắn không nên cầm đầu đám người gây rối, Tần ma ma dĩ nhiên không đồng ý với hắn, liền nói cô nương ấy đã muốn đáp ứng đi theo ta khiến cho tên họ Mộ kia lập tức trở mặt, còn nói bản thân cùng với vị tuần phủ phu nhân về thăm cố hương kia có quen biết, Tần ma ma ngại thân thế của hắn không dám tùy tiện ra tay, vì thế đã bị đánh thành bộ dáng như vậy.” Vệ Vô Hạ lắc đầu liên tục, “Ta sợ Tần ma ma sẽ đồng ý để hắn mang Bạch cô nương đi mất, vì thế thốt ra câu nói thay Bạch cô nương chuộc thân, chỉ là trên người không mang theo bạc, lại không tìm thấy Vị huynh, lấy bấy giờ mới nhớ tới Thiếu Dương. Hắn trước tiên thay ta ứng ra tiền chuộc, đem Bạch cô nương an bài trong nhà.” Thì ra là như vậy. Vị Thiếu Dương thật sự là một cái phao cứu sinh tốt nha, nghĩ tới vừa rồi mình muốn đi tìm Vị Thiếu Dương, cũng là vì muốn lấy từ chỗ hắn chút bạc chuộc thân cho Bạch Ấu Huyên. Sự nghi hoặc của Vị Thiếu Quân được giải đáp hơn nửa, “Vậy, Ấu Huyên phải đi lại là chuyện gì vậy?” “Là như vậy, ta biết tình cảm mà Bạch cô nương dành cho Vị huynh thật sâu đậm, cho nên mặc dù thay nàng chuộc thân nhưng cũng không có ước nguyện gì xa vời, nếu có thể thành toàn chỗ chuyện tốt của Bạch cô nương cùng Vị huynh thì thật đáng giá. Tuy nhiên, sáng nay, Thiếu Dương tới, không biết đã nói gì với Bạch cô nương, Bạch cô nương lập tức thu dọn hành lý, đi về phía đông thành. Ta cũng vội vàng đi tìm huynh, tới Vị phủ thấy tẩu tử, nàng nói huynh có thể sẽ tới đây.” “Cái gì!” Vị Thiếu Quân thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn còn muốn bí mật giải quyết hết mọi chuyện đâu, kết quả, hắn chân trước mới ra khỏi cửa, cái người rảnh rỗi Vệ Vô Hạ này lại tiến tới, vì thế, Hách Liên Dung liền đoán được hắn đi đâu. “Vị huynh, mau tới đông thành ngăn Bạch cô nương lại đi.” Vệ Vô Hạ đẩy đẩy Vị Thiếu Quân, “Đừng đi cửa trước, ta lúc nãy bước qua cửa thì gặp cái tên họ Mộ mới sáng sớm đã đứng chờ ở đó, sợ rằng lại đến gây chuyện. Xe ngựa ở cửa sau chờ, Vị huynh đi từ cửa sau đi.” Vị Thiếu Quân gật gật đầu, lại không nhúc nhích chút nào, đứng ở đó cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc hồi lâu, lúc này mới bước đi, đầu tiên là đi, rồi sau đó chạy như bay tiến về cửa sau. Nghĩ là hắn cùng với Bạch Ấu Huyên quen biết hai năm, nhưng lại chưa từng chuộc thân cho nàng ta, sở dĩ không có hành động gì vì đơn giản là chưa có tin gì tốt nói cho nàng ấy, Vị Thiếu Quân cũng từng nghĩ nếu qua vài năm nữa Bạch Ấu Huyên vẫn không đợi được ý trung nhân của mình, liền thú Bạch Ấu Huyên làm vợ. Không vì cái gì khác, chỉ vì nàng muốn giữ mình trong sạch mà thôi, cho nên hắn nghĩ muốn giúp nàng, không nghĩ Bạch Ấu Huyên lại có một ngày vì hoàn cảnh mà đồng hóa chính mình. Nhưng hiện tại hắn lại làm không được điều hắn nghĩ, cho nên vừa nãy hắn do dự, hay là cho nàng rời đi? Hay là nên đuổi theo nàng? Hiện tại không cần do dự, bởi vì xe ngựa chở Bạch Ấu Huyên đã đứng ngoài cửa thành, Đinh Lan đứng ở dưới xe, lo lắng nhìn về phía cửa thành Vị Thiếu Quân nhảy xuống xe ngựa, Đinh Lan kinh hỉ kêu một tiếng, Bạch Ấu Huyên lập tức vén màn lên, thấy Vị Thiếu Quân cũng cực kỳ kích động, ngay cả nói cũng nói không được đầy đủ. ” Ngươi…… Ngươi thực sự đến đây?” Vị Thiếu Quân không nghĩ tìm hiểu xem trong câu nàng nói ngoài kinh hỉ thì có bao nhiêu ý tứ, chỉ cần đừng làm cho nàng hiểu lầm là được,” Ta đến tiễn ngươi.” Bạch Ấu Huyên muốn xuống xe cũng bị bất động, Đinh Lan giật mình, nói lớn:” Nhị thiếu gia, ngươi, ngươi nói cái gì a……” ” Hai năm, ta hy vọng ngươi tìm được một nơi gửi gấm thật tốt.” Vị Thiếu Quân thanh âm thản nhiên, nghe không ra gì cảm xúc. Bạch Ấu Huyên nhìn hắn, một lúc lâu sau cũng không nói. Kỳ thật nàng muốn nói cái gì, hai năm, tâm ý của mình hắn không hiểu sao? Vẫn là theo lời của Thiếu Dương mà làm, hắn cùng với phu nhân cảm tình sâu đậm, không hy vọng có người chen chân? Hay là là…… Hắn căn bản cho rằng nàng không xứng đáng cho hắn đáp lại? Hắn hy vọng nhìn đến nàng tìm được một nơi tốt sao? Thật sự là thiên đại chê cười! Hắn bao nàng hai năm a! Nàng muốn đi đâu tìm quy túc! Bất quá hiện tại nói, có phải hay không đã muốn bỏ lỡ? Nếu chính mình thổ lộ sớm một chút, trước khi hắn thú thê liền nói với hắn tâm ý của mình, có thể hay không sẽ khác đi? Nghĩ đến đây, Bạch Ấu Huyên buồn bã cười, thật sự quá muộn. Hách Liên Dung nói đúng, chính mình luôn luôn tại chờ, chờ người khác tới hỏi chính mình mệt mỏi không, muốn hay không dừng lại nghỉ ngơi một chút, vĩnh viễn hy vọng người khác đoán được ý nghĩ của chính mình, vĩnh viễn không muốn làm người thứ nhất đưa ra ý kiến…… Người như vậy, làm sao có được thứ mình muốn? ” Ngươi…… có từng nghĩ tới…… muốn nạp ta làm tiểu thiếp?” Đây đại khái là điều mà Bạch Ấu Huyên nhiều năm qua nghĩ, lần đầu tiên hỏi ra tiếng lòng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.