“Cáp…..” Hách Liên Dung gượng cười hai
tiếng, nàng tuyệt không nghĩ muốn hưởng ứng loại hoạt động này. Đêm Vị
Thiếu Quân trở về? Nàng nghĩ muốn sớm một chút bị làm cho tức chết sao?
“Liền cứ như vậy quyết định xong,” Tiễn Bảo Kim căn bản không để cho Hách Liên Dung cự tuyệt, “Ta còn phải đi
tìm ca ta, đi trước, ngày mai tới tìm ngươi.” Khi ra đến cửa lại hỏi:
“Ngươi thực không cần bảo tiêu?”
Hách Liên Dung vội vàng xua tay, tự
mình đưa Tiễn Bảo Kim ra khỏi cửa, trước khi chia tay, Tiễn Bảo Kim dặn
dò: “Đừng khách khí với các nàng, có việc tới tìm ta, các nàng đều sợ
ta!”
Hách Liên Dung vội vàng đáp ứng đem
nàng tiễn bước, Tiễn Bảo Kim chân trước mới bước đi, Hồ thị liền ở sau
lưng bước ra, thấy Hách Liên Dung bình an vô sự, nhẹ nhàng thở ra.
Hách Liên Dung an ủi, khuyên bảo tiễn
bước Hồ thị xong, lúc này Bích Liễu mới tiến vào bẩm báo, “Tổ yến đều đã đưa qua hết, lão thái thái cùng đại phu nhân, cô nãi nãi cũng không nói gì, tam phu nhân nói cám ớn thiếu nãi nãi, tứ tiểu thư tặng lại một bao trà xuân, biểu tiểu thư cũng bảo hạ nhân đưa tới một mâm điểm tâm, chỉ
có tam tiểu thư không ở trong phòng, nên giao cho Bích Xảo bên người
nàng.”
Hách Liên Dung gật gật đầu, nàng không
phải nghĩ ở sau lưng hướng mọi người lấy lòng, nàng chính là muốn để các nàng hiểu được, bản thân là biết có chừng có mực. Vốn định hỏi lại như
thế nào vẫn không thấy Bích Đào, nghĩ nghĩ, lại không hỏi nữa.
Tuy rằng Bích Đào cho nàng ấn tượng đầu tiên là thiên tính tốt bụng, nhưng nói trắng ra, Bích Đào là do lão phu nhân phái tới làm tiểu tam kiêm nằm vùng. Mặc kẹ nàng tới Thính Vũ hiên là tự nguyện cũng được, là bị ép cũng được, tóm lại là người ngoài,
huống hồ lại có đánh giá của Hồ thị, thái độ tại nơi đó của Dương thị
cùng Thanh cô, Hách Liên Dung vẫn luôn nhớ kỹ, đối mặt với một người như vậy, không thể nghi ngờ là không cần quá thân cận, cho nên cũng không
nên lãng phí tế bào não ở trên người nàng, vậy… coi như người qua đường
tốt lắm.
Vì thế Hách Liên Dung sẽ không muốn cái gì Bích Đào hay là Bích Táo, cảm giác ngủ một giấc thật ngon, trong
mộng liền cùng Tiễn Kim Bảo đi bắt người, bắt về nhà khiến Vị Thiếu Quân trở thành cái đầu heo, Hách Liên Dung cảm thấy có lẽ là ông trời cho
nàng một ám chỉ, ám chỉ nàng hẳn là đêm Vị Thiếu Quân đánh thành đầu
heo.
Buổi sáng ngày hôm sau vừa tới, thần
thanh khí sảng, Hách Liên Dung trong vô thức chọn lựa mặc bộ quần áo
hình thức gọn gàng, về phần động thủ…. Khụ!
Thời điểm dùng điểm tâm, Bích Liễu dẫn
một nha đầu mặc trang phục giống như nàng tiến vào, Hách Liên Dung nhớ
mang máng nha đầu kia là theo Vị Thu Cúc, quả nhiên, nha đầu kia phúc
thân một chút, “Thị nữ Bích Xảo, gặp qua nhị thiếu nãi nãi. Tâm tiểu thư hỏi nhị thiếu nãi nãi thích ăn đồ ăn gì, để trước tiên chuẩn bị.”
Hách Liên Dung cảm thấy có chút buồn
cười, xem ra Vị Thu Cúc này lấy chìa khóa không phải lấy không, ngày hôm qua lấy, hôm nay đã thực sự trở thành đương gia. Nàng nhìn nhìn Bích
Liễu, Bích Liễu liền đem mấy món cấm kị của Hách Liên dung nói cho Bích
Xảo, Bích Xảo liền vén áo thi lễ, trở về phụng mệnh.
Dùng xong cơm sáng, Bích Đào cư nhiên
lặng yên không một tiếng động xuất hiện, xen lẫn trong đám người thu dọn bàn ăn, thường thường nhìn lén Hách Liên Dung, khuôn mặt mang đầy u
sầu, giống như muốn nói cái gì đó, lại không nghĩ quá mức thể hiện rõ
ràng ra.
Hách Liên Dung giả bộ không phát hiện.
Cũng đâu phải diễn kịch câm đâu. Có chuyện gì thì nói ra, nàng ghét nhất kiểu thái độ muốn nói lại không nói này.
Rốt cục, Bích Đào nhịn không được. Nàng đại khái nhìn ra được Hách Liên Dung thực sự không nghĩ gọi nàng lại để hỏi xem rốt cuộc là có điều gì muốn nói. Vì thế, tại thời điểm Bích
Liễu dẫn người rời khỏi phòng, nàng cố ý thong thả từng bước, chờ Bích
Liễu bước khỏi cửa phòng, liền tiến lên đóng cửa, xoay người quỳ xuống
trước mặt Hách Liên Dung. Ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn
đã muốn thấm đẫm nước mắt.
“Xin thiếu nãi nãi đừng đem nô tì đưa trở về.”
Chần chừ nửa ngày, nguyên lai là muốn nói chuyện này.
Nàng đích xác có nghĩ tới đề nghị này
của Vị Thiếu dương. Mặc kệ quan hệ của nàng cùng Vị Thiếu Quân trong
hiện tại hay tương lai như thế nào, ngay ngày đầu tiên thành thân liền
đem một nha hoàn thông phòng đến cho dù là ai cũng sẽ không thoải mái.
Bất quá, ngày hôm qua nàng cùng Ngô thị phản kháng đã làm cho nàng trở
thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Nếu hiện tại đem Bích Đào trả về,
không thể nghi ngờ sẽ lại làm cho lão phu nhân cảm thấy trong lòng không vui. Dù sao, nàng còn phải sống lâu dài trong gia đình này. Cho nên ý
niệm này vừa xuất hiện trong đầu liền bị nàng đánh gãy. Vẫn là quan sát
một thời gian rồi nói sau.
“Thiếu nãi nãi không biết, lão phu nhân nguyên là mang nô tì cho tam thiếu gia làm thông phòng, bị tam thiếu
gia cự tuyệt, chuyện này làm cho bọn hạ nhân trong phủ chê cười nô tì,
hiện tại nếu thiếu nãi nãi đem hầu gái phái trở về, bô tì thật sự là….”
Hách Liên Dung thật sự là bội phục a!
May mắn lão thái thái này tôn tử nhiều, cái này không được còn có thể
đưa cái kia, bằng không còn để trong tay đâu! Nếu nàng đem Bích Đào đưa
trở về, lão thái thái sẽ làm như thế nào? Lại đem chuyển tới tay đại
thiếu gia kia đi? Hách Liên Dung thật sự rất muốn nhìn thấy biểu tình
khi đó của Ngô thị.
Ôi chao? Nàng đột nhiên nghĩ đến một
vấn đề, vì cái gì Ngô thị nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa sinh con, Vị Thiếu Huyên lại một cái thiếp thất đều không có đâu? Thời đại này chính là chú trong vô sau vi đại. (vô sau vi đại: không có hậu nhân là việc
rất nghiêm trọng)
“Thiếu, thiếu nãi nãi….”
“Ân?” Hách Liên Dung lấy lại tinh thần, phát hiện Bích Đào còn đang chờ chính mình trả lời, liền ôn hòa nói:
“Nếu ngươi không có sai lầm gì, ta sẽ không phái ngươi đi.”
Bích Đào vội nói: ‘Nô tì nhất định tận tâm hầu hạ.” Dứt lời, nàng đứng dậy, lau nước mắt, rời khỏi phòng.
Hách Liên Dung ngồi trong phòng chờ
Tiền Bảo Kim đến đây tìm nàng, bất quá làm cho nàng không thể tưởng
tượng chính là, Tiền Bảo Kim cư nhiên bội ước, đợi thẳng cho đến giữa
trưa cũng không thấy bóng dáng đâu, Hách Liên Dung không nói rõ được
chính mình là thất vọng vẫn là nhẹ nhàng thở ra. Được rồi, tuy rằng nàng không tôn trọng bạo lực, nhưng kỳ thực trong lòng nàng rất muốn đánh
cái tên khốn Vị Thiếu Quân kia một trận, bất quá, xem ra hôm nay không
có cơ hội.
Đang cảm thán, Bích Đài chạy vào: “Thiếu nãi nãi, tam tiểu thư bên kia đánh đến đây.”
Hách Liên Dung sợ run nửa ngày….. “Nàng kia đánh đến với ta có quan hệ gì?”
Bích Đào kinh ngạc một chút, tiếp theo ngượng ngùng nói: “Nô tì nghĩ đến…”
Hách Liên Dung khoát tay, “Bởi vì chuyện gì?”
Bích Đào lúc này mới cười cười, tiến
đến bên cạnh Hách Liên Dung nhỏ giọng nói: “Chính là chung tổ yến tối
hôm qua, thời điểm Bích Liễu đưa qua thì tam tiểu thư đi tới chỗ các nãi nãi, bà nội, Bích Liễu liền giao tổ yến cho Bích Xảo, có thể đến khi
tam tiểu thư trở về, Bích Xảo cũng không đề cập tới việc này, vẫn là vừa rồi tam phu nhân đi qua viện của tam tiểu thư, nói tới việc này, tam
tiểu thư mới biết được, hiện tại chính là nhao nhao nói muốn đánh chết
Bích Xảo đâu.”
Hách Liên Dung nhớ tới nha đầu hôm nay
buổi sớm tới hỏi, mặt nhăn mày nhíu, “Nói như vậy là nha đầu kia không
đúng, vật đưa cho chủ tử như thế nào lại không đề cập tới, không nhớ?”
“Ai biết được? Có thể là lỡ tay đánh đổ không dám nói, cũng có thể là chính mình ăn.”
“Chính mình ăn?” Hách Liên Dung lúc này mới thực sự nổi lên sự tò mò.
Bích Đào nhìn cửa trước một chút, thanh âm lại đè thấp chút nữa. “Bích Xảo dựa vào tam cô gia thích nàng, nghe
nói lần này tam cô gia trở về, phải nạp nàng làm thiếp đâu.”
“Trở về? Quay về đâu?”
“Chính là phủ chúng ta.” Bích Đào nhìn
vẻ mặt mờ mịt của Hách Liên Dung, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Tam cô gia đi
theo tam tiểu thư ở trong phủ chúng ta, Bích Liễu không nói với thiếu
nãi nãi sao?”
Hách Liên Dung có chút ngạc nhiên, nàng vẫn nghĩ Vị Thu Cúc bởi vị nhị ca nàng thành thân cho nên mới từ nhà
chồng về nhà mẹ đẻ ở một thời gian.
“Vì sao lại ở Vị phủ? Là ở rể sao?” Nếu đúng như vậy, lại còn muốn nạp thiếp có phải hay không quá lớn mật?
Bích Đào mân miệng, lại lắc lắc đầu,
“Nhà của tam cô gia nguyên lai cũng là một nhà giàu có, bất quá đã suy
tàn, liền đi theo tam tiểu thư ở tại đây, chuyện này đã hơn một năm.”
Nguyên lai là sa cơ thất thế trong
truyền thuyết? “Vậy lại càng không nên đến chuyện muốn nạp thiếp.” Ngay
cả đạo lý của người đứng dưới mái hiên nhà người ta này cũng không hiểu
sao? (câu này xuất phát từ câu “đứng dưới mái hiên phải cúi đầu”, ý chỉ
những người sống dựa vào người khác thì phải nghe theo người ta)
Hách Liên Dung vừa dứt lời, một thanh âm từ cửa truyền đến, “Nam nhân nạp thiếp, có cái gì hẳn là không nên!”
Hách Liên Dung sửng sốt một chút mới
nhìn qua, liền thấy gương mặt cười hì hì của Vị Thiếu Quân xuất hiện ở
trước cửa, thần thái tự nhiên thoải mái, trên tay cầm một cây quạt nhỏ
nhẹ nhàng phe phẩy, rất chi là tiêu dao, giống như hắn cùng Hách Liên
Dung trong lúc đó chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì không thoải mái.