Thiếu Phu Bất Lương

Chương 160: Chương 160: Hôn sự của Đông Tuyết (2)




Vị Xuân Bình không thể ngờ Ngô thị sao có thể tùy tiện bán đứng mình như vậy, nói như vậy trước mặt cả nhà chẳng khác nào thể hiện rõ chị ta là con người hay đưa chuyện? Cũng may cả nhà hiểu rõ tính thích bát quái của chị ta nên cũng không khinh thường, ghét bỏ gì, có điều với những gì Ngô thị nói lúc này tất cả đều vô cùng kinh ngạc.

Kinh hãi nhất phải là Vị Đông Tuyết, nàng ấy hai mắt mở to, không hiểu sao bản thân mình lại trở thành chủ đề bát quái, còn cái gì mà “một nam nhân”, gì nữa mà “không rõ lai lịch”!

Không cần biết là vế nào cũng đủ phá hỏng thanh danh của Vị Đông Tuyết, trong tình cảnh như này, nàng ngay cả thanh minh cho mình cũng không nói nên lời, chỉ biết run rẩy lắp bắp: “Đại tẩu, tẩu… sao tẩu có thể…”

Có điều trước mặt nhiều người như vậy, Vị Đông Tuyết không thể lên tiếng chất vấn, chỉ có thể nắm chặt hai tay đến trắng bệch, cắn chặt môi, đôi mắt bắt đầu ửng đỏ, rơm rớm.

“Đông Tuyết, có gì cứ bình tĩnh nói.” Hách Liên Dung liếc nhìn Vị Xuân Bình, suy xét xem có nên hồi lại suy nghĩ cái gì mà người nhà nên vui vẻ ở cùng một chỗ.

“Muội, muội không…”

“Vậy nói sao về điều mà đại tỷ nhìn thấy?” Ngô thị ung dung đến chỗ của mình ngồi xuống, không nhìn Vị Đông Tuyết mà trực tiếp ngắt lời nàng ấy: “Đại tỷ nói muội có chỗ trú mưa cũng không chịu vào, cứ một mực đi theo nam nhân kia, mặc cho mưa to gió lớn, cuối cùng cũng không biết đi đến chỗ nào nữa, trong phủ có phái xe đi tìm cũng không thấy muội, mãi về sau mới thấy muội về, cô nam quả nữ ở với nhau cả đêm, nếu chuyện này truyền ra không những hỏng chuyện tuyển tú, biết đâu quan phủ lại truy xét phủ ta nữa thì hay!”

“Haiz, ta đâu có nói như vậy…” Vị Xuân Bình tuy rằng miệng phản bác lại như vậy nhưng cũng không nói rốt cuộc mình đã nói những gì, có chút không tự nhiên nhìn Ngô thị hiển nhiên muốn biểu hiện là sao cô ta nói trắng ra như vậy, câu nào cũng bồi thêm chữ “đại tỷ nói…” làm cho chị ta vô cùng bị động.

Vị Thủy Liên nghe xong liền nổi nóng, lườm Vị Đông Tuyết quát: “Có thật vậy không?”

“Muội…” Vị Đông Tuyết nắm chặt tay, căng thẳng đến mức không nói được câu nào, hoang mang lo sợ nhìn Hách Liên Dung.

Hách Liên Dung vội lên tiếng: “Tối qua mưa to là chuyện ngoài ý muốn, Đông Tuyết đâu thể hẹn trước với người khác, càng không thể đi theo một người lạ mặt, có lẽ chỉ là tình cờ cùng đường tìm chỗ trú mưa thôi, đại tỷ lúc đó đang ở chỗ nào vậy? Sao lại biết hai người họ ở cùng một chỗ với nhau? Hơn nữa sao tỷ biết chỗ đó không có ai khác ngoài họ, chỉ có Đông Tuyết và người đó “cô nam quả nữ”?

Vị Xuân Bình cũng vộ vàng biện minh: “Ta đâu có nói như vậy? Chỉ nói là tối qua Đông Tuyết về hơi muộn mà thôi.”

“Chẳng phải sáng nay đại tỷ nói vậy sao!” Câu này của Ngô thị càng đẩy Vị Xuân Bình vào thế khó xử, còn mình thì nhàn nhã nâng chén trà lên uống, tỏ vẻ không chút liên quan. Hẳn lúc này Vị Xuân Bình cực kì hối hận vì đã buôn chuyện với Ngô thị, cũng khó lòng biện minh chỉ đành hậm hực nói: “Cô cũng không thể nói Đông Tuyết như vậy được.”

Vị Thủy Liên càng tức giận, chỉ sợ tâm huyết của mình đổ xuống sông xuống bể: “Được rồi, được rồi. Để muội ấy tự nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”

Vị Đông Tuyết lúng túng mở miệng: “Muội…muội đúng là có cùng…cùng một vị công tử trú mưa…”

“Cái gì!” Đông Tuyết chưa kịp nói xong Vị Thủy Liên đã nhảy dựng lên: “Sao muội có thể không biết liêm sỉ như vậy! Thanh danh bản thân chẳng đáng là gì nhưng nếu truyền ra ngoài không phải là liên lụy đến cả gia đình hay sao!”

“Muội…” Vị Đông Tuyết như sắp rơi nước mắt đến nơi: “Muội không…”

Lúc này Nghiêm Yên mới ho nhẹ một tiếng khiến mọi người chú ý, chậm rãi lên tiếng: “Chỗ Đông Tuyết trú mưa tuy rằng có một vị công tử xa lạ nhưng muội và Vệ công tử cũng có ở đó.”

Đây chính là sự thật, lửa giận của Vị Thủy Liên lập tức được dập tắt, nén giận lườm Vị Xuân Bình đến nửa buổi, toàn là suy đoán chủ quan bịa đặt mà chị ta có thể nói như thật.

Vị Xuân Bình bị Vị Thủy Liên lườm như vậy cũng không cách nào biện minh, vô cùng bất mãn với hành vi của Ngô thị, cũng lập tức tặng cho cô ta cái nhìn dữ dội, oán hận.

Vị Đông Tuyết lúc này mới coi như trút được gánh nặng, cảm kích nhìn Nghiêm yên, xụt xịt cái mũi, hận muốn chết cái tính cứ căng thẳng là nói không nên lời của mình.

Hách Liên Dung lại vẫn vô cùng ngạc nhiên, Nghiêm Yên tối qua rõ ràng là đi cùng Vị Thiếu Dương cho dù có vì mưa mà lạc nhau nhưng đâu đến mức trùng hợp ở cùng một chỗ với Vệ Vô Hạ?

Có điều trước mắt vấn đề nam nam nữ nữ cũng coi như khá nhạy cảm, Hách Liên Dung cũng không muốn hỏi nhiều, lão phu nhân từ nãy vẫn nghiêm sắc mặt không liên tiếng đột nhiên trách Vị Xuân Bình: “Đông Tuyết dù sao cũng là em gái của cô, mấy chuyện vô căn cứ này sao có thể hồ đồ đổ lên đầu con bé? Cũng may hiện tại đều là người một nhà, nếu để người ngoài nghe được, không cần biết là chuyện thật hay giả, mặt mũi Vị gia chúng ta cũng bị mất sạch!”

Vị Xuân Bình vội bao biện: “Cháu đâu có nhìn thấy Vệ công tử cũng ở đó, đều là do hạ nhân nói lại, có người ngoài cháu đâu dám nói những chuyện như thế này.”

Lão phu nhân hừ một tiếng, cuối cùng vẫn không hài lòng: “Thủy Liên, cô cũng chẳng ra sao, toàn làm những chuyện rảnh rỗi không đâu, tự dưng bắt Đông Tuyết tham gia cái tuyển chọn vớ vẩn này nọ! Cũng không biết em mình có phải hòn ngọc quý hay không!”

Haiz, rõ thật là đau đầu, hóa ra lão phu nhân vẫn không từ bỏ ý định tác hợp cho Vệ Vô Hạ với Đông Tuyết, nghe giọng bà đầy sự tiếc hận, chỉ sợ là vô cùng hài lòng về Vệ Vô Hạ.

Lại chờ thêm lúc nữa Vị Tất Tri cho người về báo cả vị Thiếu Quân, Vị Thiếu Dương và Vị Thiếu Huyên đều không về dùng cơm được, lúc này mọi người mới đứng dậy vào sảnh ăn, trong lúc đó không tránh khỏi lời ra tiếng vào phẫn nộ trước hành vi của Vị Xuân Bình, để đổi chủ đề, chị ta lại quay sang hỏi Nghiêm Yên vì sao bọn họ lại ở cùng một chỗ với Vệ Vô Hạ, Nghiêm Yên chỉ nói bị lạc mất Vị Thiếu Dương, sau đó tình cờ gặp được Vệ Vô Hạ, khéo léo đáp lấy lệ cho qua vấn đề này.

Vị Đông Tuyết vẫn buồn bã không vui, có lẽ vẫn bận tâm bởi chuyện vừa nãy, ăn cơm xong liền lặng lẽ rời đi.

Hách Liên Dung cũng âm thầm rời bàn ăn, đi xa một lúc mới lên tiếng gọi nàng lại.

Vị Đông Tuyết quay đầu, nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi, Hách Liên Dung vội vàng đến gần lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng an ủi.

Vị Đông Tuyết ấm ức nói: “Muội không phải vì những lời đại tỷ nói mà đau lòng, mà bởi… bọn họ nghe như vậy nhưng không hề lo lắng xem muội có bị nam nhân đó làm tổn hại hay không, có bị hắn ức hiếp hay không, chỉ lo xem có chuyện đó có bị truyền ra ngoài ảnh hưởng đến việc tuyển tú, hoặc sẽ khiến gia đình bị hổ thẹn.”

Hách Liên Dung có chút buồn lòng, địa vị của Vị Đông Tuyết trong nhà này vốn dĩ rất nhỏ bé, cho dù là lão phu nhân cuối cùng cũng chỉ quan tâm đến vấn đề danh tiếng của Vị phủ. Hách Liên Dung nắm tay Vị Đông Tuyết, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể vỗ về an ủi muội ấy, vỗ nhẹ lưng như muốn tiếp thêm chút sức lực cho nàng.

“Khụ… khụ…khụ…”

Âm thanh trong trẻo từ phía sau truyền đến, Hách Liên Dung buông tay quay đầu nhìn thấy Vị Thiếu Quân đang nhoẻn miệng cười, bực mình vì hắn đã hẹn về ăn cơm nhưng lại thất hứa, làm bộ giận dỗi mắng: “Không nói không rằng lén lút đến sau lưng, muốn dọa chết người ta hay sao?”

Vị Thiếu Quân tiến đến chen vào giữa Hách Liên Dung với Vị Đông Tuyết: “Ta mà lên tiếng thì đâu bắt gian được một người quyến rũ nhị tẩu, một người lén sau lưng chồng… á!”

Hách Liên Dung véo mạnh hắn một cái, không buồn để tâm đến tiếng than thở kêu đau khoa trương của hắn, kéo tay Vị Đông Tuyết: “Mặc kệ hắn, ta đưa muội về.”

“Sao thế? Làm gì mà cứ xị mặt buồn rầu vậy!” Vị Thiếu Quân kéo Hách Liên Dung lại, đứng sau lưng nàng, cằm tựa trên vai vợ, hai tay cũng không không đứng đắn thành thật ôm eo nhỏ của nàng, nhìn Vị Đông Tuyết hỏi: “Có chuyện gì không vui mau nói cho nhị ca biết, sao thế? Có phải lo tên Trần Bình Thường kia nửa đường bỏ cuộc đúng không?”

Nhắc đến Trần Bình Thường, mặt Vị Đông Tuyết hơi ửng đỏ, cúi gằm mặt không nói câu nào. Vị Thiếu Quân coi đó là thừa nhận, cười lớn đáp: “Yên tâm, không phải Vệ Vô Hạ đã đồng ý giúp đỡ rồi còn gì? Nếu vẫn còn lo lắng, cũng đơn giản thôi, cứ tìm Trần Bình Thường đến đây cho hắn nhìn thấy cánh tay muội này, cổ này… hắn nhất định sẽ khóc lóc cầu xin đòi lấy muội bằng được, lần trước ta tìm một cô nương thanh lâu đến thử hắn, ăn mặc mát mẻ một chút hắn suýt nữa tự đâm mù mắt mình.”

Tuy rằng câu nói của hắn đầy khoa trương nhưng trong đầu Hách Liên Dung đã tự phác thảo được nhân cách đó, quân tử a… hóa ra kết luận ban đầu của Vị Thiếu Quân từ đấy mà ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.