Mọi người khi hình dung những chuyện vui
mừng, thường sẽ nói rằng “mộng thành thực”, lại chẳng ai thích hiện
thực, việc này đương nhiên không có nghĩa rằng, trong lòng mọi người
không có ác mộng, ngược lại, ác mộng so với mộng xuất hiện càng nhiều
trong suy nghĩ của mỗi người. Ta chắc chắn sẽ không làm không tốt, ta
chắc rằng đã bị bại lộ rồi, xong rồi, lần này thực sự xong đời rồi!
Người thường xuyên nghĩ như vậy, cuối cùng phần lớn sẽ thất bại.
Nguyên nhân chính là bởi vì bọn họ hiểu
được bản thân không được, biết bản thân còn chưa đủ tốt, cho nên mới có
những cơn “ác mộng” như vậy, nếu bọn họ tin tưởng rằng có thể dùng hết
sức mình để ứng phó, chẳng sợ kết quả cuối cùng là sự thất bại, cũng sẽ
không bao giờ có ý niệm “quả nhiên là thế” trong đầu, ác mộng cũng sẽ
không trở thành sự thực.
Hiện giờ, Hách Liên Dung cảm thấy rằng ác mộng đã thành sự thực, bởi vì àng đối với cọc hôn sự này không có chút
nắm chắc nào, cho nên gặp thất bại thì suy nghĩ đầu tiên là đó là kết
quả tệ hại nhất, hiện giờ kết quả đã thực sự xảy ra, người phải đối mặt
thế nhưng là nàng.
Sai người giám sát nhất cử nhất động của
Giáng Tuyết hiên, đối với bên đó lập một trạm gác giới nghiêm, không để
ai vào cũng không để người nào lọt ra, cố gắng không để có tin xấu này
rơi vào trong tai của Vị Đông Tuyết, lúc này mới theo gã gia đinh vừa
tới báo tin rời khỏi Thính Vũ hiên, đi vào sảnh chính.
Nơi đó đã sớm có người ngồi sẵn, khăn nho khoan bào, nhã nhặn trắng nõn, dung mạo so với Vị Thiếu Quân cùng Vị
Thiếu Dung còn tuấn tú tú lệ hơn, tươi cười cũng không dương quan ấm áp
giống như Vệ Vô Hạ, lại khiến cho người ta cảm thấy thực thoải mái, hiền hòa, không có chút khoảng cách nào.
Người này cùng với hình tượng “quân tử”
trong lòng Hách Liên Dung không quá giống, hắn chẳng phải nên là một nho sinh hủ lậu mới đúng chứ?
“Trần công tử?” Hách Liên Dung gọi hắn một tiếng, nhìn dáng vẻ của hắn, hiển nhiên đang thất thần.
Trần Bình Phàm ngẩng đầu, thấy Hách Liên Dung thì vội vàng đứng dậy, “Là, tại hạ Trần Bình Phàm.”
Hách Liên Dung ý bảo hắn ngồi xuống,
chính mình cũng ngồi xuống, gọi Vị Quảng tiến lại, “Việc Trần công tử
tới đây trước đừng nói với mấy người phía nãi nãi, người vừa báo tin cho ta cũng dặn dò đừng cho hắn ra ngoài nói lung tung.”
Vị Quảng ứng tiếng lui xuống, Hách Liên
Dung để Bích Liễu chờ ngoài cửa, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Trần
công tử, không biết đến đây có chuyện gì?”
Trần Bình Phàm nghe thấy Hách Liên Dung
phân phó Vị Quảng như vậy, áy náy áy náy nhất thời thể hiện hết trên
mặt, lại thấy Hách Liên Dung biết rõ còn cố hỏi, càng thêm cảm thấy xấu
hổ trong lòng, đứng dậy, cúi người thật sâu. “Vị phu nhân thứ lỗi, tại
hạ cũng thực sự chẳng dễ chịu gì, mới mặt dày đến đây mong lấy lại hồng
thiếp. Bất công với tứ tiểu thư, tại hạ thật cảm thấy vô cùng hổ thẹn,
vì không làm vấy bẩn thanh danh của tiểu thư, khẩn cầu Vị phu nhân từ
chối lời cầu thân của tại hạ. Tất cả lỗi lầm, hãy để tại hạ tự mình gánh vác.”
Hách Liên Dung cảm thấy ngạc nhiên. Nàng
vốn tưởng rằng Trần gia đã biết chuyện Vị Đông Tuyết sắp tham gia tuyển
tú cho nên mới khua trống rút lui. Hiện tại nghe ra rằng không phải vì
nguyên nhân này mà là vấn đề từ phía Trần Bình Phàm.
Kỳ thực nhắc tới cũng chẳng có gì phức
tạp. Hai người một không đính ước hai không bái đường. Trần gia cùng lắm cũng mới đến cửa cầu thân. Có đồng ý hay không thì còn phải xem thái độ của Vị gia. Chỉ là đang cầu thân mà lại rút về hồng thiếp, truyền ra
không khỏi khiến cho người ta hồ đoán lung tung, đối với thanh danh của
Vị Đông Tuyết vô cùng bất lợi. Cho nên, Trần Bình Phàm mới đến khẩn cầu
Vị gia tự từ chối việc cầu thân. Như vậy, mọi chuyện sẽ thuận lý thành
chương (aka xuôi chèo mát mái).
Hách Liên Dung tất nhiên hiểu được đạo lý này. Vì thanh danh Vị gia, nàng cũng có thể lập tức làm như vậy. Nhưng
việc này thực ra lại thành toàn cho Vị gia, cũng thành toàn cho Trần
Bình Phàm. Nhưng còn Vị Đông Tuyết thì sao?
Có lẽ không ai sẽ để ý tới tâm tư của
nàng. Hách Liên Dung lại cảm thấy nếu bởi vậy mà khiến cho Vị Đông Tuyết thương tâm. Bản thân cũng là người phải chịu trách nhiệm. Vị Đông Tuyết là một hài tử luôn nhẫn nhục chịu đựng, nhận việc hôn sự mà nương nàng
thay nàng làm chủ, vụng trộm gặp Trần Bình Phàm. Đại khái cuộc đời này
của nàng đã làm được chuyện tốt nhất rồi. Hách Liên Dung cũng không biết nàng khi làm như vậy có nghĩ tới kết cục thất bại ngày hôm nay không.
Có lẽ, nàng có thói quen nghe người khác an bài, chưa từng ôm hy vọng
quá lớn. Có thể việc nàng nhận được sự an ủi, quan tâm của Vị Thiếu Quân mà thấy được một ánh bình minh, cho nên mới tích cực theo đuổi, tích
cực tham dự vào chuyện này.
“Ta muốn biết lý do của công tử.” Dù sao
việc cầu hôn cũng là do Trần gia khởi xướng, hiện tại muốn bác bỏ, hỏi
một chút lý do cũng không quá đáng đi?
Trần Bình Phàm lại bởi vậy mà trở nên
khẩn trương, mân khóe môi trầm mặc thật lâu, “Tại hạ… tất cả đều do tại
hạ không biết tự lượng sức mình, Vị phủ tài hùng thế hậu (giàu có quyền
lực), sao có thể trao hòn ngọc quý trên tay đó cho một thư sinh nhỏ bé
như ta, tại hạ cứ cân nhắc mãi, cảm thấy việc này thật quá liều lĩnh,
cho nên mới quyết định như vậy.”
“Nếu chúng ta đồng ý thì sao?”
Lời nói của Hách Liên Dung khiến cho Trần Bình Phàm kinh ngạc không thôi, đứng tại đó, sau một lúc lâu thì thở
dài: “Tất cả đều là lỗi của tại hạ, khẩn cầu Vị phu nhân từ chối cọc hôn sự này.”
“Ta muốn nghe lý do thực sự của công tử,
bằng không, công tử cũng coi như là một đối tượng tốt, Vị gia chúng ta
tuyệt không ngại bần yêu quý.” (aka khinh nghèo yêu giàu)
“Tại hạ…”
Trần Bình Phàm im lặng không lên tiếng, Hách Liên Dung cũng không sốt ruột, lẳng lặng chờ.
“Tại hạ không còn gì để nói! Khẩn cầu Vị phu nhân đáp ứng thỉnh cầu của tại hạ!”
“Công tử không chịu nói, ta cũng không
miễn cưỡng, chính là trước khi Trần gia cầu hôn, chúng ta cũng đã thương lượng rất nhiều ngày, cũng nên cho công tử một câu trả lời. Bích Liễu…” Hách Liên Dung hướng về trước cửa hô một tiếng, chờ Bích Liễu đi đến,
nói: “Báo cho tứ tiểu thư, đáp ứng lời cầu hôn của Trần gia, bảo nàng an tâm chuẩn bị giá y, ngày lành thành thân.”
Bích Liễu theo Hách Liên Dung lâu như
vậy, tất nhiên nhìn ra lời của nàng cũng không phải lời thật, lại vẫn
lên tiếng, quay lại muốn đi, Trần Bình Phàm vội la lên: “Cô nương xin
dừng bước!” Hắn quay sang Hách Liên Dung, đấu tranh tư tưởng thật lâu
rốt cuộc mở miệng: “Tại hạ hổ thẹn, làm hỏng danh tiết của một vị cô
nương, phải chịu trách nhiệm!”
Hách Liên Dung kinh ngạc một lúc lâu, tiêu hóa lời nói của hắn, trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận.
Đây là quân tử trong lời Vị Thiếu Quân,
phu quân trong mắt Trân nương, người mà Vị Đông Tuyết sẵn sàng giao phó
tương lai đó sao?
“Trần công tử mời đi!” Hách Liên Dung
bình tĩnh đứng dậy, “Thực may mắn, tứ muội ta đang chuẩn bị tham gia
tuyển tú, cho nên hồng thiếp cầu thân của ngươi đã sớm cho bà mối mang
trở về, bằng không thực đến phiên kẻ vô sỉ như ngươi đến cầu trả lại
hồng thiếp, Vị gia ta liền thực không còn mặt mũi gặp người khác!”
Hách Liên Dung nói xong phất tay áo mà
đi, lưu lại Trần Bình Phàm đứng tại chỗ cúi đầu, trên mặt lúc trắng lúc
hồng, tất cả đều là xấu hổ áy náy.
“Tẩu tử?”
Hách Liên Dung mới bước ra khỏi cửa, liền gặp Vệ Vô Hạ vị Bích Liễu ngăn ở ngoài cửa, thấy nàng hạ thấp người,
ánh mắt nhìn vào trong phòng, hình như có vẻ tò mò.
Cố không để ý đến hắn, Hách Liên Dung
lạnh giọng nói với Bích Liễu: “Đưa hắn ra ngoài! Nói với bà mối kia,
tiểu thư Vị phủ không lấy loại người đạo mạo ra vẻ quân tử làm phu
quân!” Nghĩ đến Vị Đông Tuyết bao lâu đến cùng chính mình trộm nói hết
thảy, lại nghĩ đến nàng mặt đỏ tai hồng nói cho nàng biết nàng gặp Trần
Bình Phàm, nghĩ đến nàng biết được tham gia tuyển tú, lo lắng Trần gia
không đến cầu thân mà bất an lo lắng, Hách Liên Dung lại càng thêm tức
giận khó nén.
Vệ Vô Hạ cũng không đi vào đại sảnh mà
tìm tòi đến cùng, mà đi theo Hách Liên Dung rời đi, đi được một đoạn,
thấy thần sắc nóng giận của Hách Liên Dung, mới mở miệng nói: “Vị công
tử kia là…”
“Một kẻ nhàm chán.” Hách Liên Dung không nghĩ để nhiều người biết chuyện này.
Vệ Vô Hạ quay đầu đi, nhìn vẻ mặt không
tốt lắm của nàng, khẽ cười, “Bộ dáng của tẩu cũng không giống như vừa
cùng một kẻ nhàm chán nói chuyện.”
Hách Liên Dung bước nhanh hơn, giọng nói trở nên có chút không kiên nhẫn, “Ta không muốn nói.”
Vệ Vô Hạ bước nhanh hơn, chắn trước người Hách Liên Dung, đối với thái độ của nàng hình như có chút bất mãn, “Ta
nghĩ rằng sau khi trải qua ngày đó, chúng ta đã không còn xa lạ như
vậy.”
Hách Liên Dung thoáng bước lùi về phía
sau, không quá quen đứng gần hắn như vậy, thấy hắn vẫn còn kiên trì thì
nói một câu: “Quả thực như vậy, nhưng mà có một số việc, nếu bằng hữu
của người không muốn nói, ngươi là nên tôn trọng quyết định của nàng,
đừng để cho nàng khó xử mới đúng chứ?”
“Ta chỉ là… muốn giúp đỡ thôi.” Vệ Vô Hạ
không biết làm sao lại có chút chán nản, mày hơi hơi rũ xuống, trên mặt
dẫn theo một chút buồn bã.
“Hắn chính là Trần công tử hướng Đông
Tuyết cầu hôn kia.” Hách Liên Dung nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng, “Ta từ chối
lời cầu thân của hắn.”
Vệ Vô Hạ kinh ngạc vô cùng, hắn còn nhớ
rõ Hách Liên Dung lúc trước vì cái gì mà đi cầu xin hắn giúp đỡ, để cho
Vị Đông Tuyết bị đánh rớt ở vòng sơ tuyển kia.
“Vì sao? Tẩu đổi ý? Cảm thấy tứ tiểu thư tiến cung cũng tốt?”
Hách Liên Dung lắc đầu, “Ta vẫn không
muốn để Đông Tuyết tiến cung, nhưng Trân gia cầu hôn cũng là chuyện
tuyệt đối không thể đáp ứng, Trần Bình Phàm kia, thoạt nhìn thì ra vẻ
đạo mạo, kỳ thực là một tiểu nhân không hơn không kém, hắn hủy đi danh
tiết của cô nương khác, cư nhiên có thể đứng đó lớn tiếng nói phải phụ
trách!”
“Hủy đi… danh tiết?” Vệ Vô Hạ không biết
nghĩ tới cái gì, vẻ mặt trở nên có chút cổ quái, “Hắn hủy đi danh tiết
của người ta, lại muốn phụ trách, cũng coi như có trách nhiệm.”
“Hắn trước đây rõ ràng cầu hôn, đảo mắt
đã hủy danh tiết người ta, tiểu nhân như vậy thì có trách nhiệm cái gì!” Hách Liên Dung càng nói càng tức, “May mắn giữa đường nảy sinh chuyện,
bằng không nếu đáp ứng hôn sự này rồi, chẳng phải đã hại Đông Tuyết!”
“Có thể hắn… cũng không phải cố ý đâu?”
Hách Liên Dung hơi chọn mi, “Ngươi cư nhiên thay hắn nói chuyện?”
Vệ Vô Hạ lắc lắc đầu, “Ta cùng với hắn
từng gặp qua một lần, khi đó hắn cũng chỉ là vô ý, lại xác thực đã nói
sẽ chịu trách nhiệm với nữ nhân ấy.”
Hách Liên Dung kinh ngạc nói: “Gặp qua một lần? Ngươi quen hắn?”
“Chỉ là ngẫu ngộ (ngẫu nhiên gặp) thôi.”
Vệ Vô Hạ làm như rốt cuộc đã suy nghĩ xong mọi chuyện, khẽ cười nói:
“Hắn có nói qua là bởi vì chuyện gì mà “hủy danh tiết người khác”
không?”
“Đương nhiên… đương nhiên là…” Hách Liên Dung mấp máy môi, “Kia còn cần phải nói sao?”
“Vậy ở trong lòng của tẩu, dạng hành vi
nào sẽ được coi là “hủy danh tiết người khác”?” Vệ Vô Hạ cười cười, cúi
mắt nhìn xuống, đột nhiên nắm lấy bàn tay Hách Liên Dung đưa lên… đầu,
cổ tay áo rộng thùng tình trượt xuống, lộ ra cổ tay tinh tế của Hách
Liên Dung. Hách Liên dung bất ngờ không kịp phòng bị, kinh hô một tiếng, lại trấn định xuống, khó hiểu nhìn hắn. Khóe môi Vệ Vô Hạ dần dần cong
lên, bàn tay chậm rãi men theo cổ tay nàng, kéo ống tay áo lại che đậy,
cầm cánh tay trơn bóng của nàng, “Như vậy có tính là cùng tẩu có da thịt chi thân hay không? Hủy đi danh tiết của tẩu rồi không?”