Thiếu Phu Bất Lương

Chương 195: Chương 195: Hữu kinh vô hiểm




(hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ, kinh ngạc… nhưng không nguy hiểm)

Đập vào măt là một khối bạch ngọc ôn nhuận, dài rộng đều đúng hai, vào tay ôn hoạt (ấm áp+trơn mịn), oánh thủy lưu quang, Hách Liên Dung đời này chưa từng gặp qua thứ nào đẹp như vậy, nhưng nàng lại lập tức đem thứ đó đặt lại trong hộp, đậy lại nắp hộp thật chặt.

Cho dù nàng không có kiến thức về đồ cổ, cũng biết một chút thường thức, đồ vật này, nhất định không thích hợp xuất hiện tại nhân gian, giống như… rồng.

Phía trên bạch ngọc kia, điêu một con rồng sinh động linh hoạt uốn lượn, cuốn lại, tạo thành một con dấu.

Con dấu, nếu không có rồng mà nói, nó có lẽ có thể được xưng là một con dấu cực kỳ quý giá, nhưng bởi vì có con rồng kia, nó liền sửa lại danh xưng, gọi tỉ.

Ngọc tỉ, nàng hiện tại đang có một cái ngọc tỉ.

Hách Liên Dung biết ngọc tỉ nổi danh là Thuận Hòa, từ Tần rồi sau đó được truyền qua nhiều đời nên được gọi là “truyền quốc ngọc tỉ”, thẳng cho đến khi triều Nguyên hình thành, Thuận Hòa bởi vì chiến loạn mà không rõ tung tích, vì thế hậu nhân liền không có truyền quốc ngọc tỉ, mà là do những thứ khác tạo thành.

Hách Liên Dung không biết khối ngọc tỉ trên tay mình này có phải hay không có cùng ý nghĩa như truyền quốc ngọc tỉ, nàng chỉ biết, lần này thật sự nguy rồi.

Việc này còn cần thương lượng với Vị Thiếu Dương sao? Căn bản không cần, nếu đây là thứ mà Vị gia mới phát hiện, Vị gia còn có thể công khai đem dâng nó cho triều đình, khẳng định còn được phong thưởng, nhưng hiện tại giao ra, tại lúc quan phủ điều tra ra Vị gia có bảo vật mới giao… vậy biến thành tư tàng ngọc tỉ, ý đồ tạo phản.

Tội mưu phản rất nặng a! Ai muốn rơi đầu chứ, phải kiên quyết không giao nộp! Có lẽ Vị lão gia đúng bởi vì vậy mới tìm tài liệu làm quan tài đem giấu nó đi, tuyên bố với bên ngoài bảo vật đã bị mình hủy, có thể hành động quá nhiều sơ sót, bởi vì vẫn chẳng ai tin việc này.

Có lẽ nên đi hỏi Vị Thiếu Quân một chút, hắn hiện tại rất có khả năng đang ở trong lao, làm sao bây giờ? Hách Liên Dung đi qua đi lại trong phòng, thường đưa mắt nhìn tới chiếc hòm đã đậy thật kín, một ý tưởng dần dần xuất hiện, Hách Liên Dung trái lo phải nghĩ, trước khi màn đêm buông xuống, đã có quyết định.

….

Một tháng sau.

“Nhanh lên, nhanh. Được không?” Hách Liên Dung vội vàng từ Thĩnh Vũ hiên lao ra. “Ta không đợi nổi chàng nữa đâu. Không kịp nữa rồi!”

“Ôi chao… Ôi chao ôi chao…” Vị Thiếu Quân vẫn còn mơ ngủ theo sát phía sau. “Nàng vội gì chứ? Cũng không thông cảm cho tướng công nàng đêm qua lao động vất vả như vậy…”

Hách Liên Dung đỏ mặt trừng mắt liếc hắn một cái, quay lại nắm lấy tay hắn tiếp tục đi về phía trước. “Hôm nay Thiếu Dương trở về. Ta vội muốn chết!”

Vị Thiếu Quân lúc này thay đổi sắc mặt, tiếp cận Hách Liên Dung, ôm lấy nàng, cọ xát bên tai nàng, nhuyễn thanh nói: “~Dung, buồn ngủ, chúng ta quay lại ngu tiếp đi, được không?”

Hách Liên Dung liền nổi da gà đầy mình, lườm hắn một cái, “Hôm nay Thiếu Dương trở về đó! Chàng xem lại bản thân đi, thái độ gì đó hả! Nếu không đệ ấy a, chúng ta hiện tại không biết ở nơi nào ăn cơm tù đâu!”

Vị Thiếu Quân cào cào tóc, “Đây là công lao của nàng chứ nhỉ? Lúc trước nếu không phải nàng thông minh cơ trí, quyết định nhanh chóng, sau khi hiểu rõ lập tức trao hòm kia cho Thiếu Dương, hắn nào có cơ hội làm những việc sau đó a!”

Hách Liên Dung bị hắn nịnh như vậy, trong lòng như nở hoa luôn, trong miệng lại vẫn cứ giả vờ khiêm tốn, “Chàng cũng không tồi đâu, chỉ nhìn liếc mắt đã biết trong hòm đó là thứ gì, ta cũng bởi vì có được gợi ý này, cảm thấy chàng chắc chắn biết nguồn gốc của nó, Thiếu Dương hẳn cũng không kém, liền đem chiếc hòm kia đến kinh thành, để tùy đệ ấy định đoạt, phần lớn công lao vẫn là của đệ ấy.”

Vị Thiếu Quân lập tức xu nịnh, “Nàng không cần khiêm tốn….”

Hách Liên Dung giả cười, “Chàng cũng có công lao….”

Hai người kẻ xướng người họa đi tới tiền tính, nơi đó ngồi đầy người, Vị Thủy Liên đang ngồi ở chủ vị, cùng Ngô thị với cái bụng to tính toán sổ sách.

“Tiệc rượu không thể thiếu, đây chính là lễ thành thân của Thiếu Dương, Phiêu Phiêu nhà chúng ta lại là tiểu thư quan gia, cũng không thể keo kiệt được….”

“Tỷ sao còn ở đây vậy?” Mộ Dung Phiêu Phiêu nhìn thấy Vị Thủy Liên liền tức giận, “Gì mà tiểu thư quan gia! Mộ Dung Tẫn Trung đã khôi phục chức quan sao?”

Vị Thủy Liên vội đứng lên, dắt Mộ Dung Phiêu Phiêu ngồi xuống chủ vị, “Không phải cũng đang muốn cùng muội thương lượng chuyện này sao, muội bảo Thiếu Dương ở trước mặt hoàng thượng cầu tình, miễn tội cho đại ca muội đi, tên họ An kia lấy việc công làm việc tư, mưu đồ tài sản nhà chúng ta nên chịu tội, chúng ta là người một nhà mà.”

Mộ Dung Phiêu Phiêu hất tay nàng ra, “Ta là người Vị gia, tỷ là người Mộ Dung gia, ai với ai là người một nhà?”

Vị Thủy Liên ngượng ngùng nắm lại tay nàng, “Lúc trước nếu chúng ta không làm như vậy, Thiếu Quân sao có thể phát hiện ra chiếc hòm tử kim kia? Thiếu Dương cũng sẽ không bởi vì hiến vật quý lập công mà được phong thưởng, lại được hoàng thương ban cho tấm biển vàng, thật sự là….”

“Quả thực đều là công của nhị tỷ.” Vị thiếu tà tà dựa vào ghế dựa, “Họ An kia cuối cùng thẹn quá thành giận tống cả nhà chúng ta vào nhà lao, nhị tỷ kiến công lập nghiệp chỗ nào vậy?”

“Tỷ…” Vị Thủy Liên phẫn nộ, nàng khi đó có thể ở đâu nữa, trong lao đó.

Lúc này lão phu nhân cùng Hồ thị cũng vào đại sảnh, thấy Vị Thủy Liên thì sắc mặt trầm xuống, Nghiêm thị thấy thế vội vàng hỏi: “Thủy Liên, còn không mau đỡ bà nội ngồi xống.”

Vị Thủy Liên vội vàng tiến lên, không những đỡ lão phu nhân ngồi xuống, còn nhanh nhẹ bừng ly trà đưa qua, Vị Thiếu Huyên vốn vẫn đang ngồi ở một bên uống trà, quay đầu lại, ly trà đã không còn, nhìn trái nhìn phải, lại cúi đầu nhìn chân, Ngô thị đi qua nhẹ ấn trán hắn một cái, thay hắn chỉnh lại quần áo, “Hôm nay Thiếu Dương trở về, phải nói những lời tốt đẹp, không được lại trốn không gặp người!”

Vị Thiếu Huyên gật gật đầu, lập tức cúi đầu lẩm bẩm gì đó, giống như đang học thuộc lòng.

Lại qua một lúc sau, Vị Thiếu Dương rốt cuộc trong ánh mắt chờ đợi của mọi người bước qua cửa nhà, nhìn thấy mọi người trong nhà bình yên vô sự hoàn hảo như ban đầu, Vị Thiếu Dương cuối cùng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Vị Thủy Liên là người đầu tiên bước đến, “Dương, Tẫn Trung vừa là tỷ phu của đệ, vừa là đại ca của Phiêu Phiêu, đệ phải ở trước mặt hoàng thượng thay hắn nói vài câu â, kỳ thực hắn cũng có chút công lao, nếu hắn không…”

Vị Thiếu Dương cười cười, “Nếu có cơ hội, ta sẽ nói.”

Vị Thủy Liên sững lại, mấy hôm nay nàng bị người ta cực tuyệt nhiều lắm lắm, đột nhiên nghe thấy một câu trả lời ấm áp như vậy không khỏi vô cùng cảm động, nhưng mà đồng thời trong lòng lại có chút nghi hoặc… đệ ấy nói thật sao? Thay mình nói?

Nàng tự nhiên không có câu trả lời, chỉ có thể không ngừng tìm kiếm đối tượng tiếp theo, ai còn có thể nghe nàng nói chuyện chứ, ai đây? Dương thị giống như rất an nhàn, vẫn luôn tuân theo! (???)

Vị Thiếu Dương đi tới bên cạnh Hách Liên Dung, lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp nhỏ đưa tới, “Nhị tẩu.”

Vị thiếu bên cạnh lập tức nhận lấy, “Cái gì…” Bên trong là một đôi hoa tai bằng ngọc tím.

“Đây là Lan phi nương nương nhờ ta đưa cho nhị tẩu, chuyện lần này, Lan phi nương nương giúp đỡ không ít.”

“Lan phi?” Hách Liên Dung vui mừng khi nghe Bạch Lan lại tăng một cấp, vội đoạt lại đôi hoa tai bằng ngọc từ trong tai Vị Thiếu Quân, đeo lên.

“Đây là cho Đông Tuyết.” Vị Thiếu Dương từ những lễ vật mang về, đưa ra một chiếc hòm, “Hôn kỳ của Đông Tuyết được quyết định vào tháng này đi? Đây là lễ vật tam ca cho muội.”

Vị Đông Tuyết đỏ mặt tiến lên tiếp nhận, nói lời cảm ơn nhỏ như muỗi kêu, rồi sau đó còn có lễ vật của lão phu nhân, Nghiêm thị, Hồ thị… mỗi người đều có phần, ngoại trừ Mộ Dung Phiêu Phiêu.

Vẻ mặ Mộ Dung Phiêu Phiêu trở nên hơi cứng ngắc, cũng giống như vẫn đang đứng ở đó, Vị Thiếu Dương đang cười với nàng, nàng giống như vô tình chỉnh lại mái tóc, miệng nhỏ ngậm chặt.

Vị Thiếu Dương do dự đi qua, nhỏ giọng nói, “Lễ vật của nàng ta đã sớm chuẩn bị, thời gian này hơi bận, vẫn không có cơ hội đưa nàng.”

Sắc mặt Mộ Dung Phiêu Phiêu lúc này mới tốt lên, trên mặt cũng hiện chút thẹn thùng.

Nghiêm thị ngoắc tay gọi Thiếu Dương qua, không biết dặn dò gì, Vị Thiếu Dương vẫn luôn gật đầu đáp ứng, ngẩng đầu cười cười với Mộ Dung Phiêu Phiêu, lại nói với Vị Thủy Liên: “Nhị tỷ, nếu tỷ thật muốn cầu người khác chiếu cố tỷ phu, đệ thật có thể đề cử cho tỷ một người.”

Vị Thủy Liên vội vàng bỏ qua Dương thị bước lại, Vị Thiếu Dương nói: “Vệ Vô Hạ, tỷ có thể tìm hắn hỗ trợ.”

Nhắc tới tên này, trong đại sảnh nháy mắt yên tĩnh lại, Hách Liên Dung vội nhìn về phía Nghiêm yên, đã thấy nàng lẳng lặng ngồi nơi đó, không nhìn ra có gì không ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.