Hách Liên Dung lập tức gửi thấy mùi khả nghi, ngậm miệng lại, vẫn không nhúc nhích.
Tuy rằng đã hết sức khắc chế, Hách Liên
Dung vẫn không nhịn được mà đoán ý đồ của Vị Thủy Liên. Vị Thủy Liên vừa mở miệng đã định ngay tội cho Vị Thiếu Quân, nhất định là có mục đích,
Hách Liên Dung chỉ là không dám khẳng định Vị Thủy Liên có hay không
quyền tự ý quyết định gả Mộ Dung Phiêu Phiêu làm thiếp nhà người ta—bởi
vì Vị Thiếu Quân xác thực đã thành thân rồi.
Đây là kết quả xấu nhất mà Hách Liên Dung nghĩ tới, trừ điều đó ra, nàng nghĩ không ra mục đích của Vị Thủy Liên
khi nói những lời này. Không thể nào là Vị Thủy Liên có tâm đùa cợt, cố ý tìm Mộ Dung Phiêu Phiêu đến yêu mến Vị Thiếu Quân lại chạy đến đòi cho
bằng được chi phí tổn thất về tinh thần?
Vị Thủy Liên lại không nói nữa, đái khái
nhìn ra rằng Hách Liên Dung đang hờn giận, lập tức vòng vo chuyển đề
tài, thương lượng với Hách Liên Dung chuyện tuyển tú của Vị Đông Tuyết.
Hách Liên Dung hoàn toàn chẳng có tâm
trạng nào, tới giờ cơm chiều, Vị Thiếu Quân cùng Vị Thiếu Dương hiếm khi trở về dùng cơm, Vị Thủy Liên nhân tiện có đủ mọi người liền nói chuyện này, đối tượng chủ yếu muốn nói là lão phu nhân, hoàn toàn không để ý
tới đương sự Vị Thiếu Quân, “Cháu cân nhắc mãi vẫn cảm thấy không để để
Phiêu Phiêu ủy khuất, làm thiếp là không thể, làm bình thê, cũng coi như thân càng thêm thân.” (bình thê: ngang hàng với chính thê, nhà mẹ đẻ
cũng được coi là thông gia, con cái cũng thuộc dòng chính, nói chung là
được hưởng mọi quyền lợi như chính thê.)
Sắc mặt Hách Liên Dung lập tức trầm
xuống, Vị Thiếu Quân thật lâu sau mới phản ứng được chuyện này liên quan đến hắn, “Khoan đã”, liền nhảy dựng lên, “Nói cái chuyện cười gì thế,
cứu người còn phải phụ trách nữa hả? Sơm biết vậy ta cứ để mặc cho nàng
chết đi!” (rất muốn đế thêm “cho rảnh nợ” hehe)
Không đợi Vị Thủy Liên lên tiếng, Vị Xuân Bình đã tràn đầy hưng trí nói: “Tuy nói là vì cứu người, nhưng đệ chạm
vào thân thể cô nương nhà người ta, là sự thật đúng không? Đệ không cưới nàng, nàng đời này còn có thể gả cho ai? Nếu không cũng chỉ còn cách
lên núi làm ni cô!”
“Đi đâu thì đi chứ! Thiếu gia ta từng
chạm qua nhiều nữ nhân lắm, nếu phải thú cả một đám trở về, toàn Vị phủ
này cũng chứa không nổi, nãi nãi nếu như đồng ý, ta liền tới Đoàn Tụ
các, thú hết các nàng ấy vào cửa!”
Vị Thiếu Quân lại bắt đầu trở tính, ném
bát lôi Hách Liên Dung đứng lên muốn rời đi, Vị Thủy Liên giận tái mặt,
“Phiêu Phiêu là danh môn khuê tú, cùng mấy nữ tử phong trần ngươi gặp ấy sao có thể giống nhau!”
Vị Thiếu Quân khinh thường hừ một tiếng,
“Quả thực không giống, sao mà so được với các nàng ấy! Ta cũng không gặp qua loại danh môn khuê tú cứ cứng rắn ép người ta phải lấy mình!” Nói
xong, hắn nắm tay thật chặt, cảm giác Hách Liên Dung thuận theo để mặc
hắn nắm, an tâm chút, phiền muộn trong lòng cũng khó có thể tiêu tan,
tung chân đá ngã ghế của mình, cơn tức lại chẳng vơi đi được nửa phần.
“A! Phiêu Phiêu!” Vị Xuân Bình đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, trong thanh âm thế nào cũng nghe thấy hai phần kinh hỉ.
Mọi người nhìn về phía cửa chính, liền
thấy Mộ Dung Phiêu Phiêu không biết từ khi nào đã đứng tại đó, đang đứng chết trân, sắc mặt càng thêm tái nhợt, dựa vào cạnh cửa, bộ dáng lung
lay sắp ngã.
Vị Thiếu Quân chán ghét bĩu môi, lôi Hách Liên Dung đi lướt qua bên người nàng.
Hách Liên Dung đến gần Mộ Dung Phiêu
Phiêu, mới nhìn đến hai hàng thanh lệ trên mặt nàng, cắn chặt môi dưới,
trên mặt là thần sắc ủy khuất vạn phần, thật giống như bị ai khi dễ vậy.
“Nhị tỷ, chuyện của Mộ Dung cô nương, tốt nhất vẫn là do phụ thân nàng đến quyết định thì tốt hơn.” Sau khi Vị
Thiếu Quân rời đi, Vị Thiếu Dương nhíu chặt mày mở miệng. “Tỷ quyết định khinh suất như vậy, không sợ phu gia oán trách sao?” (phu gia: nhà
chồng)
Vị Thủy Liên mím môi, nhìn Mộ Dung Phiêu
Phiêu, “Chuyện thì ra là vậy. Ta lo nếu không quyết đoán, bọn họ mới có
thể tức giận…. Phiêu phiêu, muội nói đúng không?”
Thân thể Mộ Dung Phiêu Phiêu lung lay,
ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vị Thủy Liên, trong mắt thêm vài phần oán
phẫn (oán hận + phẫn nộ). Nước mắt lại rơi càng nhiều, cuối cùng cũng
không nói gì, khóc chạy ra ngoài.
“Ôi chao ôi chao, nàng không tưởng tượng
được dáng vẻ hai ngày nay của đại tẩu đâu…” Vị Thiếu Quân cười gượng hai tiếng, “Ngay cả chuyện Trần gia lại đến cầu thân như vậy cũng chẳng
phản đối, trời nóng như vậy, lại mặc xiêm y cổ cao, nàng có biết vì
sao…” Trên đường quay lại Thính Vũ hiên, Vị Thiếu Quân vắt hết óc suy
nghĩ đề tài, hy vọng Hách Liên Dung có thể mở miệng nói chuyện với hắn,
“Ta sáng nay trộm hỏi đại ca, thì ra biện pháp của nàng thực sự hiệu
quả, đại ca làm “kẻ mạnh” ba ngày liền, đại tẩu liền dễ bảo, đại ca thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài, ngày mưa lớn đó, đại tẩu căn bản không xuống giường…”
“Đúng vậy.” Hách Liên Dung rốt cuộc mở miệng, “Ta nhớ rõ ngày đó đại tẩu không tới ăn cơm, nói là thân thể không khỏe.”
“Liên Dong…” Hách Liên Dung đã mở miệng,
Vị Thiếu Quân lại chần chừ, lôi kéo nàng đứng lại cả nửa ngày, lại chỉ
biết nhìn nàng, đôi môi giật giật, thế nào cũng chẳng nói được nửa chữ.
“Ta sẽ không để chàng thoát đâu.” Hách
Liên Dung ra oai phủ đầu nhìn thẳng hắn, không nói lời dư thừa, “Chàng
đời này liệu mà chặt đứt ý niệm nạp thiếp đi.”
Vị Thiếu Quân hơi kinh ngạc, trên mặt tràn ngập vui mừng, tiến lên ôm lấy nàng, ý cười chậm rãi biến mất, “Ta thực sự rất sợ…”
“Ta biết phân rõ phải trái, không giống mấy có kẻ, vô lại ấy.”
“Ặc…” Vị Thiếu Quân ngượng ngùng, vẫn là để ý a…
“Ta chỉ biết nàng trở lại chắc chắn không có ý tốt!” Đã có mở đầu, chiến ý của Hách Liên Dung đều được gợi lên,
sau đó giống như bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, híp lại con ngươi ngoan tuyệt, nắm chặt tay, “Nam nhân đã khổ công dạy bảo, nàng lại muốn ăn
không, không có cửa đâu!”
Vị Thiếu Quân sợ nhất việc Hách Liên Dung thương tâm hoặc hiểu lầm hắn, vạn lần không nghĩ tới nàng sẽ có phản
ứng như vậy, thực囧 quay mặt đi, lại cảm thấy Hách Liên Dung như vậy vô
cùng đáng yêu, cúi người hôn lên môi nàng, chưa thoải mãn còn liếm liêm
khóe môi, ôm lấy bờ vai nàng, ôm nàng đi vào ngọn núi giả cách đó không
xa.
Mộ Dung Phiêu Phiêu cái khỉ gì, hiện tại có việc quan trọng hơn cần hoàn thành.
Hách Liên Dung bị Vị Thiếu Quân ôm trở
lại Thính Vũ hiên, xiêm y hỗn độn nằm trong vòng tay của hắn, nhịn không được thở dốc, hai gò má hồng giống như có thể chảy ra nước được.
Bích Liễu cúi đầu đi theo sau hai người, may mắn có màn đêm che dấu, không ai thấy được khuôn mặt hồng nhuận của nàng.
Hai người bọn họ sau khi bước vào núi
giả, nàng vốn cũng định đi theo vào, Vị Thiếu Quân lại nâng tay ngăn
nàng lại, mặc dù không nhìn thấy, nhưng nghe được những tiếng ngâm khẽ
cùng thở dốc, vẫn làm cho nàng vừa thẹn lại vừa kinh ngạc, đi cũng không được, không đi cũng chẳng xong.
Bích Liễu vạn lần không nghĩ tới Vị Thiếu Quân lại có gan lớn như vậy, ban ngày ban mặt, liền đem Hách Liên Dung… mệt thành bộ dáng kia, may mắn nơi này ngay gần Tính Vũ hiên, không có
người khác qua lại, bằng không…
“Nấu chút nước, chúng ta cần tắm rửa.”
Thanh âm Vị Thiếu Quân đột nhiên truyền đến, Bích Liễu vội vàng lên tiếng trở lời, vội vàng chạy đi.
Nhìn thân ảnh nàng chạy đi, Hách Liên Dung vùi mặt vào ngực Vị Thiếu Quân, “Đều tại người, Bích Liễu cười chết ta…”
Vị Thiếu Quân cũng chẳng buồn để ý đến,
cắn lỗ tai nàng, bế nàng đặt lên giường, buông màn trên giường xuống, để nha hoàn bên ngoài chuẩn bị đồ tắm rửa, lưu loát cưởi xuống đai lưng
trên người Hách Liên Dung, hai tay nhẹ nhàng tháo ra, đem ngoại y cùng
trung y đồng thời cởi xuống, để lộ ra đầu vai của nàng, lộ ra thân hình
tuyết trắng đẫy đà của nàng, trên đó còn để lại vô số hồng ngân.
“Thực thích đi? Ở bên ngoài như vậy…” Vị
Thiếu Quân đưa mắt lướt qua những dấu vết này, vui cười thành tiếng,
“Thân thể so với bình thường càng nhanh đâu…”
Hách Liên Dung ưm một tiếng, xoay người
đem mặt vùi vào trong tơ tằm, thân thể lại vì nghe lời nói của hắn mà có phản ứng, hai chân gắt gao kẹp lại, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Vị Thiếu Quân không để Hách Liên Dung chờ lâu, dù sao trước khi tắm rửa cũng nên vận động nhiều, ra nhiều mồ hôi.
Hách Liên Dung cứ việc áp chế bản thân
không cần kêu ra thật nhiều âm thanh nhiệt tình, nhưng cuối cùng cũng
không chịu được Vị Thiếu Quân luân phiên giết chóc, mấy chuyện râu ria
đều bị hai người quẳng ra sau đầu, không có hoa ngôn xảo ngữ, không có
hứa hẹn cam đoan, Vị Thiếu Quân dùng loại luật động nguyên thủy nhất
này, nói cho Hách Liên Dung tình yêu nơi đáy lòng hắn.