Thiếu Phu Bất Lương

Chương 175: Chương 175: Một mảnh hỗn loạn




Sau đó, chuyện tình cũng không phải có kế quả xấu nhất, Vị Thiếu Dương quay trở về Vị Tất Tri, tìm những người có chìa khóa khố phòng. Bọn họ đều là những lão thần tử trong Vị Tất Tri, sau khi biết được việc này, phản ứng đầu tiên là chửi ầm lên, điều này khiến cho Vị Thiếu Dương an tâm một chút, bởi vì điều hắn không muốn tin tưởng nhất là trong Vị Tất Tri có nội quỷ, thông đồng với Vệ Vô Hạ làm chuyện bất lợi với Vị Tất Tri.

Nhưng mà, tin tức tốt cũng chỉ có vậy, khố phòng Vị Tất Tri vẫn trống hơn một nửa, khi Vị Thiếu Huyên tới nơi nhìn thấy tình cảnh này cả kinh hô “Không thể nào!”, nói hắn chính mắt trông thấy Vệ Vô Hạ phái người vận chuyển đồ cổ đi, số lượng không tới một phần ba.

Việc lạ không chỉ có vậy, bởi vì hai lão thần tử kia đều nói chìa khóa không rời khỏi người họ, như vậy, chìa khóa trong tay Vệ Vô Hạ càng không có khả năng?

Vị Thiếu Dương đương nhiên trước tiên tới báo quan, Hàn đại nhân thăng chức vào kinh, tân nhậm tri phủ đại nhân mới nhậm chức được có hơn mười ngày, gặp phải loại án này tất nhiên rất nôn nóng, muốn nhanh chóng phá án để gây dựng công trạng, thế nhưng khi hắn nghe được kẻ tình nghi là đệ đệ Thục phi, quốc cữu đương triều, ngay lập tức bác bỏ đơn kiện của Vị Thiếu Dương.

Nói bậy! Đương triều quốc cữu lại lặn lộn đường xa chạy tới tính kế với một cái cửa hàng đồ cổ nho nhỏ nhà ngươi chắc?

Đúng vậy, này cũng là vấn đề mà người trong Vị gia trăm tư không thể giải. (rất nhiều nghi vẫn mà không có câu trả lời.)

Lại thông qua xuy xét, Vệ Vộ Hạ hiển nhiên là đã sớm có dự mưu có tổ chức phạm án, bởi vì trong khố phòng mất đi đồ cổ, bỏ qua những của cải được giấu ngoài Vị Tất Tri, đại đa số đều là thương phẩm đã được ký kết, hoặc là thay kiểm tra, phó thác gửi lại.

Nói cách khác, bị mất số hàng hóa này, tổn thất của Vị Tất Tri so với giá trị thực của đồ cổ cao hơn gấp mấy lần, mà khiến cho Vị Tất Tri tổn thương nguyên khí còn là một kiện cực phẩm mà mới mua được không lâu, cũng chính là món đồ trong miệng Vị Thiếu Quân nói có thể khiến Vị Tất Tri xoay vòng trong hai tháng gì đó.

Trong tay Vệ Vô Hạ nhất định có danh sách, nói cách khác, trong Vị Tất Tri vẫn có nội quỷ, bằng không mục tiêu của hắn sẽ không chính xác như vậy.

Dù sao, hết thảy mọi chuyện cũng không còn quan trong nữa, Vệ Vô Hạ, Tri Âm Thưởng, đồ cổ, nội quỷ… Vị Thiếu Dương ném tất cả ra sau đầu, lập tức bắt tay vào bán của cải lấy tiền mặt bù vào tổn thất, cố gắng có thể bù vào khoản lỗ, bảo toàn danh dự của Vị Tất Tri.

Nhưng mà tất cả giống như đã trải qua dày công tính toán, Vị Thiếu Dương bất luận bổ khuyết thế nào, vẫn không bù lại được cái vực sâu không đáy mà việc mất đi đồ cổ lưu lại, chỉ có thể cẩn thận khống chế không để lộ việc này ra ngoài, để tránh mở rộng ảnh hưởng, nhưng những khoản bồi thường kếch xù vẫn khiến Vị Tất Tri lầm vào khốn cảnh nguy nan, liền ngay cả trong Vị phủ đều yên lặng đuổi đi một ít nô bộc hạ nhân, tiết kiệm mọi chi phí.

Mấy ngay này, trong Vị phủ vẫn bị mây đen bao phủ. Sinh thần của lão phu nhân tất nhiên không có cách nào tổ chức. Hôn sự của Vị Thiếu Dương cùng Mộ Dung Phiêu Phiêu xem ra cũng sẽ bị gác lại vô thời hạn.

Vị Thiếu Dương vội đến không kịp thở, vận dụng hết thảy những mối quan hệ của mình, dựa vào biển vàng danh dự ba mươi năm của Vị Tất Tri mượn về không ít bạc, chỉ tiếc lỗ hổng quá lớn, lấy đông không bù được tây, mấy ngày nay đúng là sứt đầu mẻ trán. May mà… không phải chỉ một mình hắn chống đỡ.

Hách Liên Dung nghĩ rằng Vị Thiếu Quân đã chịu quá nhiều đả kích, trên thực tế, ngay đêm xảy ra mọi chuyện đó, hắn quả thực không nói một lời nào, giam mình trong phòng. Vẻ mặt uể oải giống như muốn dọa chết người. Đối với mọi cách trấn an của Hách Liên Dung vẫn luôn khoảnh mặt làm ngơ. Ai ngờ ngay lúc Hách Liên Dung vô cùng lo lắng, sáng sớm hôm sau, hắn cư nhiên tinh thần sáng lạn tới tìm Vị Thiếu Dương, hỏi hắn rằng bản thân có thể giúp đỡ cái gì.

Trông nom Vị Tất Tri, Vị Thiếu Quân trước lúc Vị lão gia lâm trung đã dặn dò như vậy. Hơn nữa còn đặc biệt nói với hắn hai lần. Vị thiếu khi đó chưa hiểu được ý của Vị lão gia, bởi vì hắn lúc ấy đã thực sự là một kẻ ăn chơi không được ngươi khác coi trọng. Nhưng hiện tại, hắn đã hoàn toàn hiểu được ý của Vị lão gia.

Huynh đệ đồng tâm. Sự đồng tâm này, Vị lão gia chắc phải chưa từng phủ nhận hắn mới có thể, vẫn luôn ký thác kỳ vọng thật cao đối với huynh đệ bọn họ. Cho nên tại thời khắc nguy hiểm này, hắn không có thời gian mà đi tự trách cùng hổ thẹn.

Điều này khiến Hách Liên Dung thả lỏng, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoải mái. Có áp lực sẽ có phát tiết, phát tiết không được thì áp lực sẽ trở thành sự tích tụ trong lòng. Hách Liên Dung hiện tại thật hy vọng Vị Thiếu Quân có thể kiên trì quyết tâm tới kinh thành tìm Vệ Vô Hạ, tuy rằng Vị Thiếu Dương nói rất có lý, một trò lừa bịp tốn nhiều tâm tư như vậy, tuyệt đối sẽ không có lần sau, Vị Tất Tri mở ở thành Vân Trữ đã ba mươi năm còn có thể bị hắn hủy trong một đêm, tới kinh thành rồi, chẳng phải rõ ràng người ta là dao là thớt, mình là thịt bò sao?

Vị Thiếu Quân bị đả kích, tuy nhiên đừng mong hắn đem chuyện này đặt tận đáy lòng, hay thật sự quên việc này một lần nữa bắt đầu lại, hắn cũng chỉ để cho bản thân sa sút tinh thần trong một buổi tối thôi, so sánh ra, tình huống của Vị Thiếu Huyên càng khiến cho người ta lo lắng.

Mười ngày, Vị Thiếu Huyên luôn trốn trong phòng mình đóng cửa không ra, không dám gặp ai, ngay cả Ngô thị cũng không gặp.

Ngô thị hiểu được tâm tình tự trách của hắn, bắt đầu thuận theo hắn, mỗi ngày đem cơm canh bưng đến trước cửa phòng, thường thường khuyên hắn một chút, nhưng qua vài ngày hắn vẫn cứ như vậy, còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng, che lại tất cả các cửa sổ, không cho ánh sáng chiếu vào chút nào, cả khi Ngô thị nói rách miệng, hắn vẫn cứ một mình tránh trong căn phòng tối đen, không chịu lên tiếng trả lời.

Ngô thị hoàn toàn bế tắc, nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng quyết định đi tới Thính Vũ hiên một chuyến.

“Tẩu có chút tiền riêng…” Ngô thị lấy ra một bọc nhỏ tùy thân, bên trong bao gồm ngân phiếu và trang sức, đại khái khoảng hai ba nghìn, “Trong thời gian này trong nhà cần chi rất nhiều, chút bạc này muội cứ cầm dùng trước, ta lại thu thập khắp nơi xem sao, nhất định không thể để chuyện làm ăn gặp sự cố, ngày cũng sẽ không trai qua được.”

Hách Liên dung không cự tuyệt nàng, nàng hiểu được hành động này của Ngô thị là đang mua cho Vị Thiếu Huyên chút an tâm. Mấy ngày qua, mọi người mặc dù không có biểu đạt gì bên ngoài, nhưng thái độ lại vô cùng rõ ràng. Nhất là Nghiêm thị, nếu nói oán khí của nàng đối với Vị Thiếu Quân là từ việc hắn dẫn Vệ Vô Hạ vào phủ, như vậy đối với Vị Thiếu Huyên, còn lại hoàn toàn là phẫn hận.

“Đại tẩu không cần quá lo lắng, chuyện tồi tệ hơn chúng ta cũng đã trải qua, còn có chuyện gì không thể đối mặt?”

Ngô thị gật gật đầu, trước khi rời đi do dự mở miệng, “Kỳ thực đại ca muội… chỉ muốn khiến Thiếu Quân vui vẻ mà thôi.”

Nhìn Ngô thị từng cả vú lấp miệng em hiện tại lại bất an như vậy thay Vị Thiếu Huyên giải thích, hách Liên Dung mới chính thức cảm thấy Ngô thị cũng có cảm tình với Vị Thiếu Huyên.

Vào buổi tối khi dùng cơm, Hách Liên Dung cũng phân phó riêng phòng bếp làm phong phú một chút, cùng tại bàn cơm nói rõ đây đều là tâm ý của Ngô thị, chỉ tiếc thu hoạch không lớn, Nghiêm thị thậm chí ngay tại chỗ ném đũa đi, nói chính mình không có tâm trạng ăn cơm.

Ngô thị cúi đầu không nói một câu nào, nhìn qua có chút đáng thương, lại vẫn hướng mọi người cười cười, rồi sau đó đứng dậy rời đi.

Này vốn là một cảnh tượng xấu hổ, những người khác trên bàn lại không có chịu ảnh hưởng nhiều, bởi vì bọn họ đã gặp qua những tình huống đáng sợ hơn, so sánh mà nói, một chút xấu hổ này chẳng đáng gì.

Quan hệ giữa người với người trong Vị phủ đột nhiên trở nên lạnh lùng, này đương nhiên không phải nói bọn họ bình thường cũng rất thân cận, chỉ nói tương đối mà thôi. Không ai lại tụ tập một chỗ bát quái, không ai lại trên bàn cơm tìm ai gây chuyện, đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, không nghĩ nói đến việc mẫn cảm nào sợ trở thành tiêu điểm của mọi người. Nếu đây là khi Hách Liên Dung vừa tiến vào nhà, nàng sẽ cảm thấy may mắn vô cùng, nhưng hiện tại, nàng thế nào cũng không thể vựng dậy tinh thần. Thế nhưng nàng mỗi ngày vẫn cố gắng làm tốt vai trò đương gia, cố gắng thay đổi các món ăn vào giờ cơm chiều, điều đồng mọi người cùng nhau đến, cố gắng phối hợp với Vị Thiếu Quân cùng Vị Thiếu Dương, mặc kệ bọn họ bên ngoài gian nan vứt vả thế nào, ít nhất muốn bọn họ không có chút buồn phiền nào khi ở nhà. Nàng không cho phép bản thân yếu đuối, thời điểm như vậy, mọi người nên đồng tâm hiệp lực, nếu đã tan rã, hợp lại rất khó.

Nhưng là mặc kệ quan hệ của mọi người trong Vị phủ trở nên thế nào, trong lòng bọn họ vẫn luôn thắc mắc một vấn đề, thì phải là Vệ Vô Hạ… Rốt cuộc mục đích của hắn là gì? Theo như lời của tân nhậm chi phủ, Vị Tất Tri tuy là một hiệu buôn không nhỏ, nhưng tại thành Vân Trữ cũng không phải là lớn nhất, càng miễn bàn tới những đại thương nhân trong kinh thành. Vệ Vô Hạ, đệ đệ sủng phi trong hậu cung, hầu gia Hoàng thượng ngự ban, đòi tiền đòi quyền người nào đều không phải dễ như trở bàn tay? Có thể không quản mệt nhọc đến nơi Vân Trữ xa xôi như vậy, chỉ vì tính kế Vị Tất Tri bọn họ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.