Đám ăn chơi kia hẳn là chưa nhìn thấy
dấu tích trên mặt Vị Thiếu Quân nên sau khi kinh ngạc vài giây liền cười vang ầm ĩ. Phương thiếu gia ở phía sau vỗ tay cười to : « Thiếu Quân,
không phải ngươi nói sợ phơi nắng ư ? Sao trên mặt lại phấn khích như
thế ! »
Vị Thiếu Quân hung hăng mơn trớn hai má bị đánh đập, trên mặt hiện lên chút khó xử, quay đầu lấy quạt che mặt : « Đừng hâm mộ, ngươi muốn cũng không được đâu ! »
Mấy tên kia đã cười đến không nâng
thẳng được thắt lưng lên, liên tục gật đầu nói : « Đánh là tình, mắng là yêu, không biết cô nương nhà ai yêu phải Thiếu Quân mới hạ thủ ngoan
độc như vậy ! »
« Khó trách tẩu tử tức giận như vậy vừa gặp liền đánh ! »
Mắt thấy đám cẩu bằng hữu kia cười đến
ranh mãnh, không có chút nghĩa khí, Vị Thiếu Quân tức giận nói Hách Liên Dung : « Vừa lòng chưa ? Trước thì cào mặt ta thành thế này, bây giờ
làm ta mất mặt trước mọi người. »
Hách Liên Dung định đi rồi, nghe xong
những lời này lại lại chậm bước, nheo mắt hồi tưởng một chút : « Ta
cào ? » Chuyện xảy ra lúc nào ? Chuyện phấn khích như vậy sao nàng không nhớ rõ ?
Vị Thiếu Quân nhíu mày tựa như có chút
bất mãn, cắn khóe môi đến trước mặt Hách Liên Dung, nắm lấy cằm của
nàng : « Ngươi đừng nói đã quên hồi ức tốt đẹp giữa hai chúng ta đêm hôm đó… »
« Hồi ức tốt đẹp. » Bốn chữ được hắn
nhấn mạnh lại như một tiếng nổ vang trong đầu nàng. Hách Liên Dung giơ
tay lên định hất tay hắn đang nắm mình xuống lại bị Vị Thiếu Quân nắm
lấy cổ tay, giận tái mặt : « Ngươi đánh người thành thói quen hay vẫn là nghiện rồi ? Đừng cho là ta sẽ không đánh trả. »
« Buông tay. »
Vị Thiếu Quân bất vi sở động(=không
biểu hiện, hành động gì), xoa vết thương, buồn thiu nhìn xuống, trong
ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Hách Liên Dung lạnh lùng nói : « Hoặc là bây giờ ngươi đánh lại, hoặc là thu tay lại ! »
Quân đoàn lang thang phía sau Vị Thiếu
Quân có chút xôn xao, mỗi người đều như xem kịch vui, lũ chó trong tay
cũng sủa gâu gâu như chó sủa theo sau sát nhân. Người đi đường dừng chân ngó xem cũng ngày càng nhiều. Vị Thiếu Dương đi đến trước mặt hai kẻ
đang giằng co, nhỏ giọng nói : « Nhị ca, mặt mũi huynh đều bị người ta
thấy hết rồi. »
Lời này nghe có chút không được tự nhiên nhưng Vị Thiếu Quân hiển nhiên vẫn để ý đến, bĩu môi buông tay : « Ta… »
« Bốp ! »
Một tiếng thanh thúy vang lên, Hách Liên Dung lắc lắc tay, mặt không chút biến sắc nói : « Ngại quá, không được mạnh lắm. »
Vị Thiếu Quân nhất thời nổi trận lôi
đình, định xông lên khoa tay múa chân với Hách Liên Dung, Vị Thiếu Dương vội can ngăn hắn. Hách Liên Dung đẩy Vị Thiếu Dương ra, nhìn thấy quân
đoàn chó cách đó không xa đang cổ vũ kích động Vị Thiếu Quân, vẻ mặt
lạnh lùng tặng Vị Thiếu Quân mấy chữ : « Đúng là không biết điều ! »
« Nhị tẩu… » Tiếng hô của Vị Thiếu
Dương vẫn không ngăn Hách Liên Dung dừng chân, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, vuốt nhẹ bên hông đuổi theo : « Có một bộ… »
Hách Liên Dung vẫn mắt điếc tai ngơ,
không chậm bước chân. Vị Thiếu Dương quay đầu nhìn Vị Thiếu Quân, bỏ ý
định đuổi theo Hách Liên Dung, trở lại bên cạnh Vị Thiếu Quân, thở dài : « Nhị ca, sự việc hôm nay còn nói không có chuyện ? »
Vị Thiếu Quân không trả lời, Phương
thiếu gia dẫn người dắt chó lại đây, cười nói với Vị Thiếu Dương : « Đại sự gì đó để nói sau đi, Tam thiếu gia, ngươi cá ai thắng ? »
« Thắng, thắng, thắng…Thắng cái gì mà
thắng ! » Vị Thiếu Quân ngắt lời Phương thiếu gia, mặt mày nghiêm trọng
nói : « Chưa nghe đến sao ? Đúng là không biết điều! Nói các ngươi đó !
Có rảnh thì học ta đi, làm chút chính sự ! »
Đám người Phương thiếu gia bị lời nói
này làm cho chấn động, dùng ánh mắt quái dị nhìn Vị Thiếu Quân nửa ngày, tiếng vỗ tay thưa thớt cùng với những tiếng trầm trồ khen ngợi. Vị
Thiếu Quân giống như lãnh đạo đi ra từ trong đám bọn họ, lôi kéo Vị
Thiếu Dương với vẻ mặt bất đắc dĩ đi bàn chính sự.
Chạng vạng, trước bữa cơm chiều, Vị Thiếu Dương đến Thính Vũ Hiên tìm Hách Liên Dung.
Được người thông báo, Hách Liên Dung đi vào nhà chính liền thấy Vị Thiếu Dương ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn
thẳng phía trước tựa như đang suy nghĩ chuyện gì.
« Thiếu Dương. » Hách Liên Dung gọi hắn một tiếng.
Vị Thiếu Dương quay đầu, thấy Hách Liên Dung mặt mày ủ rũ, đứng dậy : « Nhị tẩu…Mời ngồi. »
Hách Liên Dung ngồi đối diện với hắn : « Tìm tẩu có việc gì ? »
« Đệ có chút việc muốn nói với tẩu. »
Vị Thiếu Dương như có chút do dự : « Thật ra hôm nay là tẩu hiểu lầm Nhị ca, huynh ấy đáp ứng bọn Phương thiếu gia đua cẩu là muốn tạo quan hệ
với bọn họ, tương lai khi khai trương tửu lâu dựa vào bọn họ để kéo
khách đến. Còn có, sau lúc tẩu đi rồi… »
« Thiếu Dương. » Hách Liên Dung ngắt
lời hắn, vẻ ủ rũ trên mặt càng đậm hơn : « Đệ có biết tẩu không muốn
nghe những lời này, nếu hôm nay đệ đến đây chỉ để nói những điều đó, vậy không cần nói thêm gì nữa »
« Nhị tẩu ! » Thấy Hách Liên Dung định
dời bước, Vị Thiếu Dương vội vàng nói : « Hai ngày nay, Nhị ca đích xác
làm chính sự. Huynh ấy cả ngày rong đuổi trên đường hỏi thăm tửu lâu cần những thứ gì, buổi chiều còn cùng đệ thương lượng dự toán. Vấn đề đại
trù(=bếp trưởng) cũng phái người đi liên hệ. Huynh ấy thật sự rất cố
gắng, tẩu vì thấy huynh ấy muốn đi đua chó liền phủ định tất cả việc
huynh ấy làm, không phải quá oan uổng cho huynh ấy sao ? »
Hách Liên Dung kinh ngạc nhìn thần sắc
lo lắng của Vị Thiếu Dương, nhẹ nhàng lắc đầu : « Tẩu biết đệ mong Nhị
ca của đệ tốt, chẳng lẽ tẩu lại không hi vọng hắn tiến bộ sao ? Hắn là
trượng phu của tẩu, vốn là người tẩu có thể dựa vào cả đời, nhưng sự
thật thì thế nào ? Hắn ngoài khôn lỏi, đùa giỡn, trốn tránh trách nhiệm
thì còn cái gì ? Đến ngay cả lần này nói làm chính sự, đệ cho là hắn có
bao nhiêu phần thật lòng ? Hắn bởi vì tức giận mà cá cược với ta ! Hắn
hiện tại làm tất cả không phải vì muốn tự mình cố gắng, hắn muốn thắng ! Chỉ vì thế thôi ! »
Vị Thiếu Dương nhướng mày, cũng không
phản bác. Hách Liên Dung thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, cảm thấy khẩu
khí của mình có chút nóng nảy, liền nói nhẹ nhàng hơn : « Tẩu hiểu tâm
tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của đệ, ước gì hắn có thể làm nên chuyện lớn. Có điều hai người đã sống cùng nhau hai mươi mấy năm, hẳn
so với tẩu càng hiểu biết hắn mới đúng. Bỏ qua ân oán cá nhân giữa tẩu
và hắn, tẩu cũng không muốn nhìn đến cái gọi là cố gắng của dân cờ bạc.
Tưởng tượng đến mục đích cố gắng của hắn, tẩu đều thấy ghê tởm, cho nên
sau này những chuyện liên quan đến hắn không cần nói với tẩu nữa. »
Vị Thiếu Dương vẫn như cũ không nói gì, trên mặt hiện lên vài phần mất mát, ánh mắt nhìn chằm chằm một chỗ rồi
ngẩn ngơ đứng lên. Hách Liên Dung ngạc nhiên nói : « Đệ hôm nay làm sao
vậy ? »
Vị Thiếu Dương vội phục hồi tinh thần
lại, tỏ vẻ không có việc gì. Hách Liên Dung đứng lên : « Buổi chiều hôm
nay Tam muội đến đây nói chuyện với tẩu tận nửa ngày trời, tẩu thật sự
có chút mệt muốn đi nghỉ ngơi một lát. »
Vị Thiếu Dương lúc này mới ngẩng đầu : « Muội ấy tìm tẩu làm cái gì ? »
« Không có chuyện gì, chỉ nói chút
chuyện phiếm. » Buổi chiều Vị Thu Cúc đến đây kéo nàng đi dạo hoa viên,
bóng gió hỏi thăm chuyện gia quyến quan viên. Hách Liên Dung căn bản
không hỏi qua Tiễn Kim Bảo việc này, vốn định trực tiếp trở về, nhưng Vị Thu Cúc lại nhắc tới một việc khác làm cho nàng thay đổi chủ ý, quyết
định hôm nào đó hỏi giúp nàng ta một chút.
Vị Thu Cúc nói Tống Tử Hiên bình thường buôn bán giao thiệp rất rộng, chỗ nào có thể kiếm tiền hắn đều đến,
đương nhiên có buôn bán với Tây Việt. Vài ngày sau hắn đang muốn đi Tây
Việt, nói là có thể giúp nàng mang phong thư nhà.
Hách Liên Dung đến Vân Hạ lâu như vậy
không phải chưa nghĩ tới chuyện viết thư, chính là hiện tại nàng lẻ loi
một mình, Tây Việt lại cách xa ngàn dặm, muốn tìm người tiện đường có
thể mang thư giúp nàng cũng không phải chuyện dễ dàng. Mấy ngày nay nàng cũng đang định hỏi thăm Tiễn Kim Bảo, giờ Vị Thu Cúc lại tự động dâng
đến cửa.
Đó là một tin tốt khó mà có được nên
Hách Liên Dung liền đi theo Vị Thu Cúc đi dạo hoa viên, lúc sau trở về
thật sự mệt mỏi, đang muốn nghỉ ngơi sớm một chút thì Vị Thiếu Dương lại tới.
Thật ra Hách Liên Dung từ sau khi biết
chuyện tứ hôn thì đối với Vị Thiếu Dương không còn thoải mái, cởi mở như trước kia. Không biết Vị Thiếu Dương trong lòng nghĩ như thế nào, có
thấy khó xử, gò bó vì nàng hay không, hay có khinh bỉ thân thế của nàng
không ? Tuy rằng trong lòng đều tự nhủ không cần để ý nhưng vẫn luôn có
một chút không được tự nhiên cứ lượn lờ trong lòng, không thể thả lỏng.
Vị Thiếu Dương không hỏi lại nên Hách
Liên Dung cũng không nhiều lời, có điều vừa ra đến trước cửa lại thấy
dáng vẻ nhíu mi trầm tư của Vị Thiếu Dương khiến nàng có chút băn
khoăn : « Thiếu Dương, tẩu vừa rồi nói chuyện có hơi nặng lời, dù sao
tương lai cũng khó đoán trước, có lẽ ngày nào đó Nhị ca của đệ cũng thay đổi thành người tốt chân chính. Có điều bất kể tương lai Nhị ca đệ tốt
hay xấu đều vẫn nên cảm tạ đệ đệ như đệ vì hắn có thể làm hết thảy. »
Đối với những lời này, Vị Thiếu Dương
từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn Hách Liên Dung. Hách Liên Dung nhìn hắn
cười cười, xoay người bước đi ra ngoài.