Hai mươi ngày sai, Vị phủ vô cùng rực rỡ, đồng thời có ba cỗ kiệu hoa đến cửa. Một chiếc của
Trần gia, một chiếc của Vệ gia, còn một chiếc khác….
“Vân Khải
công tử, xin trở về đi.” Nha hoàn bên người Vị Đình Ngọc hết sức khuyên
can van nài, “Tiểu thư sẽ không đi ra gặp ngài.”
“Vân Khải lần
này đến không mong gặp gỡ, mà đến xin thú Đình Ngọc làm vợ.” Đứng bên
cạnh cỗ kiệu hoa kia là một người mới chỉ hai mươi ba hai mười bốn tuổi, toàn thân là phục sức tân bảng nhãn, mi cong mắt to, tuấn mỹ tựa ngọc,
quả thật chính công tử tuấn mỹ nơi thời đại hỗn loạn, thiếu niên lang.
(???)
Bích Kỳ đành phải thay đổi chủ ý, thật khó mà cự tuyệt Vân Khải, “Công tử… aiz… Ngài đi đi, tiểu thư sẽ không gặp ngài…”
Vân Khải vẫn nói câu kia, “Vân Khải lần này đến không mong gặp gỡ, mà đến xin thú Đình Ngọc làm vợ.”
Thâm tình kiên trì như thế, khiến cho người trong Vị phủ vốn ác cảm không ai không cảm động, Vị Xuân Bình từ gia phu đến ở lại tại Vị phủ muốn đi
khuyên nhủ Vị Đình Ngọc, bị mọi người ngăn lại, sợ nàng càng khuyên càng hỏng, đang lúc hỗn loạn, Vị Đình Ngọc áo trắng tố nhân đi ra (áo trắng
tố nhan: mặc áo trắng + k trang điểm),treo ở thắt lưng tóc den đã tự
mình cắt đi, trong lòng ôm một bức họa, cũng không cùng người khác chào
hỏi, chậm rãi bước men theo con đường ra khỏi thành.
=~
Năm năm sau, Vị phủ.
“Không nên không nên, năm nay ta nhất định phải đi, mọi năm nói trở lại Tây
Việc, năm nào cũng không thể về, lão cha ta đã tạo phản thành công, ta
là công chúa, Vị Thiếu Quân, chàng để ta trở về lấy chút uy phong được
không?”
“Đươc được.” Trong lòng Vị Thiếu Quân ôm hài tử, phía sau lưng hắn, còn có một đứa đang ôm tiểu Thối của hắn cắn cắn, “Ta cũng
muốn để nàng về a. Nhưng nàng năm năm sinh ba đứa, nàng sao có thể về
a!”
“Cho nên!” Hách Liên Dung hung hăng híp mắt lại. “Ta cảnh cáo chàng, nếu còn khiến ta mang thai ta liền liều mang với chàng!”
“Nè nè… Việc này đâu phải ta nói là được…” Thiếu Quân kháng nghị cộng phản
đối. “Hơn nữa phiên bang công chúa đâu có dễ làm hả? Cha nàng kia ấy à,
nhiều năm như vậy một chút tin tức cũng không gửi cho nàng, nàng trở về
làm chi a….”
“Vị! Thiếu! Quân!” Hách Liên Dung phút chốc bộc
phát, “Không tin tức?” Một tệp thư xuất hiện trong tay Hách Liên Dung,
nàng dùng toàn lực ném một bức lại một bức lên đầu Vị Thiếu Quân, “Đây
là cái gì! Là cái gì! Cha ta ngay cả nhũ danh ngoại tôn nhỏ nhất cũng
biết, còn không có tin tức? Chàng cư nhiên cùng lão nhân kia thư từ bí
mật năm năm!!!”
“Ôi chao?” Vị Thiếu Quân lúc này thay đổi âm
điệu, đem nữ nhi đang ôm đưa cho Bích Liễu đứng bên cạnh, cực kỳ vô tội
đi đến bên cạnh Hách Liên Dung. “Đây là gì vậy?”
“Chàng nói xem?” Hách Liên Dung nắm chặt ta, bả vai cũng run lên, “Đã nhớ ra hay chưa?”
“Cũng đâu thể hoàn toàn trách ta a…” Vị Thiếu Quân nhất thời trút giận, “Ai
bảo cha nàng lúc viết thư cứ bảo ta tiểu bạch kiểm? Còn nói chờ nàng trở về sẽ tìm mấy nam nhân đen hôi đến cho nàng, ta tự dưng cần nhiều hắc
huynh đệ như vậy làm gì!”
“Chàng…” Hách Liên Dung chán nả, “Nam
nhân Tây Việt coi đen là đẹp thôi, nếu chàng không mau miệng nói chàng
rất trắng, cha có thể chướng mắt chàng sao! Lại nói, ta phải trở về thăm cha, xem hắc nam nhân cái gì!”
Vị Thiếu Quân mếu máo, ủy khuất vô cùng, “Vậy nàng muốn về thì ta cùng nàng về nhé…”
Hách Liên Dung lúc này gật đầu, “Khi nào xuất phát?”
“Ừm…” Vị thiếu nghĩ nghĩ, đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy Hách Liên Dung, “Mấy ngày
nay có vẻ lạnh, đi về phía tây thì lại càng lạnh, nàng chịu nổi không?”
“Hửm?”
“Ta nói chính là sự thật a, rất lạnh, nàng quên rồi ư, tối hai ngày trước lúc ở hòn giả sơn kia nàng còn hắt hơi…”
“Nè, ai nói chuyện đó!”
“Ừ, không nói nữa, yêu yêu đi.”
“Nè… Chuyện trở về Tây Việt…”
Khụ! Có về Tây Việt hay không… chờ yêu yêu xong rồi nói sau!
_Toàn văn hoàn_