Thiếu Phu Bất Lương

Chương 171: Chương 171: Tâm ý của Thiếu Dương (4)




Từ nơi ở của Nghiêm thị đi ra, Nghiêm Yên hai mắt ướt sũng chạy đi, cho đến khi nghe thấy tiếng đàn mới bất giác đi tới phía trước một tòa biệt viện.

Có lẽ trong tiềm thức nơi nàng muốn đến chính là đây, Nghiêm Yên cười khổ một chút, hít một hơi, tiến lên đẩy ra cửa viện.

Vệ Vô Hạ đang ngồi ở một chỗ ấm áp trong viện đánh đàn, thấy Nghiêm Yên tiến vào cũng không dừng lại, một khúc lại một khúc, không cầu đánh được tinh tế, chỉ cầu vui sướng thỏa thê.

Nghiêm Yên cũng không sốt ruột, đi thẳng vào trong thư phòng lấy đá lửa thắp lư hương, trước cây đàn thắp lên huân hương, lại tự tìm cho mình một quyển sách, tìm nơi mát mẻ ngồi xuống, nghe đàn ngửi hương, rất thích ý.

“Nghiêm cô nương thật có nhã hứng.” Ngửi mùi hương thơm ngát lượn lờ, tay Vệ Vô Hạ cũng không dừng lại, mỉm cười mở miệng.

Tầm mắt Nghiêm Yên vẫn chăm chú vào quyển sách, “Sao so được với Vệ công tử.”

“Tại hạ bởi vì nghĩ đến một chuyện thú vị, cho nên mới đột nhiên hưng chí.”

“Chuyện thú vị…” Nghiêm Yên nhìn về phía hắn, “Không biết cùng với chuyện ta nghe thấy có phải cùng một chuyện.”

Vệ Vô Hạ lắc đầu, “Nghiêm cô nương nghe nói nhất định là chuyện Mộ Dung cô nương sẽ gả cho Thiếu Dương, mà chuyện tại hạ nghĩ đến, chính là một ước định không lâu trước ngẫu nhiên biết được. Ước định một năm vừa mới qua vài ngày, đối phương liền chọn được người thành thân, không biết Nghiêm cô nương có cảm giác gì?”

Nghiêm Yên khẽ nhấp môi, đứng lên, thay lư hương đã sớm hết mùi, chuyên tâm đánh lửa cho nhiên hương, đến khi một làn hương thơm lại tỏa ra, mới chậm rãi nói: “Cái gọi là ước định một năm, cùng lắm cũng chỉ là tự đặt cho mình một cái quy định, trong vòng một năm nếu chúng ta đều không có người ngưỡng mộ, liền đúng hẹn thành hôn, hiện tại người đó đã có đối tượng muốn thành hôn, ước định này tất nhiên sẽ hủy bỏ, cứ đơn giản vậy thôi.”

“Thu hổi móng vuốt a…” Vệ Vô Hạ tò mò liếc nhìn nàng một cái. “Sao nào? Có chuyện muốn cầu xin ta?”

“Ta muốn ngươi hủy bỏ danh tự của Đông Tuyết trong danh sách tuyển tú, thay bằng tên của ta.”

“Ngươi phải tham gia tuyển tú?” Đầu ngón tay Vệ Vô Hạ nhẹ nhàng đè lại dây đàn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào dung nhan khéo léo tinh xảo của Nghiêm Yên. “Thất bại trong tình trường cũng không có nghĩa phải cam chịu.”

Nghiêm Yên hơi giương mi lên. “Tham gia tuyển tú sao lại là cam chịu?”

“Bởi vì…” Vệ Vô Hạ nghĩ nghĩ. “Bởi vì cuộc sống giàu có xa hoa không bằng cuộc sống bố vải tự do khoái hoạt, chấp tử giai lão. Tình cảm như vậy không thể tìm thấy trong cung.”

“Ngươi thế nhưng lại trong mong có được một tình yêu như vậy sao?” Nghiêm Yên cười lắc đầu. “Loại tình cảm khả ngộ không thể cầu này vẫn là không nên quá mức trong mong mới được.”

Vệ Vô Hạ nhưng thật ra cảm thấy kinh ngạc, “Chẳng lẽ ngươi không bởi vì thích Thiếu Dương, mới cùng hắn đặt ra ước định một năm sao?”

“Đây là vấn đề của ta, việc ngươi phải làm chỉ là giúp ta.”

“Ngươi sao biết ta nhất định sẽ giúp ngươi?”

“Bởi vì ta nhất định có thể nhập kinh tham gia tuyển chọn, trở thành tân trợ thủ của tỷ tỷ ngươi.”

“Ngươi thế nhưng thật… rất tin tưởng vào bản thân.” Vệ Vô Hạ nhìn qua nơi nàng vừa ngồi, “Đang đọc sách gì vậy?”

Nghiêm Yên nghiêng người qua, đem bản binh pháp kia đưa cho Vệ Vô Hạ, “Ngươi cảm thấy ta không có tư chất đó sao?”

“Nữ nhân xem loại sách nào không phải rất tốt.” Vệ Vô Hạ tiếp nhận quyển sách kia, tùy ý vứt qua một bên, “Chọn sao… ngươi thật sự so với tứ tiểu thư thích hợp hơn rất nhiều.”

Nghiêm Yên cười cười, cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng vén váy thi lễ, xoay người rời khỏi biệt viện.

Thong thả bước từng bước về nơi mình ở, đẩy ra cửa viện, nụ cười bình tĩnh mà Nghiêm Yên vẫn luôn duy trì mới nhạt đi một chút, rồi ngay lúc nhìn thấy bóng dáng đứng trong viện kia lại một lần nữa đậm lên, tiến lên gọi khẽ, “Tam biểu ca.”

Vị Thiếu Dương xoay người, trong nụ cười bao hàm sự xin lỗi, “Thực xin lỗi.”

Nghiêm Yên cúi đầu mỉm cười, “Tam biểu ca hình như nên nói những lời giải thích này với Mộ Dung cô nương mới đúng.”

“Tất nhiên… đã nói rồi.”

“Giả vờ say rượu cố ý làm chuyện thất đức, cũng nói rồi sao?”

Vị Thiếu Dương không nói gì, nhìn chằm chằm Nghiêm Yên, một lúc lâu sau lại lướt qua nơi khác, “Say thì say, sao có thể giả vờ?”

“Tuy rằng tam biểu ca rất ít khi uống rượu, Yên nhi lại biết tam biểu ca ngàn chén không say, sao có thể dễ dàng phát sinh chuyện ngoài ý muốn?”

“Ngoài ý muốn vốn là chuyện không thể dự tính trước được, mỹ nhân ngay trước mặt, rượu không say nhưng người tự say thôi.”

“Tam biểu ca đang tự nói chính mình trở thành một con quỷ háo sắc sao, chính là…”

Nụ cười của Nghiêm Yên nhạt đi, thong thả bước đến, “Huynh làm nhiều như vậy, nhị biểu tẩu sẽ biết tâm ý của huynh sao?”

“Yên nhi!” Vị Thiếu Dương lập tức trầm thanh, “Mặc kệ muội nghĩ thế nào, ta hy vọng đây là lần cuối cùng ta nghe thấy muội nói những lời này.”

“Tất nhiên.” Nghiêm Yên chậm rãi hít sâu một hơi, “Thật xin lỗi, thì ra muội cũng không thể ngoại lệ, khi gặp chuyện thì chỉ biết nói những lời đùa cợt như vậy.” Dứt lời nàng nhìn Vị Thiếu Dương, cười cười, “Nhưng mà, tam biểu ca không giỏi ngụy trang lắm đâu, ngay cả Yên nhi cũng nhìn ra được, nhị biểu ca chắc chắn cũng đã biết.”

“Đây là… một lần cuối cùng.” Vị Thiếu Dương hạ thấp tầm mắt, giống như hạ quyết tâm nói khẽ.

Một lần cuối cùng, quyết tâm như vậy, hắn giống như đã sớm quyết rồi.

Sự tình phát triển đến bước này, thực sự đã không còn liên quan tới Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung. Hai người này ngày hôm qua vẫn còn đang thảo luận chuyện ác giả ác báo, hôm nay lại bị đẩy ra khỏi tiêu điểm, khó tránh khỏi khiến người ta không thích ứng được.

Hách Liên Dung luôn luôn cảm thấy sự thần kỳ của duyên phận, Vị Thiếu Quân câu được câu không phụ họa, đối với cái chuyện say rượu loạn tính này hiển nhiên không tin.

Thế nhưng, hắn lười tìm hiểu, hắn thà rằng tin tưởng Vị Thiếu Dương say thật, cũng không nguyện ý tìm hiểu hàm nghĩa của hành động chính nghĩa này của Vị Thiếu Dương.

Một khúc nhạc đệm đầy hỗn loạn trôi qua, tựa hồ tất cả đều có sắp xếp, hôn sự của Vị Thiếu Dương cùng Mộ Dung Phiêu Phiêu định vào đầu tháng tám, sau sinh thần của lão phu nhân, mà trước đó, cửa hàng mới của Vị Thiếu Quân cùng Vệ Vô Hạ cũng sẽ chính thức khai trương, cách sinh thần của lão phu nhân hai ngày.

Khi Vị Thiếu Quân tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người, Vị Thiếu Dương không có chút kinh ngạc nào, chỉ đưa ra một bản danh sách đã sớm chuẩn bị sẵn, “Nghe nói hôm đó sẽ có nhiều thương nhân kinh thành đến, chút đồ vật này của Vị Tất Tri đã sớm muốn bán ra ngoài, phiền nhị ca hỗ trợ tìm kiếm khách hàng.”

Vị Thiếu Quân tất nhiên biết hắn đang hỗ trợ, nếu không ngay lúc quan hệ của hộ trở nên khó đoán, Vị Thiếu Quân rất khó mở miệng mong hắn lấy chút đồ cổ bày bán tại mặt tiền của cửa hàng.

Không chút khách khí nhận lấy danh sách, Vị Thiếu Quân nhìn lướt qua thật nhanh, “Yên tâm, tìm được khách hàng, ta sẽ lấy tiền thuê.”

Vị Thiếu Dương gật gật đầu, “Đệ cũng đã đưa đại ca một danh sách như vậy, huynh lúc nào cần dùng, cứ tới khố phòng lấy là được.”

Vị Thiếu Huyên ngồi ở một đầu khác của bàn ăn vội vàng gật đầu, lại có chút khó hiểu, “Các đệ sao vậy? Trở nên thực khác thường.”

Ngô thị đá nhẹ hắn một cái, lại gắp cho hắn chút rau xanh, “Ăn nhanh đi.”

Vị Thiếu Huyên ngay lập tức quên ngay chuyện vừa rồi, trả lời một câu, “Được, ăn xong sớm, làm việc sớm.”

Lời này, những người bên cạnh nghe xong còn chưa kịp hiểu gì, mặt Ngô thị lại nhất thời bốc hơi, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Lão phu nhân thực để ý lời nói của Vị Thiếu Huyên, nói với Vị Thiếu Dương, “Nhị ca cháu khai trương cửa hàng, cháu nên giúp đỡ nhiều mới đúng, đều là chuyện làm ăn trong nhà, không cần phân chia làm gì, cũng không tồn tại cạnh tranh.”

Thấy lão phu nhân hiểu lầm, Vị Thiếu Dương chỉ cười cười, “Nãi nãi yên tâm.”

Nghiêm thị bên cạnh lại nói: “Bọn nó sao lại bởi chuyện này mà không được tự nhiên, rõ ràng tẩu tử giờ lại thành nương tử, nương, người bảo Thiếu Dương thích ứng sao được chứ.”

Môi Ngô thị giật giật, giống như có chuyện muốn nói, đảo mắt lại nhịn lại, Dương thị có cùng ý nghĩ với nàng, nghĩ nghĩ đã mở miệng trước, “Nhị thiếu phu nhân lúc đầu chẳng phải là tam thiếu phu nhân sao? Lúc trước cùng nhị thiếu thủy hỏa bất dung, nhìn hiện nay mà xem, ai có thể chia cách bọn họ?”

Hách Liên Dung tự dưng bị điểm danh, còn nhắc tới đoạn thời gian xấu hổ lúc trước, không khỏi có chút không tự nhiên, Vị Thiếu Quân lại không chút để ý ánh mắt mọi người cười ôm lấy nàng, nhìn Vị Thiếu Dương nói: “Không ầm ỹ không ồn ào sao thành vợ chồng? Tương lai các đệ tất nhiên sẽ giống ta cùng nhị tẩu đệ vậy, tách ra một khắc cũng sợ lâu đâu.”

Hách Liên Dung vội nhéo hắn một cái ở dưới bàn, Vị Thiếu Quân giống như không cảm thấy gì, càng ôm chặt lấy nàng.

Vị Thiếu Dương không nhìn ra chút tâm tư, cười nói: “Cảm ơn cát ngôn của nhị ca.”

TĐHS: haiz, khổ thân Thiếu Dương ca ca…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.