Thiếu Phu Bất Lương

Chương 169: Chương 169: Tâm ý của Vị Thiếu Dương (2)




Đến cuối cùng, Vị Thiếu Quân vẫn như trước không nói với Hách Liên Dung hắn rốt cuộc muốn làm gì, Hách Liên Dung thật yên tâm, nàng tin tưởng Vị Thiếu Quân tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn thương nàng, bởi vì trong trận chiến hôn nhân này, từ đầu tới cuối Vị Thiếu Quân từ thủy tới chung đều đứng cùng trận tuyến với nàng. Cho nên, hắn thậm chí không cần đặc biệt đi đối phó với Mộ Dung Phiêu Phiêu, so với việc lãng phí thời gian đả kích tình địch, không bằng tốn tâm tư đem nam nhân cột chặt vào chiến xa của chính mình, để nam nhân của người trở thành vũ khí đấu tranh của ngươi, như vậy, ngươi vô địch.

Nhưng mà, Hách Liên Dung lấy bình tĩnh mà ứng xử, cũng không nói lên rằng tất cả mọi người đều có thể chấp nhân, Vị Thủy Liên tất nhiên nhanh chóng thúc đẩy hôn sự, mà Mộ Dung Phiêu Phiêu vốn tưởng đã đạt thành mục tiêu lại thủy chung không tỏ ra chút nhiệt tình, cũng vào giờ ngọ của một ngày nào đó chặn đường Hách Liên Dung, “Ngươi vì sao không phản đối?”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng vẫn không chút dấu hiệu tốt lên, Hách Liên Dung hơi hơi nhíu mi, “Này, không phải điều ngươi muốn sao?”

“Ta muốn có, ngươi cứ vậy cho sao?” Mộ Dung Phiêu Phiêu cắn môi dưới, “Đó là trượng phu của ngươi, ngươi cứ như vậy khinh địch mà chấp nhận cùng một nữ nhân khác chia xẻ hắn sao?”

“Nữ nhân?” Trong lòng Hách Liên Dung cực kỳ khó chịu, lại cười, “Ngươi đang nói đều bởi vì ta nhượng bộ, cho nên mới có hôn lễ này, cùng với nữ nhân kia không có chút quan hệ nào?”

“Ta không nói như vậy!” Mộ Dung Phiêu Phiêu nắm chặt tay, “Ta chỉ hy vọng ngươi có thể coi trọng Vị đại ca một chút, càng coi trọng nhà của các ngươi, ngươi biết ra huynh ấy phản đối hôn sự này, biết rõ huynh ấy lo lắng cho ngươi, vì sao lại không thể đứng bên cạnh huynh ấy, ủng hộ huynh ấy? Nói một câu không cần, chỉ vì muốn chiếm được một cái hư danh “hiền phụ” sao! Ngươi có từng nghĩ đến rằng như vậy sẽ khiến huynh ấy thương tâm! Nhưng mà ngươi cũng chẳng còn bao nhiêu cơ hội, chờ ta gả cho Vị đại ca rồi, ngươi sẽ không còn cơ hội khiến huynh ấy thương tâm, đừng tưởng rằng tuy rằng là bình thê nhưng ngươi vẫn là lớn, ca ca ta là quan, là người mà Vị gia có thể nhờ cậy, so với một nữ tử phiên bang như ngươi mạnh hơn rất rất nhiều lần! Đến lúc đó ngươi tại Vị gia sẽ không có lấy một phút bình an, trong mắt Vị đại ca cũng không chỉ có mình ngươi nữa, ta sẽ cướp hắn đi, không bao lâu…. Không bao lâu…. Ta nhất định sẽ khiến Vị đại ca hưu ngươi, đến lúc đó ngươi liền cút về phiên bang đi, đừng có ở đây gây chướng mắt!”

Khi vừa mới nghe những lời này, Hách Liên Dung thiếu chút nữa đã ngăn không nổi lửa giận trong lòng, có bản lĩnh đổ lỗi tất cả mọi chuyện cho người khác, Mộ Dung Phiêu Phiêu quả nhiên không thay đổi một chút nào! Thế nhưng, sau khi nghe xong, cơn tức tròng lòng Hách Liên Dung lại nhanh chóng tan thành mây khói, nếu như đầu óc nàng bình thường, nàng sẽ không khiêu khích như thế, như vậy, nàng rốt cuộc là bị làm sao? Nhìn chằm chằm thân thể cố ý không đứng thẳng của nàng, Hách Liên Dung chậm rãi lắc lắc đầu, “Ta không biết mục đích phía sau cuộc hôn sự này, cũng không biết mục đích của ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết, ta sẽ không ra mặt ngăn cản trò khôi hài này, nếu ngươi không muốn nó xảy ra, sẽ không phải đem hy vọng ký thác lên người khác.”

“Vậy ngươi cứ… Vậy ngươi cứ chờ mà gọi ta một tiếng muội muội đi!” Mộ Dung Phiêu Phiêu cắn chặt răng phun ra những lời này, hơi hơi ngẩng đầu, không cho nước mắt chảy xuống.

Mặt Hách Liên Dung không chút thay đổi nhìn nàng, chần chừ thật lâu, cuối cùng mở miệng, “Ngươi biết không? Thiếu là người không cần trói buộc, ngươi có thể cùng hắn chơi, cùng hắn nháo, có thể từ hắn lấy được mọi thứ, chính là không thể trói buộc hắn. Hắn quả thực đáp ứng sẽ có hôn lễ, ta cũng không biết hắn rốt cuộc đang có chủ ý gì, chỉ biết hắn cuối cùng sẽ không thú ngươi, hắn đối với nữ nhân, nhất là đối với kẻ chèn ép nữ nhân của hắn, sẽ không thương hương tiếc ngọc. Cho nên… nếu ngươi có thể ngăn cản thì nên cố gắng mà hủy bỏ hôn lễ này, bởi vì mặc kệ là ngươi cũng được, nhị tỷ cũng thế, mục đích của các ngươi đều không thể đạt được.”

Đôi môi Mộ Dung Phiêu Phiêu hơi hơi run rẩy, lại lần nữa mở miệng, thanh âm khàn vô cùng, “Thực sự?”

Nàng hỏi ra khỏi miệng, cũng không mong có người trả lời, bởi vì Hách Liên Dung đã sớm đi rồi. Thẳng đến khi bóng dáng nàng biến mất, Mộ Dung Phiêu Phiêu vẫn đứng ở đó, bên môi hình thành một nụ cười không được tự nhiên, giống như thương tâm, lại giống như được giải thoát.

“Ngươi rốt cuộc có gì khổ tâm?”

Thân ảnh một người xuất hiện phía sau nàng, nàng không quay đầu lại, nhưng lại bởi vì một câu này, lệ không kìm được mà rơi xuống.

Khổ tâm sao? Đại khái vậy đi.

Dù sao bởi vì khổ tâm của bản thân mà đi làm tổn thương tình cảm của người khác? Loại chuyện này, Hách Liên Dung không thực sự hiểu rõ, cũng không thể có cùng nhận thức.

“Sao vậy? Cả đêm đều không an lòng.” Tâm tình Vị Thiếu Quân hôm nay không tồi, rốt cuộc đã mua được món đồ cổ kia. Nhưng mà, về đến nhà, liền thấy Hách Liên Dung dường như có chút đăm chiêu.

“Chuyện Mộ Dung Phiêu Phiêu, chàng tính thế nào?”

Vị Thiếu Quân nhẹ nhíu mày, “Nàng vẫn luôn suy nghĩ chuyện này?”

“Cứ xem như vậy đi, ta muốn biết tiếp theo chàng định làm thế nào.”

“Đã xảy ra chuyện gì sao? Nàng vẫn không hỏi mà.”

Hách Liên Dung nhún nhún vai, “Muốn nói với ta không?”

“Không sao cả.” Vị thiếu bĩu môi, “Nàng ta không phải coi trong “trinh tiết” sao? Không phải muốn ta phụ trách sao? Ta liền tìm cho nàng một nam nhân, hoàn toàn phụ trách nàng ta?”

“Cái gì gọi là… tìm nam nhân?” Hách Liên Dung nâng mi suy nghĩ, “Chàng muốn để người khác thú nàng ta?”

“Làm gì phiền phức như vậy, nên bái đường liền bái đường a, đến khi động phòng hoa chúc, đổi chú rể…” Vị Thiếu Quân cười lạnh một tiếng, trong mắt chứa đầy miệt thị, “Các nàng lấy cái danh phụ trách bưc hôn, đến lúc đó ta thực muốn nhìn xem, các nàng làm thế nào giải thích với ta.”

Trình độ chán ghét của Vị Thiếu Quân đối với việc này không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, gần đây hắn hận nhất việc ép bức, thứ hai bởi vì việc này, Hách Liên Dung là người chịu tổn thương nhất.

Hách Liên Dung nhìn mặt hắn thật lâu, cũng không phát hiện ra bất kỳ vẻ vui đùa nào, “Chàng nói thật?”

“Sao phải xạo?”

Hách Liên Dung cảm thấy đây quả thực là một cách giải quyết rất nhanh ý, Mộ Dung Phiêu Phiêu nếu có thể chấp nhân, thì cứ vậy ngoan ngoãn tái giá; nếu không chấp nhân, xuất gia làm ni hoặc cáo biệt nhân thế đều là những lựa chọn không tồi. Hách Liên Dung cũng tuyệt đối tin tưởng Vị Thiếu Quân nói được làm được, làm xong rồi, cũng sẽ chẳng suy nghĩ tiền căn hậu quả hoặc là chịu cái gì mà lương tâm cắn rứt. Trước khi làm việc gì đó phải cân nhắc xem đối phương phản kích gì và mình có thể chịu được hay không, bất luận là chịu đựng trả giá gấp mười, gấp trăm lần, cũng sẽ không hề oán trời trách người nửa câu, đây là lý luận nhất quán của Vị Thiếu Quân.

“Hôm nay Mộ Dung Phiêu Phiêu tới tìm ta, hy vọng ta có thể ngăn cản chuyện này.” Hách Liên Dung đơn giản thuật lại cuộc nói chuyện buổi chiều, “Nàng ta giống như có nỗi khổ gì đó.”

“Có nỗi khổ cũng là nàng khổ, đâu phải ta.” Chuyện gì cũng có thể dùng hai chữ này để che đậy.

“Được rồi, Hách Liên Dung thừa nhân bản thân cũng chẳng có tâm địa thiện lương như vậy, không có chút tâm tình đi đồng tình với tình địch tương lai, bởi vì nàng không nghĩ đến chuyện phản bác hay khuyên nhủ Vị Thiếu Quân, bảo hắn đừng làm như vậy, cùng lắm… hy vọng Mộ Dung Phiêu Phiêu nghe được lời khuyên của mình, có thể tìm cách khác.

Vị Thiếu Quân ngáp một cái, “Ngủ chưa? Ta mệt mỏi.”

Chuyện này có chút lạ, Vị Thiếu Quân đã sớm biết, cũng không khó để phát hiện vấn đề trong đó. Điều rõ ràng nhất chính là thái độ của Vị Thủy Liên, rõ ràng trước đó thúc thủ vô sách với Mộ Dung Phiêu Phiêu, sau lại quyết đoán đến mức có thể tùy tiện an bài hôn sự của nàng. Vị Thủy Liên thật sự không sự bên phu gia truy cứu trách nhiệm sao? Hiển nhiên không phải.

Vậy rốt cuộc vì chuyện gì mới phát triển đến nước này đâu? Vị Thiếu Quân đối với nguyên nhân của vấn đề này cũng thực tò mò, nhưng mà hắn cho rằng, chờ mọi chuyện được giải quyết, chờ bản thân hoàn toàn thoát ly hiểm cảnh rồi lại tò mò sau, cũng chẳng muộn.

Chờ đến lúc hắn thoát khỏi hiểm cảnh, cũng chính là thời điểm đám người Vị Thủy Liên kia chịu hậu quả xấu, Vị Thiếu Quân có kế hoạch như vậy, hắn cũng sẽ tuân theo từng bước trong kế hoạch của mình… nhưng mà, tục ngữ nói không sai, kế hoạch không có biến hóa nhanh chóng, chuyện gì đều sẽ có ngoài ý muốn, hơn nữa, bình thường đều xảy ra rất nhanh. (ý nói ở đây là không có gì bất ngờ, mọi dự tính đều sẽ có sai sót hoặc có biến)

Vào ban đêm, Mộ Dung Phiêu Phiêu đã biến mất, Vị Thủy Liên tìm khắp Vị phủ cũng không phát hiện tăm hơi của nàng. Sáng sớm hôm sau, đã có hạ nhân thấy Mộ Dung Phiêu Phiêu từ trong phòng Vị Thiếu Dương đi ra, vẻ mặt mệt mỏi, quần áo không chỉnh tề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.