Thiếu Phu Bất Lương

Chương 146: Chương 146: Thân thế thật sự (1)




Hách Liên Dung đúng là cố ý nói vậy, nàng đã chuẩn bị cho giây phút này lâu lắm rồi, bởi vậy mới bảo Bích Liễu đặc biệt quan tâm đến tình hình của Nhị Tâm, không những không kịp thời ngăn chặn tình trạng hạ nhân thông đồng làm việc xấu, ngược lại vẫn bỏ ngoài tai, trơ mắt nhìn bọn họ ức hiếp một nha hoàn nhỏ bé đến thê thảm.

Nàng đã từ lúc nào trở thành xấu xa đến như vậy.

“Chuyện trước đây ta nói với ngươi…”

“Thiếu phu nhân yên tâm.” Bích Liễu đi theo sau Hách Liên Dung nói: “Nô tì đã cho người đưa cho mẹ Nhị Tâm hai lượng bạc, không nói là thiếu phu nhân đưa, nên bà ấy cũng chỉ nghĩ là Lý Minh giúp đỡ gia đình mình thôi.”

Hách Liên Dung gật đầu: “Làm vậy là đúng, nếu dùng danh nghĩa ta đưa bạc đến, phỏng chừng không lâu sau hạ nhân trong nhà này đều trở nên hoàn cảnh, đáng thương hết lượt, ta liệu có thể giúp đỡ được cho mấy người đây!”

“Có điều…” Bích Liễu tinh nghịch le lưỡi: “Nô tì để Lý Minh mang bạc đến cho nhà họ, người khác không biết nhưng cũng không thể cứ để ông ta tiếp tục hiểu lầm thiếu phu nhân được.”

Hách Liên Dung bó tay lườm nàng ta: “Thôi thôi, có lẽ cũng nên lưu lại chút tiếng thơm cho mình. Đã làm người tốt thì làm cho đến cùng vậy, đợi đại tiểu thư chính nghĩa kia đi rồi hãy điều Nhị Tâm đến Thính Vũ Hiên đi!”

Bích Liễu lúc này mới cười sung sướng: “Thiếu phu nhân vừa nãy dạy cho đại tiểu thư kia một bài học, nô tì nghe mà thấy hả lòng hả dạ vô cùng!”

“Loại người như cô ta, nói là ngây thơ cũng chẳng phải, bảo là ngốc nghếch cũng không hẳn, gặp được người nhẫn nại thì còn khen cô ta đáng yêu, gặp phải những người không kiên nhẫn thì bị coi là não phẳng, ta có lẽ là người không kiên nhẫn rồi!”

Hách Liên Dung lúc nói có hơi cứng ngắc khiến Bích Liễu có chút tò mò, nàng theo Hách Liên Dung lâu như vậy, cho dù là không thích người cũng ít khi thể hiện rõ trên nét mặt.

Hách Liên Dung dường như cũng nhận thấy vậy nhưng cũng mặc kệ, có lẽ từ sau khi nàng phát hiện tâm tư thầm kín của Mộ Dung Phiêu dành cho Vị Thiếu Quân liền bất tri bất giác liệt cô ta vào danh sách “không hoan nghênh”.

Hai ngày này Vị Thiếu Quân không về nhà, Hách Liên Dung có cho người đi hỏi thì chỉ đáp rằng mới đến Vị Tất Tri nên còn nhiều thứ phải học hỏi, cần phải dốc sức, chuyên tâm, trước mắt nghỉ tạm ở Vị Tất Tri vài ngày.

Hách Liên Dung vô cùng phiền muộn, trước đây sầu vì hắn suốt ngày lông bông khắp nơi không chịu về nhà, giờ hắn chuyên tâm làm việc, lại chăm chỉ quá mức không buồn về.

Có điều Hách Liên Dung cũng hiểu rõ sự say mê của Vị Thiếu Quân với đồ cổ, trước giờ kìm nén đã quá lâu, nay còn không phải là lúc bộc phát ra hay sao? Bởi vậy cũng không làm phiền hắn nhiều, tự mình cũng chuyên tâm giải quyết việc trong Vị phủ.

Quả thật lúc này nàng vô cùng bận rộn, Vị Thủy Liên lại đem về tin tức mới nhất, tuần phủ phu nhân cuối cùng cũng có thời gian rảnh ghé qua Vị phủ.

Vị Thu Cúc cũng hợp thời biểu hiện lòng nhiệt huyết của mình dù cho chồng nàng ta còn đang mải mê về nhà nạp thiếp, nhưng nàng ta vẫn vì tương lai của Tống Tử Hiên mà bận rộn, sốt sắng hẳn lên, khiến Hách Liên Dung được tận mất chứng kiến như thế nào là truyền thống mỹ đức của nữ nhân phong kiến.

Vị Thiếu Quân cuối cùng trong buổi sáng ngày tiếp theo cũng chịu ló mặt về nhà, đôi mắt đầy tơ máu, bộ dạng vô cùng mệt mỏi khiến Hách Liên Dung nhìn thấy mà đau lòng. Nàng vội bảo Bích Liễu đi chuẩn bị nước ấm cho hắn tắm, còn mình bỏ hết mọi việc đưa hắn về Thính Vũ Hiên, bắt hắn phải nhanh chóng nghỉ ngơi. Nhưng hắn cũng không vội lăn ra nghỉ mà gác tay lên trán hỏi Hách Liên Dung: “Có phải nàng bảo cái đồ sao chổi xui xẻo kia là ta nói đầu cô ta có vấn đề.”

Hách Liên Dung liếc nhìn hắn, thờ ơ đáp lại: “Đúng vậy, thì sao?”

Vị Thiếu Quân vô cùng đau đầu trả lời: “Không sao, chỉ khổ ta phải hầu cô ta một đêm, bắt ta phải xin lỗi cô ta bằng được, lại còn phải nói đủ ba nghìn câu.”

Sắc mặc Hách Liên Dung tối sầm lại: “Chàng liền nói với cô ta suốt một đêm?”

“Nếu không cô ta uy hiếp sẽ…” Nói được nửa chừng Vị Thiếu Quân vội vàng im bặt, lén nhìn Hách Liên Dung: “Nàng làm sao vậy?”

“Uy hiếp chàng cái gì?” Hách Liên Dung không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, nhìn thôi cũng đủ dọa người.

“Uy hiếp sẽ…nói ra chuyện ta không muốn cho nàng biết a!” Vị Thiếu Quân cắn môi ngập ngừng nói: “Đêm hôm trước Phương thiếu cần tiền gấp, ta liền lấy hai nghìn lượng cho hắn mượn, bị đồ sao chổi đó bắt gặp.”

“Tiền của Vị Tất Tri?”

Vị Thiếu Quân nhún nhún vai: “Là hắn lười không về nhà lấy tiền thôi, chỉ là hai nghìn lượng thôi mà, hắn sẽ sớm trả lại ta thôi.”

“Ta không phải sợ hắn không trả lại tiền, ta chỉ sợ hắn quay đầu là quên khuấy luôn chuyện này.” Giọng Hách Liên Dung đầy oán trách: “Chàng vừa đến Vị Tất Tri, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm chàng, sao lại có thể làm vậy chứ? Hơn nữa hai nghìn lượng cũng không phải là ít, nếu để người khác biết được…”

“Tài thúc quản sổ sách đã hứa giấu chuyện này giúp ta rồi.” Vị Thiếu Quân vội vàng dỗ dành nàng: “Yên tâm, ngay cả Thiếu Dương ta cũng không nói, người khác làm sao biết được, lát nữa ta sẽ đi đòi ngay.” Hách Liên Dung nghĩ ngợi một lúc, quay về phòng mình rút ra một xấp ngân phiếu: “Ta sợ chàng không tìm được vị lãng tử kia, cứ cầm chỗ này đi bù tạm vào đã!”

Nhìn đống ngân phiếu đó, Vị Thiếu Quân chần chừ đến nửa ngày, cuối cùng cũng ngập ngừng nhận lấy, nhìn Hách Liên Dung cười cười: “Liên Dung, nàng đối với ta thật tốt.”

“Biết vậy là được rồi.” Hách Liên Dung nhéo mũi hắn: “Bù tiền xong liền không sợ cô ả kia uy hiếp nữa, ít giao du qua lại thôi!”

“Cuối cùng vẫn là tức việc đó à?” Vị Thiếu Quân phì cười: “Cái cô ả kia cứ lúc nào cũng chĩa mũi nhọn về phía nàng, thật đáng ghét, nàng mới là người ít nên qua lại với cô ta, có điều không biết tối qua cô ta bị đả kích cái gì, wow….khóc tới lòng trời lở đất, hỏi cũng không thèm nói, sau đó cứ bám chặt lấy tay ta xin lỗi, nói xin lỗi vì muốn tìm một người đến an ủi cô ta, cũng thật đáng thương.”

“Chàng cũng rảnh rỗi thật đấy!” Tâm tình Hách Liên Dung ngay tức khắc lại trở nên tồi tệ, liền đẩy tay Vị Thiếu Quân ra: “Lát nữa tuần phủ phu nhân đến đây, ta đi chuẩn bị đã.”

“Liên Dung?” Vị Thiếu Quân gọi hai tiếng Hách Liên Dung cũng không thèm quay đầu lại cứ thế đi ra khỏi cửa, hắn đứng đó vò đầu bứt tai, ù ù cạc cạc lẩm bẩm một câu: “Ta đâu có rảnh, bận chết đi được!”

Hách Liên Dng mang đầy bụng tức ra khỏi Thính Vũ Hiên lại gặp đúng Vệ Vô Hạ đi về hướng này, vừa nhìn thấy nàng hắn liền cười cười hỏi: “Vị huynh đã về chưa?”

“Chưa!” Hách Liên Dung dùng giọng nói lạnh lùng đáp lại, cũng không dừng bước cứ thế tiếp tục đi về phía trước.

Vệ Vô Hạ hơi nhíu mày, cười ngu ngơ bước theo Hách Liên Dung: “Tẩu tử việc gì phải đi vội đến thế? Cứ như thể ngọc hoàng đại đế hiển linh vậy, chỉ khổ cho ta tự dưng bị mắng!” Hách Liên Dung cố nén giận xuống một lúc, sau đó mới nhận ra mình có hơi nóng nảy, lại thở dài một tiếng dừng bước chân đáp: “Trong lòng ta có chút không vui, công tử đừng để bụng, Thiếu Quân về rồi, có điều ta thấy chàng có vẻ mệt mỏi, muốn để chàng nghỉ ngơi một chút!”

Vệ Vô Hạ cũng không đến Thính Vũ hiên nữa: “Nếu đã vậy ta cũng không làm phiền Vị huynh nữa!”

Hách Liên Dung gật đầu, cũng không có tâm tư nào nói chuyện thêm với hắn, Vệ Vô Hạ hiếu kì gợi chuyện: “Tẩu tử dường như hiếm có lúc tâm tình không vui như vậy?’

Hách Liên Dung hừ một tiếng: “Ta nên ăn mừng cho lần tâm tình không vui này?”

Vệ Vô Hạ cười cười: “Ăn mừng thì không cần, có điều nếu đã hiếm có như vậy thì cũng khác biệt với người thường một chút!” Nói xong hắn nhìn bốn phía xung quanh, sau đó mới cúi người hái một bông hoa nhỏ xinh màu vàng đưa cho Hách Liên Dung: “Hi vọng phần lễ vật này sẽ xua tan tâm tình không vui hiếm có của tẩu tử.”

Hách Liên Dung thấy phiền lòng nhưng vẫn bật cười: “Lễ vật của công tử thật chẳng mất chút vốn nào.”

Tuy rằng nói vậy nhưng vẫn nhận lấy bông hoa, cầm trong tay đùa nghịch, nhìn cánh hoa phất phơ trong tay nàng không khỏi thở dài một tiếng. Giờ mới phát hiện ra, nàng ở cùng Vị Thiếu Quân lâu như vậy, hắn cũng chưa từng tặng cho nàng cái gì, tuy nói nàng không theo chủ nghĩa vật chất nhưng bàn về góc độ lãng mạn thì Vị Thiếu Quân vẫn còn kém rất nhiều. Có lẽ nhờ vào tiền tài dung mạo của hắn nên cũng không cần chơi đùa ba cái trò lãng mạn này cũng có thể thu hút không biết bao nhiêu hoa đào bay đến.

“Ừm…dường như tâm tình tẩu tử lại càng không vui?”

“Không phải vậy.” Hách Liên Dung đáp lại khách sáo: “Cảm ơn công tử.”

Vệ Vô Hạ thu lại nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt, đi trước Hách Liên Dung vài bước, lãnh đạm nói: “Tẩu tử dường như có chút đề phòng với tại hạ, lại nói chúng ta có thể quen biết cũng nhờ vào công lao của tẩu tử, ngờ đâu hiện tại lại trở nên xa cách như vậy.”

Hách Liên Dung dừng bước, nhìn hắn nói đầy nghiêm túc: “Nếu như công tử không thật lòng với người khác thì sao còn muốn người ta phải thật lòng với mình? Ta ngay đến công tử là người như thế nào, thân thế ra sao cũng không biết, nếu công tử muốn ta không chút đề phòng nào với mình thì quả là làm khó cho ta.”

Vệ Vô Hạ tim đập thình thịch một hồi lâu, ngay đến nụ cười nhã nhặn thường trực cũng quên mất phải cười như thế nào, hắn rất hiếm…không, phải là từ trước đến nay chưa từng gặp phải sự cự tuyệt rõ ràng, trực tiếp đến như vậy, cự tuyệt sư thân mật, gần gũi của hắn, ngay đến khách khí cũng giảm hẳn đi, thẳng thắn rành mạch liệt hắn vào danh sách giới hạn. Chờ một lúc lâu hắn mới hơi gật đầu: “Tẩu tử dạy thế là đúng, có điều Vô Hạ…không phải cố ý giấu diếm.”

Hách Liên Dung hơi nghiêng đầu chờ hắn nói tiếp, ai ngờ chỉ nghe được đến đó, Vệ Vô Hạ liền chuyển chủ đề: “Cũng sẽ có một ngày, Vệ Vô Hạ nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện với tẩu tử, lúc đó hi vọng tẩu tử cũng thật lòng với ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.