“!!!” Vệ Vô Hạ lập tức cảnh giác, nhưng mà hắn đã quên mất sự cảnh giác lâu quá rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Yên tái nhợt, hủy đi hai hàng thanh lệ trên
mặt, nhịn xuống đau đơn trên người, chậm rãi mặc xiêm y, lại do dự, lấy
ra một chiếc khăn trắng lau nhẹ trên người Vệ Vô Hạ, đem lạc hồng lưu
lại trên khăn, lại gấp gọn thu lại, lúc này mới xoay người nhấc lên rèm
giường, nói xuống dưới giường: “Biểu tẩu, tẩu có thể cử động chưa?”
Xấu hổ a!
Hách Liên Dung cười mỉa hai tiếng, “Không thể.”
Nghiêm Yên liền đi tới bên cửa, vừa định mở cửa, lại nghĩ nghĩ, quay lại đem
một kiện quần áo mặc trên người Vệ Vô Hạ, lúc này mới gọi ha bà vú kia
tiến vào, để các nàng kéo Hách Liên Dung ra.
Hai bà vú kia lúc
gặp Nghiêm Yên mắt thiếu chút nữa trừng rớt ra, nhìn nhìn lại Vệ Vô Hạ
trên giường, lại nhìn Hách Liên Dung dưới giường, hai bên trộm nhìn.
Phương thức mới gì a… đương nhiên, cũng chỉ dám nghĩ trong đầu.
Vệ Vô Hạ thực sự hết chỗ nói rồi, từ khi chào đời tới nay, hôm nay tuyệt đối là ngày xui xẻo nhất của hắn.
“Công tử…” Nghiêm Yên nhìn Vệ Vô Hạ, “Việc hôm nay là do một mình Nghiêm Yên
làm, tương lai nếu công tử trả thù, cũng xin không cần liên lụy người vô tội, cho dù công tử lần này tìm lại được mật tín, cũng xin công tử nhớ
đến lời thề hôm nay, nếu như thất tín, Yên nhi sẽ lặp lại việc này.”
Dứt lời, nàng quay đầu, bảo hai bà vú kia đỡ Hách Liên Dung ra khỏi phòng,
cũng không sợ Vệ Vô Hạ tìm đến, cứ như vậy trụ lại trong Tính Vũ hiên.
Hách Dung vẫn không thể động đậy. Nghiêm Yên đi tắm sạch sẽ cơ thể, trở về
nằm bên cạnh Hách Liên Dung. “Biểu tẩu đừng lo lắng, Nghiêm Yên cho biểu tẩu uống ma phí tán, đại khái qua khoảng hai canh giờ thì sẽ hết dược
hiệu.”
Hách Liên Dung lại cấp bách muốn hỏi rõ chuyện tối nay. “Muội cùng Vệ Vô Hạ…”
Chuyện này vốn Nghiêm Yên định dấu diếm đi, lại bởi vì lúc đó không đủ sức lực để đem Hách Liên Dung đưa ra khỏi phòng, mới đem nàng dấu dưới giường,
lại bị nàng nghe được chuyện này, liền không thể dấu nữa, ngắn gọn kể
lại mọi chuyện.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Hách Liên Dung kinh ngạc đến mức không nói được thành lời, “Muội, muội tội gì… Cho dù Vị
gia mất đi Vị Tất Tri, cũng không có nghĩa không thể hồi lại.”
“Nhưng nhị biểu ca nếu đánh mất biểu tẩu thì phải làm sao bây giờ?” Nghiêm Yên cười cười, “Kỳ thực, Yên nhi vẫn muốn vì Vị gia làm chút chuyện gì đó,
nhiều năm như vậy, bác cùng dượng đối xử với Yên nhi giống như con mình, tại thời điểm khốn khó này, vinh nhục đời người tính cái gì? Có thể
giúp đỡ một chút, đã khiến Yên nhi vui mừng.”
“Nhưng mà…” Hách
Liên Dung trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy được chính mình thiếu vốn từ muốn chết, “Nhưng mà cả đời này của muội sẽ bị hủy! Hơn nữa nếu Vệ
Vô Hạ đuổi kịp mật tín gửi vào trong cung kia, cho dù hắn sau này không
tìm Vị gia gây phiền, vậy còn muội? Muội vẫn là tú nữ a! Nếu muội vào
kinh, sao còn có thể tham gia tuyển tú? Sẽ bị vấn tội!”
Nghiêm Yên sợ run một lúc lâu, “Này… Yên nhi thật sự đã sơ sót…”
“Sáng mai đi nói với hắn, bảo hắn quay về kinh hủy bỏ thân phận tú nữ của muội, lại đưa đại kiệu tới rước muội xuất giá!”
“Biểu tẩu…” Nghiêm Yên nhẹ nhàng lắc đầu, “Nếu như hắn nguyện ý, hắn sẽ làm
như vậy thôi, còn nếu hắn muốn trả thù, Yên nhi dù có làm thế nào, cũng
chẳng tránh thoát được. Cho nên không cần phiền toái như vậy, còn về
phần thú thê… Chẳng lẽ biểu tẩu hy vọng Yên nhi đi tới chốn kinh thành
đó để người ta khinh bỉ sao?”
“Chính là tương lai của muội a…”
“Yên nhi vẫn hâm mộ tình cảm giữa nhị biểu ca cùng biểu tẩu.” Nghiêm Yên nhẹ hít vào một hơi, “Ban đầu, Yên nhi vốn nghĩ hai người chắc chẳng quan
hệ lâu bền được, nhưng lâu như vậy, hai người so với bất luận kẻ nào đều thân mật hơn, tẩu rất lợi hại đó.”
Hách Liên Dung khó hiểu nhìn
về phía Nghiêm Yên, nàng cười cười, “Nhị biểu ca nhìn như thân cận với
người khác, kỳ thực huynh ấy là người rất khó bộc lộ tình cảm, mỗi người đều nguyện ý tâm sự với huynh ấy, nhưng cũng chưa từng thấy huynh ấy
đem tâm sự nói cho người khác, nhưng là người như vậy… một khi đã trao
trái tìm mình đi, sẽ không bao giờ lấy lại nữa.”
Một câu nói
khiến lòng Hách Liên dung ngọt ngào, nhưng nhớ tới Nghiêm Yên, lại lập
tức bị đè xuống, “Muội rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?”
Nghiêm
Yên nghiêng đầu đi, nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống,
nhưng nàng lại cố gắng kìm nén lại âm thanh, không để Hách Liên Dung
nghe ra điều gì, “Hôm nay nhưng việc biểu tẩu nghe thấy nhìn thấy… mong
rằng không cần nói với mọi người, cứ nói rằng Vệ Vô Hạ đã chán ghét việc báo thù, mới thả cho Vị gia một đường sống.”
Hách Liên Dung tại
một khắc kia hoàn toàn mờ mịt. Nàng biết chuyện này không thể truyền ra
ngoài, nếu không Nghiêm Yên sẽ bị thế đạo này loại bỏ, coi thường, nhưng nếu cứ dấu diếm không nói, đối với Nghiêm Yên công bằng sao?
“Giống như biểu tẩu vậy, mất đi hài tử, cũng không phải dấu diếm không nói tới sao?”
Hách Dung kinh ngạc, việc này chỉ có nàng, Vẹ Vô Hạ, Bích Liễu biết, chẳng lẽ Bích Liễu đem chuyện này nói cho mọi người?
“Là Vệ Vô Hạ nói với muội.” Nghiêm Yên cười cười, “Biểu tẩu vì không muốn
nhị biểu ca khổ sở, không muốn người nhà lo lắng, cũng chính mình gánh
vác nỗi đâu quá lớn này sao.”
“Việc đó đâu có giống…”
“Đối với Yên nhi mà nói, giống nhau,” Nghiêm yên lặng lẽ lau đi nước mắt
trên mặt, “Biểu tẩu không cần lo lắng, Yên nhi sẽ có tương lai tốt đẹp
mà.”
Nghiêm Yên nói xong xoay người đi, không mở miệng nữa, Hách
Liên Dung thực may mắn không thể động đậy, nếu không nàng tất nhiên sẽ
nhịn không được ôm lấy Nghiêm Yên, muốn an ủi nàng, nhưng thực ra, mỗi
lần nói đến việc này, lại là một lần gây tổn thương đến Nghiêm Yên.
Vệ Vô Hạ hẳn là sau khi cử động được lập tức rời Vân Trữ, vội vã đuổi theo mật tín đang khiến hắn phiền toái không thôi kia, thế nhưng lúc gần đi
cũng không quên bảo người ta mang trả lại toàn bộ khế ước của Vị gia, kể cả Vị Tất Tri, mặc dù mệnh lệnh này khiến người Vị gia ngạc nhiên,
nhưng cũng vui sướng vì Vệ Vô Hạ rốt cuộc hoàn toàn tỉnh ngộ, sau khi
dọn trở lại Vị phủ cùng nhau ăn mừng, ăn mừng sống sót sau tai nạn.
Hách Liên Dung không có tâm tình này, nghĩ đến những chướng ngại mà tương
lai Nghiêm Yên có thể gặp phải, lòng của nàng liền bị bao phủ bởi tầng
tầng u ám.
“Sao vậy?” Trong Thính Vũ hiên, Vị Thiếu Quân ôm lấy
Hách Liên Dung, tựa vào cửa sổ, “Mọi chuyện đều qua rồi, sao lại hình
như chẳng vui vẻ gì vậy?”
“Ta cảm thấy trong thời gian này nhiều
chuyện xảy ra quá, có chút uể oải.” Hách Liên Dung muốn đem chuyện này
nói với Vị Thiếu Quân, nhưng lại không quên được Nghiêm Yên từng nói nếu việc này một khi truyền ra, nàng liền xuất gia quy y, tuy rằng nói đến
khinh miêu đạm tả- nhẹ nhàng bâng quơ nhe vậy, Hách Liên Dung nhưng cũng không dám mạo hiểm.
“Quả thực là cái thời buổi rối loạn a.” Vị Thiếu Quân cảm thán một tiếng, “Cũng may đã qua rồi, cũng đừng nghĩ nữa.”
“Ừm.” Hách Liên Dung cố gắng thả lỏng tâm tình, tận lực cầu mong một tương
lai tốt đẹp cho Nghiêm Yên, tuy rằng nàng hiểu, tại niên đại này, nữ tử
mất đi trinh tiết không có khả năng có được tương lai tốt đẹp.
Nhưng mà, mặc kệ thế nào, trong Vị phủ vẫn thực vui mừng, bụng Ngô thị cũng
hơi hơi lộ ra, giống như đại biểu cho tân hy vọng đã đến.
Bởi vì
Vị gia một lần nữa hồi sinh, một số nha hoàn hạ nhân đều trở lại, Hách
Liên Dung trọng trưởng đương gia tự nhiên vội đến sứt đầu mẻ trán, cũng
may có Ngô thị kinh nghiệm phong phú hỗ trợ, nhưng nàng dù sao cũng là
phụ nữ có thai, Hách Liên Dung vẫn không dám để nàng làm lùng vất vả.
Đáng nhắc tới nhất là Vị Thiếu Huyên, từ sau khi Vị phủ dần dần quay trở lại quỹ đạo, những tích tụ trong lòng hắn rốt cuộc tiêu tán hơn phân nửa,
nghe Ngô thị nói, hắn thời gian rảnh rỗi luôn ở trong viện khắc gỗ, nghĩ muốn làm chút đồ chơi cho hài tử. Nhưng hắn vẫn không dám xuất hiện
nhiều trước mặt mọi người, cơm chiều sẽ không đến, cũng không quay lại
giúp việc trong Vị Tất Tri, nhưng tổng thể mà nói là có tiến bộ.
Thế nhưng… Vị Thiếu Quân nói rất đúng, mùa thu năm nay quả nhiên là “thời
buổi rối loạn”, bóng ma Vệ Vô Hạ mới tiêu tán không được bao lâu, một
cơn gió lớn mãnh liệt khác lại oanh oanh liệt liệt đánh vào Vị Tất Tri…
không, là một tờ giấy niêm phong trên cửa Vị Tất Tri, cũng trên bố cáo…
Trong khố Vị Tất Tri bị nghi ngờ có đồ trộm cướp, lại một lần nữa trải qua sự điều tra qua lại của nha môn.