Thiếu Phu Bất Lương

Chương 157: Chương 157: Tình hình đêm thất tịch (3)




Đôi mắt nhuộm đầy hơi nước, dòng nước ấm áp bao lấy thân hình trần trụi trong lòng Vị Thiếu Quân, bởi hắn nhấc bổng ôm lấy mà những giọt nước bắn lên trên tóc mình, mặc hắn từ phía sau ôm lấy, đôi môi nóng như lửa hạ xuống bên gáy mình.

Tự phía sau vươn tay nắm lấy nơi cao ngất no đủ, đem thân hình Hách Liên Dung nhẹ nhàng nâng nổi lên trên mặt nước, nhìn hai điểm hồng anh kia dưới dầu ngón tay mình nở rộ, Vị Thiếu Quân thỏa mãn khẽ ngâm một tiếng, chóp mũi hạ lên mái tóc đen như mực kia, “Liên Dong… nàng thật thơm.”

Hách Liên Dung không nhịn được cố gồng mình lên, mới có thể bảo đảm bản thân sẽ không xụi lơ trước sự đùa giỡn của đôi ma chưởng kia, thân bị ý xấu trong lòng cọ rửa thành màu phấn hồng xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp, giống như làm vậy sẽ có thể giảm bớt chút nhiệt độ.

Vị Thiếu Quân giống như nhìn thấu ý đồ của nàng, cắn khóe môi khẽ cười, đầu ngón tay lưu luyến ở nơi đỉnh núi xoa miết, tê dại chợt tăng mạnh khiến Hách Liên dung ưm một tiếng, rốt cuộc không chống đỡ nổi duỗi thẳng người, vô lực tựa vào trong ngực hắn, một đôi hồng anh hồng nhạt theo hơi thở kịch liệt của nàng run rẩy không ngừng trên mặt nước.

“Đừng thẹn thùng như vậy…” Vị Thiếu Quân khẽ mút gáy nàng, một tay lặng lẽ trượt xuống, lướt qua vòng eo mảnh khảnh của nàng, chiếc bụng bằng phẳng, lưu luyến nghịch ngợm nơi bộ lông (???), vui đùa cho đến khi Hách Liên Dung xấu hổ khó nhịn, lúc này mới tiếp tục đi đến, tách ra hai chân đang khép lại của nàng.

Bàn tay cảm giác được chỗ bắp đùi nàng run rẩy, Vị Thiếu Quân nhưng không chút lùi bước, đầu ngón tay áp lên nơi làn da non mềm nhất của nàng, nhẹ nhàng tiến xuống, tìm được hạt đậu mẫn cảm khiến Hách Liên Dung thất thanh rên rỉ, chậm rãi dùng sức, chậm rãi ấn xuống.

Một luồng điện lưu mang theo hoa hỏa từ giữa hai chân truyền đi khắp người, Hách Liên Dung căn chặt môi dưới, cũng không kìm chế được nói ra những lời cầu xin **, bàn tay nắm lấy bờ vai Vị Thiếu Quân, hai chân khép lại thật chặt, rồi lại vì động tác của Vị Thiếu Quân đột nhiên thả lỏng, lặng lẽ đem hai chân mở ra một chút, hàm ý trong đó không nói cũng hiểu.

Vị Thiếu Quân cười nhẹ, Hách Liên dung đã sớm xấu hổ tới không nói lên lời, nhấp nháy mắt ngã vào trong lòng hắn, mặc cho đầu ngón tay hắn lại trượt, khi men tới hai cánh hoa mềm mại, dẫn tới một dòng cam lộ trắng mịn.

Thân thể đột nhiên bị ngoại vật xâm nhập, Hách Liên Dung không tự chủ được co rúm lại một chút, ấm áp nhanh chóng bao lấy đầu ngón tay, giống như kháng cự lại giống như níu kéo, không cho nó rời đi.

Cảm giác được sự nhiệt tình của Hách Liên Dung, Vị Thiếu Quân cũng động tình khó nén, thân thể đã ẩn nhẫn thật lâu giống như muốn nổ tung, độ ấm dưới mặt nước lại dường như cao vài phần, nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế, không muốn quá mức vội vàng xao động, khiến cho người trong lòng chịu thương tổn.

Thân hình như lửa nóng ngay tại dưới thân, độ nóng lại càng gia tăng Hách Liên Dung sao lại không biết, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ngồi, một đôi bàn tay mềm mại di chuyển xuống giữa hai chân, né qua bàn tay hắn vẫn để trong cơ thể mình, câm lấy cội nguồn lửa nóng đầy hưng phấn của hắn. Vị Thiếu Quân kêu rên một tiếng, điều này khiến Hách Liên Dung thu được sự ủng hộ, đầu ngón tay ngây ngô trêu trọc, cố gắng hồi tưởng lại hết thảy những gì mình biết.

Nghe từ phía sau vang lại tiếng thở dốc phát ra từ tận sâu trong yết hầu, Hách Liên dung hai má đỏ hồng đứng dậy, để ngón tay hắn rút khỏi cơ thể mình, sau đó thân thể nghiêng về trước quỳ xuống, hai tay để lên thành bồn tắm phía đối diện, lưng thắng tắp, đem nơi nữ tính mềm mại hiện ra trọn vẹn trước mắt hắn, “Trong sách nói… ở trong nước… không đau như vậy…”

Nói xong lời này, Hách Liên Dung xấu hổ đến mức không thể mở mắt, cái trán khẽ đặt lên mu bàn tay mình, thân mình phía trên mặt nước không nhịn được run rẩy.

Vị Thiếu Quân mặc dù muốn liều lĩnh vọt vào nơi chặt chẽ chưa bao giờ mở ra kia, lại vẫn còn lại một tia lý trí nhắc nhở chính minh, ôm Hách Liên Dung lại đây, nhìn nàng bộ dáng đáng yêu, trên mặt đầy rặng mây đỏ không dám mở mắt, dưới thân lại càng thêm trướng đau, cúi người ghé sát bên tai nàng giễu cợt. “Lần đầu tiên đã dùng tư thế kịch liệt như vậy, ta sợ nàng không chịu nổi.”

Hách Liên Dung nào biết sự phân chia này đó, chỉ vì không gian trong bồn tắm có hạn, tiện làm như vậy nàng liền làm như vậy, lúc này thấy Vị Thiếu Quân nói như vậy, thân thể chợt như bị lửa thiêu, cảm giác được ánh mắt đang không ngừng dao động trên người mình, lại không dám mở mắt, thân thể co lại, nhưng lại chui xuống dưới nước.

Vị Thiếu Quân hoảng sợ, mau chóng ôm lấy nàng, Hách Liên Dung thuận thế ốm lấy cổ hắn, khuôn mặt chôn ở mái tóc rối tung của hắn, căn bản ngượng ngùng cùng hắn đối mặt.

Vị Thiếu Quân cắn khóe môi cười xấu xa không ngừng, lồng ngực trấn động một lúc lâu, nhân tiện để Hách Liên Dung ngồi khóa trên người mình, cũng không vội vã tiến đến, quyết tâm nhẫn nại, lưỡi lại vượt lên nơi no đủ của nàng, hai tay nâng nàng lên, để nơi mềm mại của nàng cùng vói hỏa nhiệt của mình không ngừng cọ xát. Thẳng đến khi xuân thủy của nàng nhiễm đầy nơi giữa hai chân, thân thể mềm yếu không xương hoàn toàn dựa lên người mình, mặc dù hai mắt còn rung động, cũng không cắn môi nữa, đôi môi khẽ ngân nga tiếng rên rỉ thở gấp động tình, hoàn toàn làm tốt sự chuẩn bị tiếp nhận hắn.

Ngực Vị Thiếu Quân đều là mồ hôi, tốn nhiều công sức như vậy, đơn giản vì muốn Hách Liên Dung dễ chịu hơn một chút, lại xem nhẹ định lực của bản thân, cuối cùng thất bại trong gang tất. Khi vọt vào trong thân thể Hách Liên dung không để ý sự giãy dụa theo bản năng của nàng, gắt gao kiềm trụ lại vòng eo nhỏ nhắn của nàng, dùng sức ấn xuống, mặc dù đã hết sức khống chế bản thân, vẫn hung hăng xỏ xuyên qua nàng, không để nàng có chút né tránh nào.

Một chút huyết sắc từ trong nước dâng lên, dung nhập vào trong nước dần dần tản ra trở nên nhàn nhạt, Hách Liên Dung đau đớn khẽ hừ một tiếng, vòng eo chợt căng thẳng, hơi hơi ngẩng đầu lên, hiện ra đường cong mê người nơi bộ ngực, đầu ngón tay nhanh chóng nắm lấy bả vai Vị Thiếu Quân, lưu lại vài dấu hồng ngân.

“Thiếu Quân….” Hách Liên Dung cắn cắn môi dưới, cố gắng để bản thân biểu hiện thoải mái một chút, trong miệng lại khẽ khóc nhớ kỹ tên của hắn, bộ dáng thẹn thùng càng khiến người ta thương tiếc.

Vị Thiếu Quân lại tiến tới, giam Hách Liên Dung vào trước ngực mình, hai tay nâng lên thân thể của nàng, lại buông xuống, eo phối hợp theo làm thành động tác nâng lên hạ xuống, trong dòng nước ấm áp, đưa Hách Liên Dung tiến vào tiên cảnh kỳ huyễn chưa bao giờ đặt chân đến.

Hách Liên dung chưa bao giờ điên cuồng như vậy, thân thể giống như không phải của nàng, ngoại trừ khoái cảm bài sơn đảo hải đánh úp lại, trái tim theo nhịp điệu lên xuống của cơ thể tưởng chừng như muốn nhảy ra ngoài, trong miệng phát ra những âm thanh không hề có nghĩa, ngay cả tên của hắn cũng không kêu được đầy đủ.

“Liên Dong… Dung… Ta thích nàng…” Vị Thiếu Quân cắn vành tai nàng, nỉ non ra lời nói bản thân vẫn chờ mong nhất, thân thể không biết mệt không ngừng tiến lên, ôm nàng, thân thể bao phủ trong ấm áp, nghe tiếng khóc nỉ non của nàng, mới xác định, bản thân đã thực sự chiếm được nàng, có được nàng.

“Thiếu Quân… Ta…” Lời còn chưa dứt, thân thể Hách Liên Dung chợt nhướn lên, khoái cảm điên cuồng không chút phòng bị lan tràn mở ra, nơi sâu nhất trong thân thể đạt được khoái cảm khôn cùng không ngừng run rẩy co rút. Vị Thiếu Quân thái vậy càng thêm liều chết mãnh liệt, một tiếng gầm nhẹ phóng thích qua đi, hắn ôm chặt Hách Liên Dung, đón nhận dư vị tuyệt vời mà nàng mang lại.

Ở trong lòng hắn, Hách Liên Dung run rẩy toàn thân, cái gì cũng không làm được, khẽ khóc cắn lên bả vai hắn, thân thể vẫn còn vương lại dư vị không chút sức sức lực, cho đến khi nếm được chút vị ngọt, thân thể mới hoàn toàn mềm xuống, không thể động đậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.