Bích Liễu không trả lời được vấn đề
này, Hách Liên Dung mang máng cảm thấy quen tai, lại không nhớ ra là ai, ngơ ngác cùng Bích Liễu xem xét nửa ngày, Bố Pit. Đi bộ hai vòng trong
sân, không kiên nhẫn chạy ra khỏi viện, đảo mắt đã không thấy đâu.
Thật sự là…Không biết nói gì. Có điều
xáo trộn một chút khiến đầu óc nàng tỉnh táo một chút, lại nhớ tới
chuyện Từ đường, cân nhắc một lúc, quyết định đi tìm Hồ thị hỏi một
chút.
Hôm nay chỉ sợ Ngô thị nói đúng một
câu : trong cái nhà này, nếu cảm thấy không để ý tới là cách tốt nhất,
có thể là một ý tưởng sai lầm.
Tựa như trơ mắt, không để ý tới cái Từ
đường kia, không tham gia chuyện này cũng không thể kháng cự bị kéo vào
bên trong tranh đấu. Nếu không thể tránh né, vậy phải biết rõ nguyên
nhân để tránh đến cuối cùng mơ hồ thành người chết thay cho kẻ khác.
Tới chỗ Hồ thị, Dương thị lại ở trong
phòng bà, bởi vì chưa thông báo, Hách Liên Dung vào nhà liền thấy Dương
thị cất vào trong người cái gì, thấy nàng tiến vào dường như luống cuống một chút. Hồ thị vội vàng chào đón Hách Liên Dung : « Sao lại đột nhiên đến đây ? »
Hách Liên Dung nhìn Dương thị, Hồ thị hiểu ý liền chuyển đề tài : « Thiếu Trinh, muội về trước đi. »
Dương thị lúc này mới như trút được
gánh nặng, nhanh chóng cáo từ đi về. Hách Liên Dung lôi kéo Hồ thị ngồi
xuống : « Tam nương tới làm gì ? »
Hồ thị hơi cười cười : « Không có gì, nói chuyện phiếm về gia đình thôi. »
Hồ thị trời sinh không phải là một diễn viên giỏi, ánh mắt mơ hồ cùng vẻ giấu giếm cái hòm tiền đã làm cho Hách Liên Dung đoán ra vài phần : « Đến vay tiền ? »
« Ai… » Hồ thị xấu hổ cười, cất mấy
thỏi bạc vụn vào hộp tiền xong xuôi, cất vào tủ, mới quay đầu lại nói :
« Đệ đệ của Thiếu Trinh năm trước mượn phủ hai trăm lượng bạc làm buôn
bán, không ngờ làm ăn thua lỗ, nhất thời không thu lại được vốn, vừa vặn mấy hôm trước Thiếu Trinh xảy ra chuyện, đại thiếu phu nhân mấy hôm nay cứ theo sát Thiếu Trinh điều tra, nếu không nàng đã đi… » Nói đến đây
nàng dừng lại : « Ai, việc này nương hứa với Thiếu Trinh không nói ra. »
« Một khi đã như vậy thì nương đừng nói nữa. » Hách Liên Dung cười cười, kì thật mới hỏi một chút, Hồ thị đã
nói ra tám phần. Có điều, trong lòng nàng lại vô cùng áy náy, cảm thấy
mình như bán đứng ai.
Hồ thị nhẹ nhàng thở ra : « Vội vã như vậy là có chuyện gì đi ? »
Hách Liên Dung cũng không quanh co : « Con lần này tới là muốn hỏi nương một việc có liên quan tới Từ đường. »
Lông mày Hồ thị dựng ngược lên, đi đến
đóng cửa lại cẩn thận mới ngồi lại bên cạnh Hách Liên Dung : « Nương
biết con sẽ tìm đến nương. Con nhất định thấy kì quái vì cái gì nhiều
người tranh nhau làm việc tu sửa Từ đường đi ? »
Hách Liên Dung gật gật đầu nói : « Vừa
mới nãy bà nội, đại nương và đại tẩu theo thứ tự đều tìm con. Ý tứ như
thế nào…đều không khách nhau lắm. »
Hồ thị cũng không hỏi bọn họ nói cái gì, nhẹ nhàng vuốt cằm : « Đó là bởi vì Vị gia chúng ta có một bảo bối. »
Lúc Hồ thị nói câu này dường như cũng không dám chắc lắm, Hách Liên Dung ngạc nhiên hỏi : « Bảo bối gì ? Là đồ cổ ? »
Vị gia kinh doanh đồ cổ, trong nhà có
đồ quý báu cũng không có gì kì quái, quái chính là Hồ thị nhưng lại lắc
lắc đầu : « Đến cuối cùng là cái gì nương cũng không biết. »
Hách Liên Dung há hốc mồm, Hồ thị tiếp
tục nói : « Không chỉ có nương không biết, đại tỷ và Thục Cần hẳn cũng
không biết, chỉ biết là có đồ vật này nọ do ông nội con để lại. Về phần
là cái gì, đại khái chỉ có bà nội con mới biết được. »
Hách Liên Dung sắp xếp lại tin tức một
chút : « Nói vậy là, Vị gia có một bảo bối giấu ở Từ đường, chỉ có bà
nội biết nó là cái gì, người khác tin là vậy ? » Dứt lời nàng lại lắc
đầu : « Nếu trong Từ đường có vật đó, chỉ sợ đã bị đại tẩu lấy đi, còn
cần gì bây giờ mới đến tranh. »
« Nói đến Từ đường. » Hồ thị cười thản
nhiên. « Năm đó trước khi lão gia qua đời từng nói qua có một bảo bối bị ông hủy diệt rồi, không để lại cho con cháu, có lẽ là ông nội con để
lại. Sau lại cũng không biết từ đâu truyền ra nói đồ vật đó căn bản
không bị lão gia hủy mà giấu ở trong phòng thờ cúng tổ tiên. » Hồ thị
hít một hơi : « Nương khi đó mới biết được, hóa ra tất cả mọi người đều
tin đồ vật kia vẫn còn, đến ngay cả bà nội con, đều mượn cớ quay về tổ
ốc một vài ngày, thế nhưng không thu hoạch được gì. »
Hách Liên Dung lúc này mới hiểu được
đại khái. Hóa ra trong lòng mọi người đã sớm biết rõ mọi chuyện, lại còn tìm cớ cố tình bí ẩn, nguyên nhân ư, đơn giản chỉ có hai chữ ‘dục vọng’ mà thôi.
« Nương, người tin tưởng đồ vật đó vẫn còn không ? »
Hồ thị lắc đầu cười : « Con người công
công của con, cả đời không nói dối. Ông ấy nói bị hủy chính là đã hủy
rồi. Nếu không, là đồ ông nội con lưu lại, đương nhiên vô cùng quý giá,
ông ấy vì lí do gì không muốn truyền lại, ngược lại còn nói dối ? » Hồ
thị thở dài : « Thật ra có đồ vật đó hay không có gì quan trọng ? Cần gì làm quá lên như bây giờ. »
Nếu người nhà Vị gia đều có tâm tính
giống Hồ thị, các nàng nhất định sẽ sống thoải mái vô cùng. Có điều nói
vật đó bị hủy, Hách Liên Dung cũng không hoàn toàn tin tưởng. Dù sao
trong đó có giá trị hay kỉ niệm quan trọng gì đó, lại nói với những
người không hiểu rõ tình huống một câu miêu tả sơ sài, nhẹ nhàng bâng
quơ – ‘bị hủy’. Đại khái vẫn có chút đáng ngờ.
Hách Liên Dung cân nhắc lời nói của Hồ
thị, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, có thể hay không…Vị lão gia bên
ngoài có huyết mạch, mới lừa người trong nhà, đem đồ vật đó truyền ra
ngoài ? Hách Liên Dung ngắm Hồ thị, lại cẩn thận ngẫm lại, phủ định suy
đoán của mình. Ngay cả Vị Đông Tuyết cũng được Vị lão gia đón về nhà,
chứng minh ông là người rất nặng tình nặng nghĩa, tuyết đối không để
phát sinh chuyện con mình không thể vào Vị phủ bái nhận tổ tông.
Thế nhưng chuyện Từ đường phải làm sao
bây giờ ? Hách Liên Dung vì ứng phó cho qua cửa mà đều đáp ứng hàm hồ ba phía. Một khi khởi công, lập trường ba bên lập tức rõ ràng, chỉ sợ mỗi
bên đều bức nàng lựa chọn. Thế này lại phải chống lại hai bên kia, một
thêm một lớn hơn hai, đây là đạo lý Hách Liên Dung mới thông suốt.
Từ biệt Hồ thị với cõi lòng đầy tâm sự, Hách Liên Dung lại không khỏi suy nghĩ chuyện này Vị Thiếu Quân có biết không ? Hắn nếu biết thì vì sao còn từ chối chuyện Từ đường ? Mỗi người đều nghĩ đến gì đó chẳng lẽ hắn lại không vậy ? Vốn bảo vật tổ truyền
nên vào tay đương gia lại tồn tại một cách thần bí như vậy, hắn lại
không đi tìm ? Không muốn tìm ? Đi tìm không có kết quả ? Hay là hắn
giống Hồ thị, vốn tin rằng bảo vật đó đã sớm bị Vị lão gia phá hủy, bây
giờ mọi người tranh giành, chẳng qua chỉ là ảo giác tốt đẹp mà thôi.