Hắn đi đến trước mặt Hách Liên Dung, ngồi xổm xuống, cây quạt ngọc nhỏ trong tay phe phẩy, vẻ mặt vô cùng thản
nhiên tự đắc: “Ta làm sao cơ? Ta ở đây chờ nương tử của mình, kết quả
lại…” Hắn đứng thẳng dậy, lấy ngón cái làm trục, đem cây quạt nhỏ xoay
xoay hai vòng: “Kết quả ta lại thấy nương tử mình cùng đệ đệ…ngay tại
đây… yêu đương vụng trộm?”
“Nương…tử?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Vị Thiếu Dương lộ ra ý cười khi thực hiện được âm mưu, Hách Liên Dung trong đầu trống
rỗng một mảnh, vô ý thức chỉ vào hắn: “Ngươi là…Vị Thiếu…Quân…”
Song sinh- Hách Liên dung không phải
không nghĩ tới khả năng này, bởi vì nàng phía trước, phía sau đều nhìn
thấy Vị Thiếu Dương. Chắc chắn không phải cùng một người, nhưng ý tưởng
này chỉ là chợt lóe qua, nàng thà rằng tin tưởng Vị Thiếu Dương là đa
nhân cách. Bởi vì mẫu thân của Nhị thiếu là nhị phu nhân, mà mẫu thân
của Tam thiếu lại là đại phu nhân.
Hiển nhiên ở giữa có nội tình gì mà nàng không biết, mà người nhà Vị gia cũng chưa định đem việc này nói cho chính mình.
Như vậy xem ra kẻ bị dính phân trâu muốn
trả thù nàng chắc là nhị thiếu gia Vị Thiếu Quân, mà người vừa rồi thiếu chút nữa bị nàng hù chết mới chính là tam thiếu gia Vị Thiếu Dương. Nói cách khác, nàng vừa mới…cường hôn em chồng mình, thậm chí còn là một cậu em chồng thuần khiết, chính trực.
Hách Liên Dung chỉ cảm thấy cát bụi vù vù, trời đất đen tối, một trận cuồng phong, Trư Bát Giới rơi xuống…
“Ta, ta sai rồi…” Nhìn trên mặt của Vị
Thiếu Dương vẫn còn đỏ ửng, Hách Liên Dung không dễ dàng tha thứ cho
chính bản thân mình, muốn giải thích. Vừa mới nói vài từ, nàng liền kinh ngạc: “Không đúng”. Sao có thể do nàng sai, đây rõ ràng chính là một
cái bẫy vòng tròn.
Bẫy của Vị Thiếu Quân!
Hách Liên Dung hung tợn trừng mắt nhìn Vị Thiếu Quân: “Vị Thiếu Quân, sao ngươi lại đùa giỡn ta như vậy, có lợi gì cho ngươi chứ!”
Vị Thiếu Quân không nhanh không chậm xòe
quạt, vẻ mặt không đồng ý: “Sao lại là ta đùa giỡn nàng? Ta không phủ
nhận mình hẹn nàng tới đây, nhưng người nàng vừa mới hôn là Vị Thiếu
Dương, ta vừa liền nhìn thấy hai người…Chậc chậc chậc!Ta thân là trượng phu của nàng, lại là nhị ca của thiếu Dương, các ngươi có thể hiểu cho
tâm trạng của ta hay không?”
“Đó là…Do ngươi gạt ta ngươi là Vị Thiếu Dương!”
“Thế nhưng từ trước tới giờ ta chưa
từng nói “Ta là Vị Thiếu Dương” đi?” Vị Thiếu Quân cuối cùng cũng
lòi đuôi bỡn cợt: “Ta chỉ giúp nàng nhớ kỹ tên của Vị Thiếu Dương.
Là nàng tự hiểu lầm thôi. Hơn nữa…Ái chà!” Hắn tỏ vẻ như hiểu ra
vấn đề: “Hóa ra nàng đã sớm có ý đồ với Thiếu Dương. Cho dù
biết đó là tiểu thúc của mình vẫn hẹn hò bí mật.”
“Ta…” Hách Liên Dung tức hộc máu. Trên
đời này sao lại có loại nam nhân khốn kiếp như vậy, để trả thù mà có
thể nghĩ ra cái loại độc kế này.
“Nhị ca.” Vị Thiếu Dương từ lúc Vị Thiếu
Quân tới một mực im lặng cuối cùng cũng chịu mở miệng. Bên tai hắn
vẫn chưa hết đỏ ửng, nhưng vẻ mặt đã trầm tĩnh hơn không còn bối rối như lúc nãy. Hắn cúi đầu thở dài một tiếng: “Ta biết huynh nghĩ muốn làm
cái gì, đừng làm Nhị tẩu khó xử nữa.”
“Ái chà chà.” Vị Thiếu Quân dùng cây
quạt che cằm, chỉ để lộ ra nụ cười nửa miệng: “Đệ muốn dùng tiền để kết thúc chuyện này đúng không?”
Vị Thiếu Dương không trả lời, mím chặt
môi nhìn hắn: “Nhị tẩu là thê tử của huynh, huynh đối xử với tẩu ấy như vậy, không phải rất…”
Vị Thiếu Quân nhíu mày, cười vô cùng
đáng ghét: “Đệ cũng biết nàng là thê tử của ta, các ngươi vừa mới làm
cái gì đấy thôi? Ái chà!!” Vị Thiếu Quân đột nhiên mở to hai mắt, tiến đến bên người Vị Thiếu Dương, nhìn nhìn chăm chú đến nửa ngày, quay đầu lại bật cười nói: “Liên Dung, nàng thật là nhiệt tình, cắn sưng môi
Thiếu Dương rồi đây này.”
Hách Liên Dung thật hy vọng hiện tại
trong tay có quả lựu đạn hay cái gì đó tương tự để nàng cùng hắn đồng
quy vu tận! Nếu không nếu có cái đạn sương mù gì cũng tốt, chính là
“Bùm” một tiếng toát ra một làn khói trắng, có thể che dấu nàng rút khỏi hiện trường, như thế nào cũng tốt hơn so với việc che mặt mà chạy, mất hết cả thể diện!!! Quả thật không còm mặt mũi nào gặp người.
Nàng cũng không quan tâm gì hết mà
chỉ mải miết trốn chạy quay về Thính Vũ Hiên, Bích Liễu thấy nàng
hoảng sợ từ bên ngoài trở về, ân cần hỏi han: “Thiếu phu nhân đi ra
ngoài sao không gọi nô tỳ một tiếng…”
Hách Liên Dung nào có tâm tư cùng nàng
nói chuyện, quay về phòng khóa nhanh cửa, nói vọng ra ngoài: “ Buổi
tối ta không muốn đến đại sảnh ăn cơm, ngươi thay ta nói với mọi ngươi
một tiếng.”
Dưới loại tình huống này mà gặp lại Vị Thiếu Dương làm cho nàng xấu hổ đến chết mất.
Bích Liễu ở ngoài cửa nói cái gì đó nàng nghe không rõ, lúc nhào lên giường tuy có hơi nhụt chí, sau đã bình
tĩnh lại một chút. Nàng mở tủ quần áo tìm y phục của Vị Thiếu Quân, dùng kéo cắt ra thành một cái hình nhân nhỏ, trong lòng nhớ kỹ tên của Vị
Thiếu Quân, cởi hài đạp mấy trăm phát cho hả giận, cuối cùng dùng châm
ghim cái hình nhân ở đầu giường, định về sau mỗi ngày nguyền rủa hắn
một trăm lần. Trong lòng lúc này mới thấy tốt lên, nàng mở cửa cho Bích
Liễu tiến vào, hỏi nàng vừa rồi nói cái gì.
Bích Liễu nói đơn giản là bữa cơm chiều
đầu tiên nên đến ngay, tuy ý tứ cứng rắn nhưng nàng nói thật uyển
chuyển. Hách Liên Dung cũng hiểu được vốn Vị gia trên dưới ấn tượng đối
với nàng đã không tốt, bữa cơm xum họp buổi tối nếu không đi thực dễ
dàng bắt lấy sơ hở, để bọn họ cho rằng mình coi thường gia phong, như vậy ngược lại càng thêm không ổn.
“Ta sẽ đi.” Hách Liên Dung cũng muốn cho
qua, nàng cùng Vị Thiếu Dương đều ở Vị phủ, tránh được nhất thời cũng
không tránh được cả đời, thường xuyên né tránh gặp mặt ngược lại càng
thêm xấu hổ. Dù sao Vị Thiếu Dương cũng hiểu được sự việc kia chỉ là
hiểu lầm. Cùng lắm thì da mặt nàng dày lên một chút, gặp mặt cứ tỏ vẻ tự nhiên, rồi cũng sẽ qua đi mà thôi. Nói đến đây, kẻ đáng giận nhất vẫn
là tên Vị Thiếu Quân chết tiệt kia! Hách Liên Dung nhớ tới hắn liền
nhịn không được mắng nhiếc, sau khi chửi rủa trong lòng cho hả
giận, nàng liền ngẩng đầu lên hỏi Bích Liễu: “Chuyện nhị thiếu cùng ram thiếu là anh em song sinh, vì sao không ai nói cho ta biết?”
Bích Liễu sửng sốt một chút, hiển nhiên
là không lo lắng quá đến vấn đề này, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Là
nô tỳ sơ xuất, bởi vì trong phủ lớn nhỏ đều chưa bao giờ coi hai thiếu
gia như anh em sinh đôi, cho nên…”
“Bọn họ bề ngoài giống nhau vì sao không coi như sinh đôi?”
Bích Liễu bật cười: “Bọn nô tỳ không cảm thấy dáng vẻ hai thiếu gia thật sự giống nhau.”
Hách Liên Dung hoàn toàn không hiểu. Bích Liễu nói: “Bởi vì người trong phủ đều có thể liếc mắt một cái phân biệt được nhị thiếu với tam thiếu, chưa từng bị sai lần nào.”
Hách Liên Dung không nói gì.
Hơn nữa, nếu nàng ngay từ đầu biết bọn họ là song sinh nhất định cũng sẽ không nhận sai.
“Vậy tam thiếu cũng là con của nhị phu nhân sao?”
Bích Liễu gật đầu: “Nghe nói lúc đại phu
nhân sinh tam tiểu thư bị bệnh, không thể sinh con nữa, sau liền chọn
tam thiếu gia làm con thừa tự, coi như con đẻ. Chính bởi vậy, tam thiếu
gia mang thận phận con trưởng, lão gia mới giao toàn bộ gia nghiệp cho
thiếu gia.”
Hách Liên Dung lúc này mới hoàn toàn hiểu được, lại nghĩ tới vấn đề cuối cùng: “Cho nên các ngươi hôm qua nói các ngươi ‘đều quen cả’, là nói Vị Thiếu Quân thường xuyên cùng gia
nhân…thân thiết?”
Bích Liễu đỏ mặt lên, lại không nói, hiển nhiên là cam chịu. Hách Liên Dung tức đến chết, nàng vào cửa chính, Vị
Thiếu Quân chưa có thê thiếp, như vật hắn thân thiết với ai? Thật rõ
ràng, không phải nha hoàn trong phủ thì là tới thanh lâu. Thật sự quá
vô sỉ!
“Thật ra…Nhị thiếu gia là do ít bị quản thúc, sau này có thiếu phu nhân, nhị thiếu gia chắc chắn sẽ có sự thay đổi.”
“Thay đổi?” Hách Liên Dung hừ một tiếng,
loại người giống như Vị Thiếu Quân có thể thay đổi mới là lạ. Huống hồ
nàng cũng không muốn thay đổi hắn, về sau bọn họ muốn đi đâu thì đi, chỉ cần đừng trở về trêu tức nàng, để nàng sống yên ổn là được.
“Thiếu phu nhân?” Thấy Hách Liên Dung
không hề mở miệng, Bích Liễu cũng không dám nói nhiều đến vấn đề này,
cẩn thận nói: “Thời gian không còn sớm lắm, hiện tại chúng ta phải đến đại sảnh thôi?”
Hách Liên Dung gật đầu, yên lặng hít sâu hai cái, bình ổn cảm xúc, đi theo Bích Liễu đến đại sảnh Vị phủ.
Bởi sức ép từ việc kinh hách cùng đòn phủ đầu ban ngày, Hách Liên Dung đã sớm thấy đói bụng, khi tới đại sảnh,
nhưng lại không cảm thấy đói. Những người buổi sáng gặp qua đa số đều
đang ngồi đây, lại thêm hai nam tử, một người tầm hai bảy hai tám tuổi,
một người chừng mười một, mười hai tuổi, hẳn là đại thiếu gia Vị Thiếu
Huyên cùng tứ thiếu gia Vị Thiếu Thần. Vị Thiếu Dương vẫn chưa ở đây,
làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm.
Thanh cô đến giới thiệu, quả nhiên hai
người kia chính là Vị Thiếu Huyên cùng Vị Thiếu Thần. Lúc chào Vị Thiếu
Huyên hơi căng thẳng đứng lên, đối với Hách Liên Dung vừa thở dài vừa
cúi đầu, cho đến khi lão phu nhân và Ngô thị ho nhẹ một chút, hắn mới
lại ngồi xuống, gãi đầu “Ha ha” cười hai tiếng, toát lên thần thái
ngây thơ trái ngược với dáng vẻ anh tuấn bên ngoài.
Sau khi gặp mặt chào hỏi liền có nha
hoàn tới mời mọi người vào ăn cơm, Hách Liên Dung thế mới biết chỗ
dùng cơm không phải nơi này mà là một phòng ăn khác. Đến phòng ăn,
sắp xếp vị trí theo thân phận ở bàn tròn ngồi xong, Hách Liên Dung lại
phát hiện trên bàn có thêm một nữ nhân nàng không biết.
Người nọ ước chừng đến ba mươi tuổi, dung mạo tú lệ, vẻ mặt cũng có vài phần tương tự với nữ nhân Vị
gia, quần áo trang sức cũng hoa lệ, chính là trong bàn không một ai chú ý tới nàng, cũng không thấy có người dẫn tới gặp Hách Liên Dung.
Rốt cuộc là ai đây? Vấn đề này thoáng qua một chút trong đầu Hách Liên Dung, sau đó sự chú ý của nàng lại hướng
đến một bàn đồ ăn lớn hấp dẫn.
Nàng không thích ăn hương cần, đại lão
phu nhân còn hỏi riêng qua, nhưng thức ăn trước mắt không kể điểm tâm,
mười món thì có đến chín món bỏ thêm hương cần. Duy nhất món rau xanh là không có hương cần, còn cách chỗ nàng khá xa, xem khoảng cách này. Cho
dù nàng bổ nhào trên bàn, cũng khó gắp được một miếng.