Thiếu Phụ Đam Mê

Chương 17: Chương 17




Laurent rời ngõ với đầu óc căng thẳng, thân xác bồn chồn. Hơi thở nóng ấm, sự ưng thuận của Thérèse vừa mang hắn trở lại với những nhức buốt ngày trước. Hắn đi về hướng cảng, chiếc mũ cầm tay để mặt được đón nhận trọn vẹn hơi mát của bầu trời.

Khi đã đến đường Saint Victor, nơi cổng khu nhà trọ, hắn sợ phải leo lên, sợ cô đơn một mình. Một nỗi khiếp sợ trẻ con, khó hiểu, bất ngờ khiến hắn lo ngại gặp một người đàn ông giấu mình trên tầng thượng. không bao giờ hắn mắc chứng nhát gan như thế. Thậm chí hắn không cố suy diễn cơn rùng mình kỳ lạ đang xâm chiếm hắn, hắn đến một quán rượu và ở đó một giờ đồng hồ, cho đến nửa đêm, bất động và lặng thinh ở một bàn, máy móc nốc cạn những ly rượu lớn. Hắn nghĩ đến Thérèse, hắn bực mình thiếu phụ không muốn tiếp hắn ngay đêm nay trong phòng nàng, và hắn nghĩ rằng có lẽ hắn không sợ nếu có nàng.

Quán đóng cửa, người ta đuổi hắn ra đường. Hắn trở lại hỏi mua bao diêm. Phòng quản lý khu nhà trọ ở tầng thứ nhất, Laurent phải theo một hành lang dài và leo lên vài bậc trước, khi có thể lấy được cây nến. Hành lang này, chỗ đầu cầu thang tối ghê gớm làm hắn khiếp sợ. Thông thường, hắn băng qua đám tối đó một cách thoải mái. Nhưng tối nay, hắn không dám khuấy động, hắn nhủ thầm có thể ở chỗ sâu nào đó hình thành bởi lối vào tầng hầm, có những tên giết người bất thần nhảy bổ vào chẹn cổ họng lúc hắn đi qua. Cuối cùng hắn khua động, bật một que diêm và quyết định bước vào hành lang. Que diêm tắt ngấm. Hắn đứng lại bất động, thở gấp, không dám lỉnh đi, cuống cuồng quét những que diêm lên bức tường ẩm thấp khiến bàn tay hắn run lẩy bẩy. Dường như hắn nghe thấy những giọng nói, những tiếng động bước chân phía trước hắn. Những que diêm gãy nát giữa những ngón tay.

Sau cùng hắn cũng bật được một que. Diêm sinh bắt đầu nóng lên, bén lửa phần gỗ chầm chậm khiến Laurent càng bồn chồn hơn. Trong ánh sáng nhợt nhạt xanh xao của diêm sinh, dưới những tia sáng lung linh nhảy nhót, hắn tưởng như hiện rõ những hình thù quái gở. Rồi que diêm nổ lét đét, ánh sáng trở nên màu trắng và rõ ràng. Laurent nhẹ mình, thận trọng tiến tới trong khi canh chừng không để mất lửa. Khi đi qua trước tầng hầm, hắn dựa sát vào tường đối diện, có một đám tối làm hắn khiếp sợ. Sau đó hắn nhanh nhẹn leo lên vài bậc phân cách hắn với phòng quản lý, và tự cho là mình thoát nạn khi cầm được ngọn nến. Hắn leo lên những tầng khác nhẹ nhàng hơn, giơ cao cây nến soi sáng mọi góc tối hắn phải đi qua. Những bóng đen to lớn kỳ dị tới tới lui lui khi đang ở trong cầu thang với một tia sáng khiến hắn tràn ngập một nỗi khó chịu mơ hồ, chúng nổi lên rồi đột ngột nhoà đi trước mặt hắn.

Khi ở trên tầng thượng, hắn mở cửa phòng và nhanh chóng khép lại. Việc bận tâm đầu tiên của hắn là nhìn dưới gầm giường, khám xét tỉ mỉ căn phòng, để xem liệu có ai ẩn núp trong đó không. Hắn đóng cửa sổ mái khi nghĩ rằng ai đó có thể xuống đây qua lối đó. Sau khi đã thu xếp đâu đó xong xuôi, hắn cảm thấy yên tâm hơn. Hắn cởi quần áo mà trong lòng ngạc nhiên về sự nhát gan của mình. Cuối cùng hắn mỉm cười tự cho mình trẻ con. Hắn chưa từng sợ hãi và không thể giải thích cơn hoảng loạn bất ngờ đó.

Hắn đi nằm. Khi đã ấm áp trong chăn, hắn lại nghĩ về Thérèse mà nỗi sợ hãi đã làm hắn quên đi. Cặp mắt khư khư nhắm lại để tìm giấc ngủ, nhưng bất chấp hắn, những ý tưởng chừng như vẫn hoạt động, chúng bám riết hắn, nối kết với nhau, luôn luôn bày cho hắn thấy những mối lợi nếu hắn gất rút kết hôn. Thỉnh thoảng, hắn trở mình, nhủ thầm "Đừng suy nghĩ nữa, hãy ngủ thôi. Mình phải dậy tám giờ sáng mai để đến sở làm". Và hắn cố gắng để đăm mình vào giấc ngủ. Những ý nghĩ nối nhau quay trở lại, hoạt động ngấm ngầm của các lập luận lại tiếp diễn. chẳng mấy chốc hắn chìm vào một thứ mộng mị nhức buốt, trải ra trong sâu thẳm trí não của hắn sự tất yếu của đám cưới, những lý lẽ mà lòng tham muốn và sự thận trọng của hắn thay phiên nhau đưa ra để ủng hộ hay chốn đối việc chiếm hữu Thérèse.

Không thể ngủ được, sự trằn trọc làm thân xác hắn rát buốt, hắn bèn nằm ngửa ra, mắt mở thật to, mặc cho đầu óc tràn đây hồi ức về thiếu phụ. Sự quân bình đã đổ vỡ, cơn sốt hâm hấp ngày nào lại giày vò hắn. Hắn có ý muốn chồm dậy, quay trở lại ngõ Cầu Mới. Hắn sẽ tự mình mở chấn song sẽ đập cánh cửa nhỏ ở Cầu thang và Thérèse sẽ tiếp hắn. Với ý nghĩ đó, máu hắn dồn lên cổ.

Cơn mộng mị của hắn sáng rõ đáng ngạc nhiên. Hắn thấy mình ở trên phố, nhanh bước dọc theo những dãy nhà và hắn nhủ thầm "Mình đi ngang đại lộ, băng qua ngã tư này để đến nhanh nhất". Rồi song cửa của ngõ rít lên kẽo kẹt, hắn đi theo hành lang hẹp, tối tăm và vắng vẻ, lấy làm sung sướng là có thể lên đến chỗ của Thérèse mà không bị bà hàng nữ trang giả bắt gặp, đoạn hắn tưởng như mình ở trên lối đi, trên chiếc cầu thang nhỏ nơi hắn qua lại quá thường xuyên. Ở đó, hắn cảm nhận những niềm vui nóng bỏng ngày trước, nhớ lại những nỗi khiếp sợ ngọt ngào, những khóai lạc xót xa của việc ngoại tình. Những ký ức trở thành thực tế xúc động đến mọi giác quan, hắn ngửi thấy mùi vị nhạt nhẽo của hành lang, hắn sờ soạng những bức tường nhớp nhúa, hắn nhìn thấy bóng tối bẩn thỉu lê lết trên đó. Và hắn bước lên từng bậc thang, thở hào hển, dõng tai nghe ngóng, kìm nén những ham muốn khi sợ sệt đến với người đàn bà hắn thèm khát. Cuối cùng hắn cào cửa, cửa mở Thérèse ở đó đang đợi hắn trong bộ váy mặc trong trắng toát.

Những ý nghĩ đó diễn ra trước mặt hắn bằng những cảnh tượng thực. Mắt đăm đăm vào bóng tối, hắn nhìn. Khi đi hết các đường phố, sau khi đã vào ngõ và leo lên cầu thang nhỏ, hắn tin là mình nhận ra Thérèse, nồng nàn và xanh xao, hắn nhảy ra khỏi giường ngay, thì thầm "Mình phải đến đó ngay, cô ta đang chờ mình". Cử động thình lình của hắn vừa làm xua đi ảo giác, hắn cảm thấy cái lạnh của nền gạch, hắn sợ. Đứng bất động một lúc, đôi chân trần, hắn lắng tai. Dường như hắn nghe tiếng động ở thềm cầu thang. Nếu đi đến chỗ Thérèse, hắn buộc một lần nữa phải đi qua trước cửa tầng hầm ở dưới, ý nghĩ đó gây cho hắn một cơn rùng mình mạnh chạy dọc sống lưng. Nỗi khiếp sợ lại xâm chiếm hắn, một nỗi khiếp sợ ngây dại và trì nặng. Hắn hoang mang nhìn căn phòng của mình, thấy những mảng sáng trắng nhợt lướt thành vệt, thế là nhẹ nhàng, với sự thận trọng đầy nôn nóng lo âu, hắn leo lên giường trở lại và ở đó hắn cuộn người giấu mình như để lẩn tránh một vũ khí, một con dao đang đe doạ hắn.

Máu hắn dồn mạnh lên cổ, và cổ như nung đốt hắn. Hắn đưa tay giữ lấy cổ, cảm thấy được dưới những ngón tay vết sẹo mà Camille đã phập vào. Hắn hầu như quên béng đi vết cắn này. Hắn khiếp đảm khi gặp lại nó trên da, và tưởng như nó đang gặm nhấm da thịt hắn. Hắn rút bàn tay ra ngay để không cảm giác nó nữa, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy, nó đang ngấu nghiến, khoét sâu vào cổ. Thế là hắn muốn cào nhẹ vào nó bằng đầu ngón tay, sự đau rát dữ dội gia tăng. Để không làm tróc da, hắn kẹp chặt hai bàn tay giữa hai đầu gối gập lại. Cứng đờ, đau rát, hắn nằm đó, với chiếc cổ bị gặm mòn, răng lập cập vì sợ hãi.

Giờ đây những ý nghĩ của hắn cứ lẩn quẩn về Camille, với sự giày vò ghê gớm. Cho đến lúc đó, người chết trôi chưa hề quấy rôi những đêm tối của Laurent. Và chính ý nghĩ về Thérèse đã mang bóng ma của người chồng đến. Kẻ giết người không dám mở mắt ra nữa, hắn sợ nhận ra nạn nhân trong một góc phòng. Trong một lúc, hắn thấy như thể chỗ nằm của hắn lay động khác thường, hắn tưởng như Camille đang ẩn núp dưới giường, và chính gã động đậy như thể để hất hắn xuống rồi cấu xé hắn. Hoảng hốt, tóc dựng ngược lên đầu, hắn bấu chặt tấm nệm, tưởng như sự rung lắc ngày càng dữ dội hơn.

Rồi hắn cảm thấy chiếc giường không động đậy nữa. Hắn nảy sinh một phản ứng. Hắn ngồi dậy, thắp nến, lòng tự cho là mình ngu ngốc. Để làm dịu cơn sốt, hắn nốc cạn một ly nước thật lớn.

- Mình đã sai lầm khi đi uống ở quán rượu – hắn suy nghĩ – Đêm nay không biết mình thế nào ấy. Thật ngu đần. Mai mình sẽ mệt phờ ở sở làm mất thôi. Phải ngủ ngay lập tức, khi đặt lưng xuống, và đừng nghĩ ngợi lung tung, chính cái đó làm mình mất ngủ..Ngủ thôi.

Hắn lại thổi tắt nến, vùi đầu vào gối còn hơi mát, cương quyết không suy nghĩ nữa, không sợ sệt nữa. Sự mệt mỏi bắt đầu làm giãn ra những sợi thần kinh của hắn.

Hắn không ngủ được giấc ngủ bình thường, nặng nề và hừng hực, hắn từ từ chìm vào một giấc ngủ chập chờn lơ mơ. Hắn đờ đẫn, như chìm vào trạng thái mụ người êm dịu và khoái lạc. Hắn cảm giác được cơ thể trong khi thiu thiu ngủ, trí óc hắn vẫn tỉnh táo trong thể xác tê liệt. Hắn xua đuổi những ý nghĩ kéo đến, hắn đề phòng sự tỉnh giấc. Rồi khi đã tê mê, khi sức lực rời bỏ hắn và ý chí lẩn tránh hắn, những ý nghĩ dần dần quay trở lại, từng ý một, xâm chiếm trở lại cơ thể đã suy yếu của hắn. Những cơn mộng mị lại bắt đầu. Hắn đi lại con đường đã chia cách hắn với Thérèse: hắn bước xuống chạy ngang qua tầng hầm và ở ngoài đường, hắn đi theo tất cả những con đường mà ngày trước hắn đã đi, lúc hắn nằm mơ hai mắt mở to, hắn đi vào ngõ Cầu Mới, leo lên cầu thang nhỏ và cảo cửa phòng. Nhưng thay vì là Thérèse, thay vì thiếu phụ với váy mặc trong màu trắng, ngực để trần, lại là Camille mở cửa cho hắn, Camille như hắn thấy ở nhà xác, xanh khướt, biến dạng khủng khiếp. Xác chết dang tay ra với hắn, với một cái cười ghê tởm trong khi lộ ra chót lưỡi đen sẫm giữa màu trắng của hai hàm răng.

Laurent vùng la lên và giật nẩy mình tỉnh giấc. Người hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh ngắt. Hắn kéo chăn trùm mắt nguyền rủa trong khi giận dữ với chính mình. hắn muốn ngủ lại.

Hắn ngủ trở lại như trước, một cách chậm chạp, lại sự trì nặng xâm chiếm hắn, và lúc ý chí một lần nữa rời bỏ hắn trong sự bạc nhược của giấc ngủ chập chờn, hắn lại đi, lại quay về chỗ mà cái ý nghĩ khư khư của hắn dẫn dắt, hắn chạy để gặp Thérèse, và lại lần nữa chính người chết trôi ra mở cửa cho hắn.

Hoảng loạn, con người khốn khổ ngồi dậy. Hắn muốn làm tất cả để xua đuổi cơn mơ đeo đẳng này. Hắn ước ao một giấc ngủ kịp để đè bẹp những ý nghĩ của hắn. Chừng nào hắn giữ được tỉnh táo, hắn đủ sức mạnh để xua đuổi bóng ma nạn nhân của hắn, nhưng từ lúc không làm chủ được trí óc, thì nó dẫn hắn đến nỗi sợ hãi trong lúc dẫn hắn đến với niềm khoái cảm.

Hắn cố gắng ngủ lại lần nữa. Thế là nối tiếp nhau trạng thái thiu thiu ngủ đầy khoái cảm và sự tỉnh giấc đột ngột và đau xé. Trong sự bướng bỉnh điên tiết, luôn luôn hắn đi đến với Thérèse và luôn luôn hắn cụng đầu vào xác chết của Camille. Hơn mười lần lặp đi lặp lại, hắn trở lại con đường, bước đi mà thân xác hừng hực, theo cùng một lối đi, có cùng những cảm giác làm cùng những động tác, với sự chính xác chi li, và cũng hơn mười lần, hắn thấy kẻ chết trôi dang tay ôm lấy hắn, khi hắn đưa tay để choàng lấy và ghì chặt người tình của mình. Cùng cái kết cục thảm hoạ đó mỗi lần lại đánh thức hắn, thở hổn hển và bấn loạn, nhưng không làm chán nản lòng ham muốn của hắn, vài phút sau, từ khi hắn ngủ trở lại, sự thèm muốn làm quên đi xác chết đang chờ đợi hắn, và thúc hắn chạy tìm lần nữa cái thân thể nồng nàn và mềm mại của một người đàn bà.

Trong một tiếng đồng hồ, Laurent sống trong một chuỗi những ác mộng như thế, trong cái giấc mơ tệ hại không ngừng lặp đi lặp lại và không thôi bất ngờ mà mỗi lần giật mình, nó giày vò hắn trong một nỗi hoảng loạn nhức buốt hơn.

Lần chấn động sau cùng, dữ dội, đau đớn đến nỗi hắn quyết định chồm dậy, không chống chọi thêm nữa. Ngày đã đến, một làn ánh sáng xám xịt và ủ ê luồn qua cửa sổ mái cắt bầu trời thành một ô vuông trăng trắng màu tro.

Laurent thay quần áo chầm chậm, lòng âm ỉ bực bội. Hắn phẫn nộ vì đã không ngủ được, vì chịu thua một nỗi sợ hãi mà giờ đây hắn xem là trò trẻ con. Hắn vừa tròng chiếc quần vào và vươn vai, xoa bóp tay chân, hắn đưa tay xoa bộ mặt bơ phờ và u ám vì một đêm lên cơn sốt. Rồi hắn lẩm bẩm.

- Lẽ ra mình không nên nghĩ đến mọi chuyện đó, mình đã ngủ được, đã tươi tỉnh và sảng khoái vào lúc này...Chà! Nếu tối qua, Thérèse muốn, nếu Thérèse đã ngủ với mình...

Ý nghĩ về Thérèse giúp hắn tránh được nỗi sợ hãi làm hắn yên tâm đôi chút. Tự thâm tâm, hắn e ngại phải trải qua những đêm tương tự như đêm hắn vừa chịu đựng này.

Hắn vốc nước rửa mặt rồi chải sơ qua đầu tóc. Việc rửa ráy qua loa này làm tươi tỉnh đầu óc và tiêu tan những lo sợ còn sót lại. Hắn lý sự lung tung và không cảm thấy gì nữa ngoài nỗi mệt mỏi quá thể khắp tứ chi.

- Dù sao mình đâu phải nhát gan – hắn tự nhủ khi ăn bận xong xuôi – Mình cũng khá coi thường Camille đấy chứ...Thật vô lý khi cho rằng con ma khốn khổ đó ở dưới gầm giường mình. bây giờ thì có thể đêm nào mình cũng sẽ tưởng ra chuyện đó...Dứt khoát là mình phải kết hôn càng sớm càng tốt. Khi Thérèse ôm mình trong vòng tay, mình sẽ ít nghĩ đến Camille. Nàng sẽ hôn lên cổ mình, và mình không còn cảm thấy cái đau rát dữ dội nữa...Hãy nhìn vết cắn xem sao...

Hắn ghế gần tấm gương, chìa cổ ra và ngắm nghía. Vết sẹo màu hồng nhạt. Laurent khi nhận rõ đầu rằng của nạn nhân, cảm thấy một nỗi xúc động nào đó khiến máu bốc lên đầu, và khi ấy hắn nhận ra một hiện tượng lạ. Vết sẹo ửng đỏ do máu dồn lên, nó trở nên sống động và rướm máu, nổi hẳn lên đỏ lòm trên chiếc cổ trắng mập mạp. Cùng lúc, Laurent có cảm giác nhói buốt, như thể người ta lấy kim châm vào vết thương. Hắn vội vàng kéo cao cổ áo.

- Thây kệ! – hắn tiếp tục – Thérèse sẽ chữa lành nó...Vài cái hôn thì...Mình ngu thật khi nghĩ tới những chuyện tào lao này..

Hắn đội mũ và đi xuống. Hắn cần hít thở không khí, cần bước đi. Khi băng ngang trước cửa tầng hầm, hắn mỉm cười, dù sao hắn cũng tin tưởng vào sự chắc chắn của chiếc móc khoá lại cánh cửa này. Ra đến bên ngoài, hắn đi những bước chậm rãi, trong không khí mát mẻ của buổi bình minh, trên những vỉa hè vắng vẻ. Đã vào khoảng năm giờ sáng.

Laurent trải qua một ngày tệ hại. Hắn phải chống chọi với sự buồn ngủ nặng trĩu xâm chiếm lấy hắn vào buổi chiều ở sở làm. Đầu hắn nặng trịch và đau nhức, cứ gục xuống bất chấp hắn, và hắn phải ngẩng lên thình lình khi nghe thấy bước chân của một trong những ông sếp. Sự chống chọi này, những cơn choáng váng này cuối cùng đã làm rã rời tay chân hắn, gây ra những nỗi lo lắng không chịu nổi.

Buổi tối, mặc cho mệt mỏi, hắn muốn đến gặp Thérèse. Hắn thấy nàng lên cơn sốt cũng trĩu nặng mệt mỏi như hắn.

- Thérèse tội nghiệp của chúng ta đã trải qua một đêm tồi tệ - bà Raquin nói khi hắn đã ngồi xuống – Có vẻ như nó bị bóng đè, mất ngủ ghê gớm..Nhiều lần, tôi nghe nó kêu la. Sáng này, nó ngã bệnh hẳn.

Trong lúc người cô nói, Thérèse nhìn Laurent chằm chặp. Có lẽ họ đã đoán ra những nỗi khiếp sợ như nhau, bởi có cùng một cơn co giật thần kinh lướt qua trên khuôn mặt họ. Họ ngồi đó đối mặt nhau cho đến mười giờ, nói những chuyện tầm phào, thấu hiểu nhau, cả hai đồng loã trong ánh mắt là đẩy nhanh thời điểm họ kết hợp lại với nhau để chống kẻ chết trôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.