Thiếu Phụ Đam Mê

Chương 20: Chương 20




Buổi sáng, Laurent và Thérèse, mỗi người trong phòng mình, đều thức dậy với cùng một niềm vui sâu sắc cả hai nhủ thầm rằng những đêm khiếp sợ sau cùng của họ đã chấm dứt. họ sẽ không còn ngủ một mình nữa, họ che chở cho nhau chống lại kẻ chết trôi.

Thérèse nhìn chung quanh nàng và nở một nụ cười kỳ lạ trong khi đưa mắt ngắm nghía chiếc giường rộng lớn của mình. Nàng trỗi dậy, rồi chậm rãi mặc quần áo trong khi chờ đợi Suzanne đến để trang điểm cô dâu cho mình.

Laurent ngồi dậy. Hắn ở yên như thế vài phút, chào vĩnh biệt căn gác trọ mà hắn thấy ghê tởm. Cuối cùng thì hắn sắp rời khỏi cái ổ chuột này và sắp có một người đàn bà cho riêng mình. Đã vào tháng chạp. Hắn rùng mình. Hắn nhảy xuống nền gạch lòng nhủ thầm buổi tối nay sẽ ấm áp.

Bà Raquin biết là hắn túng bấn ra sao, đã nhét vào tay hắn tám ngày trước đây một gói năm trăm francs, toàn bộ tiền tiết kiệm của bà. Gã thanh niên thẳng thừng đón nhận và đã cho đóng bộ cánh mới. tiền của bà hàng xén già ngoài ra cũng cho phép hắn tặng cho Thérèse những món quà theo lệ thường.

Chiếc quần tây màu đen, lễ phục, cùng với áo gilet trắng, sơ mi, cà vạt vải mịn bày ra trên hai chiếc ghế dựa. Laurent xát xà phòng, rắc lên mình một lọ nước hoa Cologne, rồi sửa soạn mặt mũi tỉ mỉ. Hắn muốn mình đẹp trai. Vì hắn gắn cổ cồn giả, một thứ cổ cồn cao và cứng, hắn cảm thấy đau nhói ở cổ, nút cổ cồn giả cứ vuột khỏi các ngón tay hắn khiến hắn mất kiên nhẫn, và hắn cảm thấy vải hồ cứng như cứa vào da thịt. hắn muốn trông thấy nên ngước cằm lên và lúc đó hắn nhận ra vết cắn của Camille đỏ ửng: cổ cồn giả hơi sướt vào vết sẹo. Laurent bậm môi và tái mét đi, việc lúc này nhìn thấy dấu vết làm hằn nếp cổ áo khiến hắn hoảng sợ và bực bội. hắn vò nát chiếc cổ giả, chọn chiếc khác rồi hết sức cẩn thận cài vào.

Đoạn hắn hoàn tất việc ăn mặc. Khi hắn bước xuống, bộ quần áo mới giữ người hắn cứng đờ, hắn không dám quay đầu, chiếc cổ bị nhốt kín trong những lớp vải hồ. Mỗi cử động hắn thực hiện là một nếp vải khứa vào vết thương mà răng của người chết trôi đã khoét sâu vào da thịt. Chính trong lúc chịu đựng thứ kim châm nhói buốt đó hắn leo lên xe và đến tìm Thérèse để đưa nàng đến toà thị chính và nhà thờ.

Hắn tiện thể nhờ một nhân viên đường sắt Orléans và ông già Michaud làm người chứng cho mình. khi hắn đến cửa hiệu, mọi người đã sẵn sàng, đã có Grivet và Olivier, những người chứng của Thérèse, và Suzanne đang nhìn cô dâu như những đứa bé gái nhìn mấy con búp bê chúng vừa mặc quần áo cho. Bà Raquin, dù không thể đi lại được nữa, vẫn muốn tháp tùng các con đi mọi chỗ, người ta đỡ bà lên xe rồi tất cả khởi hành.

Mọi việc diễn ra tàm tạm ở toà thị chính và nhà thờ. Thái độ bình thản và khiêm tốn của đôi vợ chồng được ghi nhận và tán thưởng. Họ tuyên bố vâng một cách trịnh trọng đầy xúc động làm chính Grivet cũng phải mủi lòng. Họ như đang trong một giấcmơ. Trong khi họ còn ngồi hoặc quỳ bên cạnh nhau lặng lẽ, những ý nghĩ sôi sục không cưỡng được nảy sinh trong họ và làm họ đau đớn. Họ tránh nhìn thẳng vào nhau. Khi lên xe trở lại dường như họ càng xa lạ với nhau hơn trước đây.

Bữa tiệc cưới đã được quyết định tổ chức trong vòng thân mật, nơi một nhà hàng nhỏ ở vùng cao Belleville. Gia đình Michaud và Grivet là những khách mời duy nhất. Trong khi chờ đợi đến sáu giờ, đoàn dự đám cưới đi dạo bằng xe dọc theo các đại lộ, rồi họ trở về quán ăn nơi một bàn với bảy bộ đồ ăn đã được dọn sẵn trong một căn phòng sơn màu vàng, toát mùi bụi bặm và rượu.

Bữa tiệc vui vẻ bình thường. Đôi vợ chồng có vẻ nghiêm trọng và đăm chiêu. Họ cảm thấy từ sáng này những cảm giác khác lạ mà tự họ không muốn tìm kiếm để nhận diện. Họ ở trong tình trạng choáng váng từ những giờ phút đầu tiên, bởi những thủ tục quá nhanh chóng cùng buổi lễ vừa mãi mãi kết hợp họ với nhau. Rồi cuộc dạo chơi lòng vòng trên các đại lộ như đu đưa ru họ ngủ, dường như họ thấy cuộc đi dạo này kéo dài suốt nhiều tháng, hơn nữa họ buông xuôi thả mình vào sự đơn điệu của đường phố, nhìn những cửa hiệu và người qua đường với cặp mắt thiếu sinh khí, một sự uể oải làm họ đờ đẫn và họ cố cựa quậy trong khi gượng cười ầm lên. Khi đã bước vào quán ăn, một sự mệt mỏi trì nặng trên hai vai, họ chìm đắm trong một trạng thái ngây dại lớn dần.

Ngồi vào bàn đối diện nhau, họ mỉm cười với một vẻ gượng ép và luôn luôn rơi trở lại một cơn mộng mị nặng nề. Họ ăn uống, họ đối đáp, họ động đậy tay chân như những bộ máy. Giữa sư mệt mỏi lười nhác của trí óc, cùng một chuỗi những ý nghĩ đã lẩn trốn nay không ngừng quay trở lại. Họ đã được lấy nhau và họ không ý thức về tình trạng mới, điều đó khiến họ ngạc nhiên sâu xa. Họ tưởng như một vực thẳm vẫn còn chia cách họ, chốc chốc họ tự hỏi làm thế nào để vượt qua vực thẳm đó. Họ tưởng mình như trước khi giết người, khi một chướng ngại cụ thể dựng lên giữa họ. Rồi đột nhiên, họ nhớ lại mình sẽ ngủ với nhau, vào buổi tối, trong vài giờ tới đây. Thế là họ nhìn nhau sững sờ, không hiểu tại sao điều này lại được phép. Họ không cảm thấy sự kết hợp, ngược lại họ tưởng rằng người ta vừa tách họ ra một cách thô bạo và ném họ ra xa mỗi người mộ hướng.

Những người khách cười đùa ngây thơ chung quanh họ, muốn nghe họ xưng hô thân mật với nhau, để làm tiêu tan mọi ngượng ngùng. Họ ấp úng, xấu hổ, họ không bao giờ có thể khác đi để đối xử với nhau như những người yêu nhau trước mặt mọi người.

Trong sự chờ đợi, những ham muốn của họ đã cùn nhụt đi, tất cả quá khứ đã tan biến. họ đã đánh mất những thèm khát lạc thú, họ thậm chí quên cả niềm vui buổi sáng, niềm vui sâu xa trãn ngập trong họ ý nghĩ từ nay họ sẽ không còn sợ hãi nữa. Đơn giản họ mệt mỏi và hoang mang về moị chuyện đã xảy ra, những sự kiện trong ngày quay cuồng trong đầu óc họ, khó hiểu và quái gở. Họ ngồi đó, câm lặng, mỉm cười, không chờ đợi gì cả, không hy vọng gì cả. Trong tận cùng của sự trì trệ lay động một nỗi lo âu có phần đau đớn.

Và Laurent, mỗi cử động của cổ là một lần hắn cảm thấy đau rát gay gắt gặm mòn da thịt, chiếc cổ giả khứa vào vêt cắn của Camille. Trong khi ông thị trưởng đọc bộ luật, trong khi vị linh mục nói đến Chúa, và trong từng giây của cái ngày dài đằng đẳng này, hắn cảm thấy những chiếc răng của kẻ chết trôi phập sâu vào da thịt hắn. thỉnh thoảng hắn tưởng tượng một tia máu đỏ chảy xuống ngực và sắp làm vấy đỏ chiếc áo gilê trắng.

Bà Raquin trong thâm tâm biết ơn đôi vợ chồng về sự trịnh trọng của họ, một sự vui vẻ ồn ào sẽ làm tổn thương bà mẹ khốn khổ, với bà, đứa con trai đang ở đó, vô hình, đang trao lại Thérèse vào tay Laurent. Grivet không có cùng những ý nghĩ đó, lão thấy đám cưới buồn hiu, lão hoài công tìm cách làm cho nó tưng bừng hơn, mặc dù ánh mắt của Michaud và Olivier ghìm lão ngồi xuống mỗi lúc lão dợm đứng lên để phát biểu một điều ngây ngô nào đó. Dù vậy lão cũng đứng lên được một lần. Lão nâng ly chúc mừng.

- Tôi uống mừng các con của quý ông và quý bà – lão nói với một giọng cố ra vẻ khôi hài.

Cần phải chạm ly. Thérèse và Laurent mặt trở nên cực kỳ nhợt nhạt khi nghe câu nói của Grivet. Họ chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có con cái. Ý tưởng đó xuyên qua họ như một cơn rét run buốt giá. Họ chạm ly với một cử chỉ bồn chồn, họ xét nét nhau, kinh ngạc, hoảng sợ khi thấy mình ở đây, mặt đối mặt.

Mọi người rời bàn sớm. Những người khách muốn hộ tống hai vợ chồng đến tận phòng cưới. Chỉ mới hơn chín giờ rưỡi khi đoàn đám cưới trở về cửa tiệm ở ngõ hẻm. Bà hàng nữ trang giả vẫn còn ở sau quầy hàng, trước chiếc kệ phủ nhung màu xanh lơ. Bà ta tò mò ngẩng đầu lên, nhìn cặp vợ chồng mới với một nụ cười. Cả hai bất chợt nhìn thấy ánh mắt đó và cùng hoảng sợ. Có thể bà già này đã biết được những cuộc hẹn hò của họ ngày trước, lúc trông thấy Laurent lẻn vào hành lang nhỏ.

Thérèse gần như rút vào trong ngay tức thì, cùng với bà Raquin và Suzanne. Những người đàn ông ở lại phòng ăn, trong khi cô dâu trang điểm buổi tối. laurent ỉu xìu và suy sụp, không cảm thấy chút gì sốt ruột cả, hắn chìu lòng lắng nghe những lời đùa cợt linh tinh của ông già Michaud và Grivet giờ đây tha hô' vui vẻ khi không có các bà ở đó nữa. Khi Suzanne và bà Raquin rời khỏi phòng cưới, và bà hàng xén già bằng một giọng cảm xúc, nói với gã trai trẻ là vợ hắn đang đợi hắn, hắn rùng mình, đứng thất thần một lúc, rồi bồn chồn siết chặt những bàn tay đưa ra, hắn vịn cánh cửa bước vào phòng Thérèse, như một gã say rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.