Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 672: Chương 672: Anh cảm thấy anh xứng yêu cô ấy sao? 【31】




Chương 673: Anh cảm thấy anh xứng yêu cô ấy sao? 【31】

Tịch Giản Cận trầm tĩnh một chút: “Chuyện gì xảy ra?”

“Nói ra rất dài, trước tìm được người hẵng nói... . . .”

“Được rồi, tôi trước đi tìm cô ấy, có tin tức gì sẽ điện thoại cho anh.”

Điện thoại cúp máy.

Tịch Giản Cận tiện tay mở cửa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Anh vừa đi, vừa gọi điện thoại, cho người cục cảnh sát.

Người cục cảnh sát vừa nghe là thái tử gia Tịch gia gọi điện thoại tới, lập tức giọng nói chuyện đều tốt lên, nghe nói Tịch Giản Cận muốn tìm người, lập tức không nói hai lời cho người đi làm.

Tịch Giản Cận lái xe, ở X thị đi rất nhiều vòng, không ngừng gọi cho Bạc Sủng Nhi, nhưng là thời gian từng ly từng tý tiêu sái quá, nhưng mãi mà anh vẫn chưa gọi được... . . .

Lo lắng, dưới đáy lòng, từng điểm từng điểm hiện lên... . . .

 

Cục cảnh sát bởi vì Tịch Giản Cận ra lệnh, không dám có bất kỳ thư giản, nhanh chóng triển khai tìm kiếm.

Không tới mười phút đồng hồ, Tịch Giản Cận liền nhận được điện thoại.

“Tịch thiếu gia, người ngài muốn tìm, bây giờ định vị đang ở xung quanh thao trường trường cấp 3 X thị... . . .”

Tịch Giản Cận nhíu mày.

Sao đêm hôm khuya khoắc cô còn tới đây?

Nghi ngờ dưới đáy lòng dâng lên, nhưng không có tâm trạng đi suy tư, chẳng qua là quay đầu xe, nhanh chóng hướng trường cấp 3 X thị chạy nhanh tới.

Một đường không trở ngại.

Rất nhanh liền tới địa điểm, xe dừng ở cửa trường học, Tịch Giản Cận liền hướng trong trường học chạy tới.

Thăm lại chốn xưa.

Chuyện bảy năm trước, một màn một màn giống như là hình ảnh, ở trong đầu chậm rãi hiện lên.

Có hận, có đau... . . .

Cũng không cách nào quên được.

Đã là đêm khuya rồi, trên bãi tập không có một bóng người, chỉ có hai hàng đèn âm thầm chiếu sáng, ánh trăng sao đã ảm đạm không còn tăm hơi, Tịch Giản Cận một đường chạy vội tới chính giữa thao trường, cước bộ nhanh chóng di tới, bốn phía vờn quanh, thủy chung chưa từng thấy một bóng người.

Tịch Giản Cận bởi vì chạy trốn, khẽ thở hào hển.

Anh sợ sơ sót mất cô, cho nên, thả chậm bước đi, từng bước từng bước, ánh mắt sắc bén, nhạy cảm tìm kiếm Bạc Sủng Nhi.

Nhưng là, khi anh tỉ mỉ đem thao trường trường học tìm tòi một hồi, vẫn không có tìm được cái người nghịch ngợm kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.