Con của chúng ta.
Tình yêu chúng ta kéo dài.
Kết tinh tình yêu chúng ta.
“Em chỉ là tiếc nuối...... Chẳng qua cảm thấy không công bằng, cảm thấy ông trời không nên khi dễ anh như vậy......” Bạc Sủng Nhi méo miệng nói đến đây: “Em không muốn sinh con với người đàn ông khác, em chỉ muốn sinh một đứa con cho anh...... Tịch...... Em...... Em không phải ghét bỏ anh, em chỉ là trong lòng khổ sở!”
Tịch Giản Cận chậm rãi đứng lên, vươn tay lau nước mắt cô đi.
Anh hiểu, anh đều hiểu rồi.
Anh ôm cô thật chặt: “Anh biết, anh hiểu rõ...... Anh cũng muốn một đứa con...... Anh cũng cảm thấy tiếc nuối......”
Nêu như không phải là Tiểu Hải Dương ngây thơ hỏi lại như vậy, có lẽ anh sẽ một mực chui rúc vào sừng trâu không xuống dưới.
Hiện tại liền tốt rồi.
Đứa con là cấm kỵ ở giữa hai người.
Dằn xuống đáy lòng không nói, cô cả ngày biểu hiện căn bản không muốn, đem những khổ sở kia nghẹn dưới đáy lòng, cô cũng khó chịu theo.
Nhưng bây giờ rất tốt.
Nói rõ cho anh biết, đáy lòng của cô, cũng không phải thật ghét bỏ anh...... Mà là tiếc nuối.
“Sủng Nhi...... Tốt, không khóc...... không phải anh không tức giận sao? Hả?”
Tịch Giản Cận chống đỡ lấy trán của Bạc Sủng Nhi, nhỏ giọng dỗ dành.
Bạc Sủng Nhi gật đầu, vươn tay, bưng bít cánh môi, cứ thế mà dừng tiếng khóc của chính mình.
Cô khóc, liền thấy từ trong mắt Tịch Giản Cận một vòng ánh sáng trêu tức, nét mặt của cô trong nháy mắt ngưng kết.
Sau đó ngoác miệng ra, trợn lên giận dữ nhìn Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận vươn tay, chậm rãi lau nước mắt cho cô, mang theo vài phần cười khẽ đùa với cô nói: “Em xem một chút em lớn thế nào, còn khóc giống như một đứa trẻ...... Hả?”
Bạc Sủng Nhi quệt mồm, bật cười, sau đó nghiêm chỉnh nhìn Tịch Giản Cận, tiếp tục nói: “Tịch, thật xin lỗi anh!”
“Anh cũng không đúng...... Hả?” Giọng Tịch Giản Cận trầm thấp chậm rãi mở miệng, “Ừm... Hôm qua không có dỗ dành em, lại giáo dục em? Cẳng qua khi làm quân nhân đã quen, có chút việc khó sửa lại...... Kỳ thật anh chỉ là vì muốn tốt cho em, không có tâm tư khác.”