Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 213: Chương 213: Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! 【14】




Chương 213 : Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! 【14】

Có phải là anh muốn làm cho cô khó chịu hay không?

“Tâm sự sao? Anh chịu đem lòng của mình giao cho em sao? Nếu như anh không thể đem lòng của anh cho em, em đây có thể miễn cưỡng suy nghĩ, cho anh chịu trách nhiệm... . . .”

Bạc Sủng Nhi nói cực kỳ tùy ý.

Đem lời Tịch Giản Cận muốn nói ra, toàn bộ ngăn ở trong cổ họng.

Phảng phất thật sự đem mọi thứ giữa bọn họ, cũng trở thành một cuộc vui đùa!

Đáy lòng của anh, loáng thoáng sinh ra một tầng tức giận!

Tịch Giản Cận khẽ cắn răng, nhìn chằm chằm cô, trong mắt có sát khí khẽ lưu chuyển, một hồi lâu anh mới khẽ cười lạnh một chút: “Lòng, lòng, lòng, cô luôn mồm muốn lòng tôi, tôi đã cho cô, cô có từng quý trọng sao? Bạc Cẩm, tôi cho cô biết, hiện tại tôi đấy, đã vô tâm rồi! Tôi của ngày xưa đã chết rồi!”

“Ở bảy năm trước, bị cô giơ tay chém chém chết rồi!”

Thân thể Bạc Sủng Nhi khẽ run lên, cô loáng thoáng cảm giác được Tịch Giản Cận toàn thân cao thấp đều bao phủ một tầng lửa giận.

Cô vốn chưa từng sợ Tịch Giản Cận.

Nhưng là giờ khắc này, cô lại nghe thấy tim mình đập rất nhanh, mơ hồ run rẩy... . . . Là đang sợ!

Chẳng qua là tại sao anh phải đứng ở chỗ này, kiêu ngạo chỉ trích cô như vậy?

Ban đầu, anh cũng không làm cho cô khó chịu sao?

Bạc Sủng Nhi cắn răng , nhìn Tịch Giản Cận, gằn từng chữ nói.

“Nếu không cho em được lòng của anh, kia cũng đừng có theo em nói chuyện này, coi như chơi trò chơi người lớn, chúng ta cũng đã trưởng thành, không phải ai làm ai, nhất định phải sẽ đối với ai chịu trách nhiệm, Tịch Giản Cận, anh không có bất kỳ trách nhiệm nào với em!”

“Chẳng lẽ, một trò chơi người lớn anh cũng chơi không nổi sao?”

Lời của cô, đột nhiên ghé sát.

Bởi vì anh đã đẩy cửa xe ra, xuống xe, hung hăng mà trở tay, vứt lên cửa xe.

Cô ngồi ở trong xe, bộ ngực phập phồng, không rõ rốt cuộc là sinh khí, hay là đang sợ.

Cô thất thần trong nháy mắt, cửa ghế lái phụ lại bị anh kéo ra.

Cô cũng không có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, liền bị Tịch Giản Cận vươn tay, lôi ra ngoài, rồi sau đó, cả người cô bị anh bất chợt chống ở trên người, cô bất khả tư nghị trợn to hai mắt, kêu la hô: “Anh muốn làm gì?”

Tịch Giản Cận căn bản không để ý tới cô, chẳng qua là hung hăng mà đóng cửa xe, trở tay mở ra cửa sau, đem cả người cô hướng phía sau xe nhét vào, Bạc Sủng Nhi khẽ có chút bối rối, trong nhận thức của cô, Tịch Giản Cận chưa bao giờ bá đạo như thời khắc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.