Chương 215 : Bạc Cẩm, tìm bạn trai đi! 【16】
Một loạt động tác của anh, cũng chỉ bộc phát trong nháy mắt.
Đầu óc của cô, căn bản cũng không hề chuyển động, liền cảm thấy đau đớn.
Cô nhướng mày, không nói ra, nhìn Tịch Giản Cận như vậy, chẳng qua là cảm thấy một trận hoảng hốt.
Anh cuối cùng đã không là lúc thiếu niên trước, lòng tràn đầy tình yêu tinh khiết ôm công chúa của mình, cam nguyện làm đầy tớ!
Anh cuối cùng, ở thời gian bảy năm đau thương cay đắng, đã biến thành một pho tượng thần, một vị thần đủ để áp chế cô!
Chỉ cần anh muốn!
Tùy thời anh đều có thể đem cô phá hủy!
Bao gồm, kiêu ngạo của cô, còn có, cái gọi là tôn quý của cô!
Bạc Sủng Nhi hậu tri hậu giác phát hiện, lâu như vậy, cô vẫn quấn lấy anh, anh cũng không phải là thật bất đắc dĩ đối với cô, thật sự không phản kháng... . . . Mà là, anh căn bản... . . . Không thèm... . . .
Cô cắn hàm răng, nhẫn nhịn đau đớn, cảm giác được động tác của anh, xen lẫn lửa giận, một chút một chút, khiến cho cô có chút đau , cô một câu cũng nói không nên lời, không phải là triền miên, cũng không phải là đau khổ, cô làm sao có thể nói ra một câu, cầu xin tha thứ chứ?
Đáy lòng của cô, tràn đầy đều là rung động.
Anh trong nháy mắt bộc phát, đủ để khiến cho thế giới của cô, sụp đổ toàn bộ.
Cô trở thành bùn nhão dưới người anh, tùy ý anh nắm trong tay.
Anh trở thành thần trong thế giới của cô, kiêu ngạo lia mắt nhìn xuống cô.
Động tác của anh, cũng không tính là quá thô bạo, tuy nhiên rất mạnh thế mà trực tiếp, cô chẳng bao giờ nghĩ tới, Tiểu Tịch của cô, lại trưởng thành thành một người đàn ông một như vậy!
Đáy lòng của cô mang theo vài phần khủng hoảng.
Bởi vì... . . . Cô phát hiện, mấy trò quấn quýt đám đá nát vụn của mình, có lẽ, đối với anh đã không có hiệu quả rồi... . . .
Cô vươn tay, nắm bờ vai của anh, để tránh bị anh đụng phải thân thể bay ra ngoài, đụng đau chính mình.
Anh vươn tay, ấnn lấy bả vai của cô, không chịu để cho cô hướng trong ngực của anh, tới gần một bước.
Anh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng tàn nhẫn, thân thể của cô không nhịn được bắt đầu co rúm lại, cô gắt gao cắn cánh môi, nhắm mắt lại, một bộ tư thái thanh cao.
Nhưng là trên trán của cô, rõ ràng có thống khổ lan tràn.
Anh khẽ cười lạnh... . . . Động tác hơi hơi dừng một chút, đau không?
Cô cũng hiểu được cái gì là đau đớn?
Trên mặt cũng sẽ có vẻ mặt đau đến không muốn sống như vậy?
Chẳng qua là những thứ đau đớn này của cô, có đáng cái gì đâu!
Đau là ở trong mộng, liều mạng tuyệt vọng cũng không nắm được cô!