Cô cứng ngắc ngồi ở trên giường, cả người mệt mỏi, lạnh như băng nhìn Tần Thánh, từng điểm từng điểm biến mất không thấy gì nữa.
Cửa cũng răng rắc đóng lại, giống như là đóng cửa toàn bộ thế giới, cô lại chậm chạp ở đây, làm sao cũng nhúc nhích không được.
Sắc mặt tái nhợt, lảo đảo muốn ngã.
Không phải sinh thời từng cô gái xuất hiện liền là công chúa.
Có rất nhiều cô bé thời điểm mới ra đời chỉ là cô bé lọ lem.
Có vài cô bé lọ lem biết mơ giấc mộng Phượng Hoàng, mà Ninh Mông, cho tới bây giờ đều là chưa từng dám mơ đến điều đó.
Chỉ sợ có một ngày, trải qua cố gắng cùng phấn đấu, bước chân vào tập đoàn Bạc Đế, chỉ sợ ngày thứ nhất phỏng vấn gặp phải chính là người cà lơ phất phơ kia, phong lưu thanh thản thiếu gia Tần gia, liếc xéo làm một đám cô gái xinh đẹp đỏ mặt, anh nói một câu, dị thường tà mị.
“Ngô... liền là tại cô đi, dáng điệu không tệ!”
Chỉ tám chữ này, cô Ninh Mông trở thành nhân viên tập đoàn Bạc Đế.
Chỉ tám chữ này, cô mới có thể cùng bạn trai tiền nhậm đính hôn...
Thật ra thì, cô cũng đã mơ, chẳng qua là khi đó còn rất bé, kèm theo thời gian trôi qua, cuộc sống tàn khốc, cô bé lọ lem thật ra thì không có cơ hội biến thân làm công chúa Bạch Tuyết, bởi vì... Cô chỉ biết cảnh trong mơ bể tan tành, đến cuối cùng, chỉ cầu cuộc sống yên lặng, năm tháng an ổn, bình thường đến không thể bình thường hơn.
*
【 nếu là cuộc đời này, không chiếm được anh, không thủ hộ được anh, em đây tình nguyện trăm năm cô độc 】
Tịch Giản Cận cùng Bạc Sủng Nhi từ du thuyền xuống, đã là sáng sớm rồi, lái ô-tô, trở lại căn hộ.
Hai người hồi lâu không thấy, đáy lòng mặc dù cách thiên sơn vạn thủy, nhưng là yêu thì ai cũng không lừa được ai.
Tràng diện cầu hôn, kỳ lạ và kinh hãi, bách chuyển thiên hồi, làm cho người ta từ nhân gian rơi xuống Địa Ngục, từ Địa Ngục thăng lên Thiên đường, Bạc Sủng Nhi cho tới bây giờ, đáy lòng vẫn âm thầm kinh hãi.
Cô không ngu ngốc, cô hiểu được thời điểm Tịch Giản Cận làm chuyện này, ám chỉ cô cái gì.
Anh không ra tay, chẳng qua là anh còn niệm tình, nếu như kế tiếp cô còn hồ nháo, anh có tư cách để cho thế giới của cô, bể tan tành thành từng mảnh từng mảnh, vĩnh viễn không cách nào phục hồi như cũ.
Bạc Sủng Nhi trên mặt mang theo nụ cười diễm lệ như cũ, ngồi ở trong xe, mềm nhũn dựa vào ghế, nghiêng đầu nhỏ dọc theo đường đi nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận.