Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 869: Chương 869: Bữa sáng: Xúc xích cùng sữa tươi! (19)




Đến khi, Bạc Sủng Nhi đã cảm giác chính mình giống như chết mất, cô liền thở dốc không dùng được khí lực, chỉ là buồn bã nhìn Tịch Giản Cận, biểu lộ xinh đẹp mà mị hoặc, khiến Tịch Giản Cận hơi xuất thần, không nhịn được cúi đầu, ở môi của cô lưu luyến quên về hồi lâu.

Ngày đó, Tịch Giản Cận không có mang Bạc Sủng Nhi đi ăn cơm.

Ngày đó, Tịch Giản Cận giống nhưcâu nói trước khi anh rời đi, đem Bạc Sủng Nhi ăn đến no căng.

Ngày đó, Tịch Giản Cận thủy chung cũng không cho Bạc Sủng Nhi nửa điểm xoay người, vẫn luôn ở trên giường quấn cô, thẳng đến sau cùng, đem cô làm bất tỉnh, anh mới ngã xuống.

Hai người tình trạng kiệt sức, toàn thân đau buốt, đại biểu túng dục quá độ.

Tứ chi hơi động một chút, cũng là nỗi đau xé rách tim gan.

Bọn họ nằm ở nơi đó, giống như chết mất mà ngủ, mãi cho đến chạng vạng tối, đồ ăn đều nguội hết, Tịch Giản Cận bưng tới, dỗ dành Bạc Sủng Nhi, hai người tùy tiện ăn một chút, ôm cùng một chỗ, tiếp tục buồn ngủ.

Ước chừng là lúc tám giờ tối, Tịch Giản Cận bị điện thoại di động đánh thức.

Là Tịch gia gọi điện thoại.

Để anh mang Bạc Sủng Nhi trở về Tịch gia ăn cơm.

Tịch Giản Cận nghiêng đầu, nhìn Bạc Sủng Nhi rã rời, nghĩ rồi vẫn là từ chối.

Ông nội Tịch Giản Cận có chút không cao hứng, Tịch Giản Cận liền nói: “Sủng Nhi đang nghỉ ngơi......”

Ông nội Tịch Giản Cận quan tâm tôn tử của mình, nhất thời có chút lo lắng hỏi trước hỏi sau, biết được Bạc Sủng Nhi chỉ mệt, lúc này mới yên tâm xuống.

Thật vất vả đem ông nội Tịch Giản Cận đuổi đi, hai người nằm ở trên giường còn không có nghỉ ngơi nửa giờ, lại truyền đến tiếng chuông cửa.

Tịch Giản Cận kéo lấy thân thể mệt mỏi ra mở cửa, nhất thời trợn mắt hốc mồm.

“Tịch thiếu gia, đây là thủ trưởng phân phó chúng tôi, để cho chúng tôi đưa tới chút đồ bồi bổ thân thể cho Bạc tiểu thư!”

Hai người đàn ông trẻ đứng ngoài cửa, trong tay mang theo hộp đựng thức ăn, Tịch Giản Cận tránh ra bên cạnh, để bọn họ ăn đặt ở trên bàn, mở ra, bên trong đều là một số thuốc bổ, đủ loại kiểu dáng, hiển nhiên lão đầu tử đã hạ tuyệt lệnh, để cho người ta đem thuốc bổ trăm năm khó gặp nhét đến nơi này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.