Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 130: Chương 130




Chương 130 Em thật không cần tôi phụ trách? (1 )

Tịch Giản Cận không có quấy rầy cô, chỉ nhìn chằm chằm cô, sững sờ ngẩn người, nửa ngày, mới đột nhiên đứng dậy, vọt vào nhà tắm, lúc đi ra, cầm khăn lông ướt, lau đi vết máu loang lổ ở trên người cô.

Cô mơ mơ màng màng khẽ giật thân thể, khiến anh hạ sức nhẹ nhất.

Đắp chăn cho cô, liền mặc quần áo, ngồi trên ban công, nhìn lên ánh sao phía ngoài, một mực phát ngốc.

Bạc Sủng Nhi ngủ không có được an tâm, trong mơ đều là hình ảnh tiểu Tịch, khi cô không muốn anh thì mang khuôn mặt khổ sở, sau đó lúc tìm đến cô, cô rúc vào ngực người đàn ông khác, thờ ơ lạnh nhạt với anh, còn có Tiểu Tịch uống say, quỳ xuống ở trước mặt cô, cô vẫn chẳng thèm ngó tới rời đi... . . .

Khi đó, chỉ là chỉ là thấy tức giận, không có đau lòng chút nào.

Bảy năm sau, cô có chút hận mình khi đó , tùy hứng mà kiêu ngạo, duy ngã độc tôn, ngạo mạn không tha thứ bất kỳ người nào làm trí ý mình.

Tuổi trẻ khinh cuồng, phạm sai lầm, lại trở thành trong lòng hai người, vĩnh viễn không cách nào dứt bỏ, cũng không thể khỏi đau!

Cô hối hận, bảy năm qua, vô số lần, ảo não.

Sinh nhật hàng năm bảy năm trước , cô có thể thu được cô số quà, ở trước mặt toàn thế giới từng bước từng bước vượt qua sinh nhật như mơ.

Trở thành người mà danh viện của toàn thế giới hâm mộ.

Mà sau khi chia tay, cô một sinh nhật cũng chưa từng tổ chức... . . .

Tiểu Tịch, năm đó em quá ngây thơ, em không hiểu chuyện, phạm sai lầm, hiện tại, anh ... . . .

Cho dù không còn yêu em, có thể cho em một cơ hội không, để cho chúng ta, thử bắt đầu một lần nữa ... . . .

Vạn lần đứng bắt em học thế nào để dời một người, đến một chút dư âm quay về cũngkhông có ... . . .

Em ở trên giường của anh, chỉ là vì cho anh một món quà sinh nhật, bời vì sinh nhật anh bảy năm trước, anh nói món quà sinh nhật tốt nhất cả đời này muốn nhận, chính là em... . . .

Bảy năm trước em không có cơ hội cho anh, bảy năm sau dù thế nào em cũng phải cho anh... . . .

Mơ như vậy, dài dằng dặc mà lại nặng nề, lúc cô tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn rất tối, xoay người, lại nhìn thấy Tịch Giản Cận đứng ở bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ, cái trán nhăn lại, giống như gặp chuyện gì khó giải quyết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.