Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 417: Chương 417




Chương 417. Sủng Nhi, anh chuẩn bị kết hôn! (22 )

Bạc Sủng Nhi kéo Tịch Giản Cận lại, bời vì dùng lực, khẽ động vết thương sau lưng, cô đau sắc mặt trắng bệch: “Anh có ý gì?”

“Em thích nơi này, anh tặng nó lại cho em... . . .”

Tịch Giản Cận vẫn chưa nói xong, Bạc Sủng Nhi liền lấy đồ vật ở bên, hung hăng nện trên mặt đất, “Tịch Giản Cận, anh đủ rồi! Anh có thôi hay không!”

“Anh rõ ràng không thích này người phụ nữ đó, tại sao anh phải cưới cô ấy?”

Trong nháy mắt sắc mặt Tịch Giản Cận cũng âm trầm xuống, anh nhìn chằm chằm khung ảnh bị cô ném, có một miếng thủy tinh, đâm vào người anh, giọng anh cũng lạnh lẽo theo: “Bạc Cẩm, anh có thích cô ấy hay không, em biết không?”

Anh, giống một con dao hung hăng đâm vào trái tim cô.

Anh thật muốn kết hôn sao?

Ý của anh nói với cô, cô nhìn lầm, kỳ thật anh rất thích người phụ nữ đó sao?

Trong lòng Bạc Sủng Nhi tràn đầy bi ai, nhìn Tịch Giản Cận, cô cắn răng thật chặt răng, cao ngạo khiến cho cô không chịu rơi lệ, không chịu ở trước mặt của anh mềm yếu.

Anh liền tàn nhẫn như vậy sao? Một chút cơ hội cũng không chịu lưu cho cô sao?

Anh nói kết hôn liền kết hôn hả?

Bạc Sủng Nhi cảm giác đến mình bị Tịch Giản Cận tra tấn thật muốn điên mất, cô đột nhiên bắt lấy cổ áo Tịch Giản Cận, dùng sức kéo xuống, nhón chân lên, hôn lên môi Tịch Giản Cận.

Nụ hôn của cô, ấm áp mềm mại, là dụ hoặc ngọt ngào nhất!

Mùi thơm cơ thể cô, trong nháy mắt liền xâm chiếm hô hấp của anh.

Toàn thân anh cứng ngắc tùy ý cô hôn môi lưỡi, càn rỡ tiến vào môi của anh.

Lúc này anh mới hoàn hồn, dưới ý thức muốn đẩy cô ra, cô lại được một tấc muốn tiến một thước cọ xát ngực anh, hai chân quấn quanh lấy hai chân anh, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn bờ môi anh, để động tác của anh cứ thế mà đình chỉ, lúc này cô mới đem đầu lưỡi nho nhỏ vươn vào trong miệng của anh, từ từ liếm láp mỗi một tấc trong miệng anh, khiến cho anh cuối cùng không chống đỡ được cúi đầu xuống, kéo đầu của cô lại, hung hăng hôn lại.

Cô bởi vì anh hôn, hô hấp trong nháy mắt lộn xộn, cô đưa tay nắm bờ vai của anh, ánh mắt mông lung mà mê người, tựa như trong đêm tối yêu diễm lớn nhất, khiến cho anh triệt để mất phương hướng chính mình, chỉ là muốn trầm luân trong tư vị ngọt ngào của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.