Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 982: Chương 982: Có bản lãnh cô đem chân tướng nói cho anh ta biết! 【9】




Nếu như có thể tách ra, thật ra thì đã sớm tách ra...... Cần gì chờ tới bây giờ, biết rất rõ ràng cô liều mạng ngăn trở, biết rất rõ ràng cả hai có nhiều con đường gian nan phải đi, nhưng vẫn liều mạng cắn hàm răng muốn ở chung một chỗ.

Bởi vì quá yêu, cho nên ai cũng không thể rời bỏ ai.

Chẳng qua là gánh nặng quá mức trầm trọng.

Ai không mệt mỏi?

Tịch Giản Cận sợ là cũng mệt mỏi đi, rõ ràng hạnh phúc cách mình một bước ngắn, nhưng là gách nặng trên người, không cách nào tháo bỏ.

Cô cũng sợ là mệt chết đi, đơn thuần cho là bảy năm trước chia tay, bảy năm sau dễ dàng hưởng thụ, lại quên mất bốn chữ “Năm tháng vô tình “ này.

Hàn Như Y cũng mệt mỏi a, suốt bốn năm, chờ tìm cơ hội hủy diệt hạnh phúc Tịch Giản Cận, ngụy trang chính mình, sao có thể không mệt?

Hàn Như Y nhíu lại lông mày, nhìn Bạc Sủng Nhi.

Người con gái trước mắt này, rốt cuộc yêu Tịch Giản Cận cỡ nào?

Hoặc là nói, rốt cuộc Tịch Giản Cận yêu Bạc Sủng Nhi cỡ nào?

Cho nên, cho dù để cho Tịch Giản Cận hận chết chính mình, cũng phải bảo vệ tốt người đàn ông của chính mình, không biết những tàn nhẫn cùng sự thực kia.

Cho nên, khi biết người phụ nữ mình yêu làm rất nhiều chuyện không thể nói lý, nhưng vẫn lựa chọn lần lần bao dung cùng tha thứ.

Bọn họ đều là người kiêu ngạo.

Cũng đang vô hình trung, vì lẫn nhau, đều dỡ xuống cao ngạo.

Hàn Như Y nhàn nhạt cười cười, đáy mắt trong lúc bất chợt lại chứa đầy nước mắt, giống như thật sự bị Bạc Sủng Nhi thuyết phục, từng giọt rơi xuống, ấn đường của cô ta, nhăn vô cùng sâu, rất sâu.

Bạc Sủng Nhi nhìn nước mắt của cô ta, bỗng nhiên đáy lòng có chút không đành lòng.

Cô đem âm điệu bỏ vào mềm nhất: “Nếu cô không muốn ra nước ngoài, không muốn cùng Vick tiên sinh ở chung một chỗ, cũng có thể, tôi hoàn toàn có thể làm được, bao gồm Tiểu Bảo, tôi sẽ dùng hết toàn bộ khả năng bảo vệ tốt cô bé, làm cho cô bé nhận được giáo dục tốt nhất.”

Hàn Như Y khóc càng hung mãnh hơn.

Bạc Sủng Nhi nhìn nước mắt của cô ta, ánh mắt khẽ lóe lóe, thấy ở cửa phòng cà phê, Tịch Giản Cận đẩy cửa vào.

Nét mặt của cô hơi đổi.

Cũng đã thấy Tịch Giản Cận hướng chỗ các cô đi tới.

Nhìn Hàn Như Y trước mặt rơi lệ hung mãnh, cô khẽ nhăn mày, rõ ràng từ đáy mắt Hàn Như Y phát hiện vẻ giễu cợt.

Bạc Sủng Nhi không vui nhíu mày, đáy mắt mang theo một bộ sáng tỏ, thấy cô ta vô thanh vô tức nắm chặc điện thoại trong đặt ở trong túi áo, mép cũng theo đó hiện lên vẻ cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.